Linh Vực

Chương 78: Tuần Sát Sứ



Tần Liệt lòng đầy mong đợi khấp khởi, nhanh chân chạy tới chỗ Hàn Khánh Thụy.

“Tần Liệt, rốt cuộc ngươi cũng về rồi!” Hàn Khánh Thụy đứng ngay ở cửa, bộ dáng như đang đợi hắn, vừa nhìn thấy hắn vội kích động la to.

“Hàn thúc, có phải có tin của gia gia ta không?”

“Không phải.”

“Ta có thư à?”

“Cũng không phải.”

“Vậy sao lại vội tìm ta?” Tần Liệt thất vọng.

“Vào rồi nói.” Hàn Khánh Thụy vẻ mặt nghiêm túc, đợi Tần Liệt vào tới mới nhỏ giọng nói: “Các chủ đang đợi bên trong, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.”

“Các chủ?” Tần Liệt biến sắc, “Chuyện gì vậy?”

“Có người nói rõ muốn gặp ngươi, người này… Tinh Vân Các không đắc tội nổi, nên Các chủ phải tự mình cùng đi.” Hàn Khánh Thụy vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích, dáng vẻ cực kỳ cẩn thận.

Trong phòng, một nam tử hùng vĩ, khí lực mạnh mẽ, quan sát Tần Liệt xong, nhếch miệng cười: “Ngươi là Tần Liệt? ta có nghe Đồ Trạch nói về ngươi, ta là Đồ Mạc.”

“Bái kiến các chủ.” Tần Liệt khom người hành lễ.

“Không cần khách khí, tới đây gặp khách quý từ Sâm La điện, người ta chỉ tên muốn gặp ngươi.” Đồ Mặc ngoắc tay, rồi khẽ nghiêng người, để lộ người ở sau lưng.

“Ta nói rồi, chúng ta sẽ sớm gặp lại.”

Nữ tử bạch y vẫn thần sắc lạnh nhạt, ngồi ở vị trí chủ vị, lạnh lùng nói.

Lão bộc luôn đi cùng nàng cũng đứng ngay bên cạnh, nhìn Tần Liệt cười hắc hắc, ánh mắt đầy nghiền ngẫm: “Tiểu tử, ngươi mặc đồ Tinh Vân Các, làm sao thoát được lòng bàn tay chúng ta?”

Tần Liệt nhíu mày.

“Vị này tên là Tạ Tĩnh Tuyền, từ Sâm La điện tới.” Đồ Mạc giới thiệu, “Cô ấy có việc muốn mượn ngươi. Ngươi đi theo cô ấy một thời gian, xong việc thì trở về.”

“Sâm La điện…” Tần Liệt gặm nhấm từng từ, từng ý tứ trong lời nói của Đồ Mạc, quay sang nhìn Tạ Tĩnh Tuyền, bất đắc dĩ gật đầu: “Đã rõ, xin tuân theo lời các chủ phân phó, tận lực theo giúp Tạ cô nương làm việc.”

Đồ Mạc cười, gật đầu: “Tiểu đệ ta thường nhắc tới ngươi, đánh giá ngươi rất cao, đừng làm cho ta thất vọng.”

Tần Liệt gật đầu.

“Nghe nói ngươi còn làm học đồ trong cửa hàng Lý Ký ở thương phố, cửa hàng đó có bán một loại đồ hiếm có gọi là Tụ linh bài…” Đồ Mạc vừa nói vừa cân nhắc từng từ, rồi cười: “Tần Liệt, cũng giúp Tinh Vân Các Tụ linh bài đi, trong các cũng trả đồng giá để mua.”

Tần Liệt sững người.

“Ngươi xem, khu tu luyện của các nếu có độ linh khí nồng đậm chắc chắn sẽ giúp võ giả tăng tiến cực lớn.” Đôi mắt hổ của Đồ Mạc sáng rực, “Loại Tụ linh bài này đối với cá nhân không có lợi ích nhiều, nhưng đối với các nhóm thế lực như Tinh Vân Các, Toái Băng Phủ lại cực kỳ phù hợp, có thể làm khu tu luyện đầy ắp sinh cơ.”

