Một lát sau, sau khi Lục Thiếu Du nói với Lục Tiểu Bạch và Lưu Nhất Thủ vài câu liền lập tức mang theo đám người Lục Tâm Đồng, Bạch Toa Toa, Nhan Kỳ, Phương Tân Kỳ rời khỏi cửa hàng của Phi Linh môn.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, tam nữ Bạch Toa Toa còn đang không ngừng bàn luận về chuyện trên đấu giá hội, có vẻ cực kỳ hứng thú.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía trước, nhìn mảnh núi non liên miên trước mặt, Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười rồi ra lệnh cho Thiên Sí Tuyết Sư tiến vào trong sơn mạch.
Một lát sau, trong tầm mắt của Lục Thiếu Du xuất hiện hai thân ảnh trong sơn mạch, đó chính là Thiết Quyền Hoàng Phủ Kỳ Tùng và Lý Trì Chính.
Sau khi ra lệnh cho Thiên Sí Tuyết Sư đứng tại chỗ, Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía trước. Lúc này hai người Hoàng Phủ Kỳ Tùng đã đưa tới không ít cường giả.
Dưới tình huống bình thường Lục Thiếu Du cũng không dám tới xem náo nhiệt. Thế nhưng hiện tại Lục Thiếu Du biết rõ Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh ở ngay gần đây cho nên hắn cũng không có nguy hiểm quá lớn. Cảnh đoạt bảo vật này hắn cũng có thể xem xét một phen.
Trong sơn mạch lúc này đã là buổi chiều. Mặt trời nóng bỏng đang bắt đầu lui xuống, cây cối trong sơn mạch dưới ánh nắng lúc này đã có vẻ vô cùng ủ rũ.
- Nếu đã tới thì ra đi.
Trong sơn mạch, tại một con đường nhỏ, Hoàng Phủ Kỳ Tùng đột nhiên dừng lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc này, trong không trung đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, trong nháy mắt không gian gợn sóng. Năm đạo lưu quang nhanh như thiểm điện bắn tới. Quang mang thu liễm, năm đạo thân ảnh tức thì xuất hiện trong không trung. Năm người đều nhìn nhau, sắc mặt có chút biến hóa.
- Lộc Sơn lão nhân.
- Thanh Hỏa lão quỷ.
Năm người sau khi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt ba người khác nhìn thấy hai người còn lại, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức kinh ngạc.
- Vũ kỹ Huyền cấp sơ giai không phải ai cũng có thể động vào. Nếu như thực lực yếu một chút thì lập tức cút cho ta, bằng không giết không tha.
Trong năm người, một lão giả mặc tốc y lập tức lạnh nhạt nói một tiếng, vẻ lạnh lẽo trong mắt xuất hiện.
Sắc mặt ba người khác biến đổi, dường như cũng cực kỳ kiêng kỵ người này, sau khi do dự một chút, ba người lập tức lắc mình rời đi.
Trong nháy mắt trong bầu trời chỉ còn lại hai đạo thân ảnh là lão giả mặc tố y vừa nói và một lão giả gầy gò mặc trường bào màu xanh. Người này gầy gò, con mắt lồi lên, làn da dán vào xương cốt trên người, sắc mặt âm trầm khiến cho người ta có cảm giác hắn là một loại u linh lệ quỷ nào đó.
- Lộc Sơn, ngươi còn chưa chết sao?
Lão giả âm lệ kia nói với lão giả mặc tố ý, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, giống như là tới từ cửu u địa ngục vậy.
- Thanh Hỏa lão quỷ, không phải ngươi cũng chưa chết sao? Ngươi tu luyện thuộc tính hỏa, ta tu luyện thuộc tính thổ, mỗi người một người, nước sông không phạm nước giếng, thế nào?
Lão giả mặc tố y nhìn lão giả âm lệ kia rồi nói.
- Cũng được, mỗi người một người, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Lão giả âm lệ này dường như cũng không phản đối, tức thì đáp. Mà lúc này hai người cũng không đặt hai người Thiết Quyền Hoàng Phủ Kỳ Tùng và Lý Trì Chính vào trong mắt.
- Ha ha, Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quỷ, các ngươi chậm rãi thương lượng đi, chúng ta không phụng bồi.
Phía dưới, Thiết Quyền Hoàng Phủ Kỳ Tùng cười lớn một tiếng, tiếng cười vừa vang lên thì hắn và Lý Trì Chính lập tức thả người bay lên không trung.