“Các chủ, ta cho ngươi biết chuyện về Tụ linh bài đâu phải để ngươi đoạt hàng của ta.” Tạ Tĩnh Tuyền cau mày nói, giọng rất không vui.

“Ha ha, ta chỉ là tiện dịp mà nói, muốn Tần Liệt lưu tâm giúp ta một chút mà thôi.”Đồ Mạc hơi xấu hổ.

“Ngươi trở lại rất nhanh. Ừ, ta cho ngươi một canh giờ, một canh giờ sau, ngươi đi với chúng ta.” Tạ Tĩnh Tuyền nói với Tần Liệt.

“Được, ta đi chuẩn bị ngay.” Tần Liệt đáp, rồi nói với Đồ Mạc: “Chuyện Tụ linh bài ta sẽ để ý, lần này trở về ta sẽ nói chuyện với Lý thúc…” rồi mới lui ra ngoài.

“Tiểu tử ngươi, sao nhìn có vẻ như bị bắt buộc thế hả?” Hàn Khánh Thụy cũng theo ra, vỗ vai hắn cười: “Người ta nhìn trúng ngươi, chính là phúc khí của ngươi, ngươi phải cao hứng mới đúng chứ.”

“Cao hứng gì nổi…” Tần Liệt lầm bầm, dưới mắt hắn, thời gian đi ra ngoài không bằng dùng để luyện thêm Tụ linh bài. Hắn nhíu mày, giọng hiếu kỳ: “Cô ta có thân phận gì? Dù là người của Sâm La điện, cũng đâu cần các chủ tự mình đi tiếp?”

Hàn Khánh Thụy lập tức trở nên nghiêm túc, không trả lời ngay, mà kéo Tần Liệt đến một chỗ yên tĩnh mới nói: “Bình thường người của Sâm La điện không có quyền quản chuyện của chúng ta, các chủ cũng chẳng cần phải để ý tới họ, nhưng cô gái này… hình như là cầm theo lệnh bài Tuần sát sứ tới.”

“Lệnh bài Tuần sát sứ?” Tần Liệt thở ra.

“Người quản lý các thế lực phụ thuộc của Sâm La điện chính là Tuần sát sứ. Có lệnh bài này, cô ta có thể điều người của Tinh Vân Các, Toái Băng Phủ, Xích viêm hội, Thủy nguyệt tông, vân vân, miễn là thế lực phụ thuộc Sâm La điện, cô ta đều có thể trực tiếp đòi người.” Hàn Khánh Thụy cười khổ: “Đừng nói là kêu ngươi, có bảo ta đi theo, thì ta cũng phải ngoan ngoãn mà theo thôi.”

“Quyền lực lớn đến vậy?” Tần Liệt kinh ngạc.

“Chứ ngươi nghĩ sao?” Hàn Khánh Thụy nhìn hắn, “Nếu không các chủ đâu cần đích thân ra tiếp? Ngươi phải biết phụ thân của các chủ, Đồ lão đại là thống lĩnh của Sâm La điện, rất có địa vị, rất nhiều người của Sâm La điện từng tới đây để kết tình cảm với các chủ. Nhưng Tuần sát sứ thực sự là một đại nhân vật, nên các chủ cũng không có cách, người ta nói thế nào, cũng phải làm theo như thế mà thôi.”

Trong Sâm La điện việc phân chia cấp bậc nhân sự rất rõ ràng, hệ thống gồm chiến tướng, hộ pháp, thống lĩnh, năm đại điện chủ và tổng điện chủ.

Mới vào Sâm La điện chỉ là cấp chiến tướng thông thường, tích lũy công huân tới một mức nhất định sẽ được đổi lên chức hộ pháp, rồi mới lên thống lĩnh, điện chủ, và cao nhất là tổng điện chủ.

Tuần sát sứ không nằm trong hệ thống này, mà là một phần của bộ phận tuần tra một cơ cấu riêng biệt trong Sâm La điện.

Bộ phận tuần tra của Sâm La điện cũng giống với Diệp Dương Thu và Hàn Khánh Thụy, phụ trách việc giao nạp cống phẩm của thế lực phụ thuộc, giám sát hoạt động của các thế lực này, còn có thể thay tổng điện chủ ra mệnh lệnh, trực tiếp điều hành nhân lực của các thế lực phụ thuộc cho mình dùng.

Bộ phận tuần tra này chính là lưỡi dao sắc bén nhất trong tay tổng điện chủ.

Bởi vậy, bộ phận này tại Sâm La điện rất đặc thù, quyền lợi của Tuần sát sứ rất lớn, có thể khai đao với cả cấp thống lĩnh.

Nghe Hàn Khánh Thụy giải thích, Tần Liệt trong lòng khiếp sợ, không ngờ cô gái thường tới cửa hàng Lý Ký, ra tay hào phóng mua Tụ linh bài lại có địa vị lớn như vậy.

“Khó trách ngay cả người hầu cũng có nhẫn không gian, thì ra là thế.” Tần Liệt hiểu rõ nguyên do, cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh, trong lòng thầm nghĩ sau này họ mà tới mua Tụ linh bài, hắn sẽ tăng giá lên thêm nữa. “Đồ Trạch với Trác Thiến đâu? Ta muốn tìm họ, trả họ mấy thứ đồ.” Hắn nhớ lại mục đích chính của mình, hỏi Hàn Khánh Thụy.

“Đi mấy hôm trước rồi, ra ngoài thành săn giết linh thú, Khang Trí Hàn Phong cũng đi cùng.” Hàn Khánh Thụy đáp. “Ai, bây giờ bên ngoài rối loạn, không đủ người dùng, bọn tiểu tử thúi này không muốn trốn tránh trách nhiệm, cũng muốn ra sức đây.”

“Vậy à…”

Tần Liệt nhíu mày, muốn đem đồ tới cho Đồ Trạch Trác Thiến thử xem có thuận tay hay không, không ngờ cả hai đều đi vắng.

Nên hắn không tốn thêm thời gian để chuẩn bị nữa, vì có bao nhiêu tài sản cũng đều ở trên người cả rồi.

“Cô gái kia tới chỗ Hàn Khánh Thụy trưởng lão đó.”

“Thực đẹp đến như vậy?”

“Chứ sao, ta nhìn thấy rồi, cam đoan với ngươi, cả Băng Nham thành này không có cô gái nào đẹp hơn nữa đâu!”

“Vậy ta cũng muốn nhìn một chút!”

“…”

Tần Liệt với Hàn Khánh Thụy trốn vào một chỗ kín nói chuyện, không nghe thấy xung quanh có tiếng bàn tán rì rầm, có mấy người lén lút tới, nhòm ngó thư phòng của Hàn Khánh Thụy.

Trong đám còn có cả Ngụy Lập, và một số tiểu tử trẻ tuổi của các, đều vì Tạ Tĩnh Tuyền mà tới.

“Nghe nói là đại nhân vật của Sâm La điện, mọi người từ xa xa nhìn là được rồi, đừng có om sòm, coi chừng cái mạng.”

“Biết rồi, người Sâm La điện, sao ta dám nói năng lung tung, không tiếc mạng hay sao!”

“Ừ, nhìn xem là được rồi.”

Một đám xì xào bàn tán, cẩn thận núp cho kỹ, ngóng cổ nhìn về phía cửa thư phòng.

“Thực là một đám không biết trời cao đất rộng.” Hàn Khánh Thụy lắc đầu. “May là hai thằng nhóc thối Khang Trí Hàn Phong đi rồi, nếu không với đức hạnh của chúng nó, chắc chắn sẽ tới đây rước phiền toái, thật đúng là không làm được trò trống gì.”

“Hàn Phong Khang Trí cũng như vậy?” Tần Liệt phì cười.

“Chỉ có hơn, không có kém đâu. Một đám hỗn đản!” Hàn Khánh Thụy hừ hừ.

Một lát sau, Tạ Tĩnh Tuyền xuất hiện ở cửa thư phòng, Đồ Mạc đứng sau lưng, hai người vừa nói chuyện vừa như đang chờ đợi cái gì.

Thấy Tạ Tĩnh Tuyền, đám Ngụy Lập mắt sáng long lanh, mặt mũi ngây ra nhìn ngắm.

“Người ở đây rồi.” Hàn Khánh Thụy cười khẽ.

“Tần Liệt!” Đồ Mạc mắt sáng quắc quét một cái, ngoắc tay: “Thấy ngươi rảnh rỗi như vậy, chắc sắp xếp xong hết rồi, đừng để người ta đợi lâu, đi đi.”

Tạ Tĩnh Tuyền cũng nhìn Tần Liệt, đạm mạc nói: “Không còn gì nữa thì đi thôi.”

Tần Liệt thở dài, bất đắc dĩ đi tới, dưới bao con mắt muốn rớt tròng của bọn Ngụy Lập, hắn tới bên cạnh Tạ Tĩnh Tuyền, nghĩ nghĩ một chút, rồi đưa bao vải dầu quấn trường đao và Long cốt tiên cho Đồ Mạc: “Các chủ, đây là đồ của Đồ Trạch và Trác Thiến, chờ họ về nhờ người giao cho họ giúp ta.”

“Không cần, ngươi mang theo đi.” Đồ Mạc khoát tay: “Ngươi lần này… sẽ gặp Đồ Trạch với tiểu Thiến, tự đưa cho chúng nó.”

“A?” Tần Liệt ngạc nhiên không hiểu.

“Ờ, đi theo cô ấy là được rồi.” Đồ Mạc cũng không giải thích thêm, mà dặn: “Thằng nhóc ngươi cẩn thận một chút, đừng có qua loa đại khái, sau này sẽ có lợi cho ngươi.”

“Được.” Tần Liệt gật đầu.

“Đi thôi.” Tạ Tĩnh Tuyền cau mày, hình như đã hết kiên nhẫn, đi thẳng ra ngoài.

“Đi thôi tiểu tử.” lão bộc hừ một tiếng.

Tần Liệt đành ôm lấy bao vải dầu đi theo sau lưng lão.

Như một tùy tùng nhỏ đi theo một tùy tùng lớn.

Nhưng bọn Ngụy Lập đều nhìn theo, vẻ mặt đầy hâm mộ.

“Tên Tần Liệt kia, đến cùng có vận khí cứt chó gì, mà được chọn trúng?” một người ồn ào.

“Quỷ mới biết, thực con mẹ nó làm bực mình. Ai, vì sao không phải là ta?”

“Pháo hôi đi chịu chết mà thôi, hừ hừ!” Ngụy Lập lầm rầm.

Trong khi bọn chúng còn đang om sòm, Đồ Mạc đã rời đi, trước sau không hề liếc qua bọn chúng một lần.

“Ồn ào cái gì?” Hàn Khánh Thụy lạnh lùng, “Đừng tưởng các ngươi thoát được, cứ chờ đi, các ngươi đã được bên trên đưa tên vào danh sách rồi, đợt tiếp theo chính là các ngươi ra khỏi thành đó!”

Một đám tiểu tử nghe thế mặt mày xám ngoét, năn nỉ Hàn Khánh Thụy giơ cao đánh khẽ.

“Đồ Trạch đi rồi, con trai ta Hàn Phong cũng đã đi, mấy tên nhóc các ngươi nghĩ mình may mắn thoát được à?” Hàn Khánh Thụy hừ một tiếng, nhếch mép lạnh lùng: “Khuyên các ngươi một câu, nếu muốn sống lâu thì dành thời gian vào khu tu luyện, bỏ bớt chuyện gió trăng đi.”

Hàn Khánh Thụy cũng không nói cho bọn Ngụy Lập biết thế cục hỗn loạn ác liệt bên ngoài, càng không nói Tinh Vân Các đã chết trận gần trăm người.

Lão sợ bọn chúng bị hù chết.