*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tình yêu muôn hình muôn vẻ
✦✦✦
["Một câu chuyện đẹp luôn bắt đầu bằng sự hỗn loạn." Gabriel nhẹ nhàng nói.
"Hỗn loạn ư?"
"Thầy gặp quý ngài ấy tại Carnival diễu hành xe hoa. Lúc đó thầy còn quá trẻ, có nhiều thứ chưa biết cách xử lý." Giọng Gabriel lạnh nhạt dần trở nên nhẹ nhàng, bình thản như đang ngâm thơ: "Chẳng hạn như một hồi xe hoa hỗn loạn và vô tổ chức. Những quân thư đuổi theo xe bị hương thơm của Carnival làm choáng váng, máu nóng dâng trào như sóng biển đuổi theo xe hoa của anh ấy, đâm va lung tung vào cảnh vật và khách du lịch dọc đường."
"Ngày hôm đó thầy và gia chủ Belin năm xưa đến thăm, không may bị cuốn vào đám sóng ấy. Anh ấy trông thấy thầy giữa đám đông hỗn loạn. Anh ấy quen biết gia tộc Belin từ trước, nhận ra đặc điểm của Belin từ thầy, nên đã phái trùng bảo vệ ra dẹp đường, mời thầy lên xe hoa, giúp thầy thoát khỏi tình huống xã giao khó xử." Gabriel từ tốn nói: "Các thầy quen nhau như thế đấy."
"Ồ..." Valentine cười yếu ớt: "Lần đầu gặp hỗn loạn mà lãng mạn, chắc hẳn đối phương đã để lại ấn tượng sâu sắc với thầy."
Trưởng lễ nghi mặc bộ áo bào xám nhạt im lặng vài giây, rồi khẽ đáp: "Ừm, quý ngài ấy tặng thầy một cành hồng vàng."
"Rồi sau đó thì sao ạ?" Valentine có vẻ phấn chấn hơn một chút.
"Sau đó." Gabriel cụp mắt xuống, tay vô thức khẽ vuốt sợi dây cầu nguyện đeo trước ngực: "Các thầy trò chuyện rất tâm đắc trong buổi tiệc sau đó, trao đổi thông tin liên lạc, ngày qua ngày, năm qua năm, bọn thầy cứ thế trao đổi với nhau những suy nghĩ và góc nhìn thoáng qua về thế giới."
"Hiểu về quá khứ của đối phương, hiểu về ước mơ của đối phương, hiểu về khát khao của đối phương. Về sau, các thầy gần như không thể phân biệt được giữa cả hai còn tồn tại những khác biệt nào nữa, các thầy thân thiết đến mức như đang dùng chung một trái tim vậy." Giọng Gabriel rất nhẹ, nhẹ hơn cả khi kể một câu chuyện trước khi ngủ, càng nói càng giống như lời thì thầm.
May mà phòng ngủ chính của Valentine rất yên tĩnh, nên dù giọng thầy có nhỏ đi, cậu vẫn nghe rõ không khó khăn gì. Valentine lắng nghe một lúc, thắc mắc dần len lỏi vào đầu cậu.
Valentine khẽ hỏi: "Thầy ơi... vậy tại sao... sau đó cả hai lại chia tay ạ?"
"Con ăn no chưa? Còn đói không?" Gabriel hỏi.
Valentine vội vàng ăn hết phần trứng còn lại trong tay, rồi lại xiên thêm hai miếng bánh lớn, nuốt cái ực, uống một ngụm lớn sữa mật ong mà thầy mang đến: "Dạ dạ, không đói nữa ạ, no rồi ạ."
Gabriel gọi tôi tớ đến, dọn dẹp bàn giường, mang đến đồ vệ sinh...]
Thời Tấc Cẩn nhảy qua trang này, nhìn tình tiết quan trọng:
[Gabriel vuốt phẳng tấm chăn lông bị Valentine làm nhàu, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, tiếp tục kể câu chuyện trước khi ngủ cho Valentine: "Sau đó các thầy chia tay, cũng vì trái tim của nhau."
"Nhưng... thầy nói cả hai đã yêu nhau đến mức chia sẻ một trái tim... ý là cùng chung suy nghĩ phải không ạ? Nếu cùng chung suy nghĩ, quan điểm giống nhau, cùng hướng đi và tiến bộ, sao lại có thể chia tay được..." Giọng Valentine càng nói càng nhỏ.
Gabriel im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng nói: "Năm đó, trái tim thầy còn quá non trẻ."
"Quý ngài ấy sinh ra cùng thời với thế hệ trước của gia tộc Belin, anh ấy đã từng chứng kiến quá nhiều trùng tộc trẻ như thầy ngày đó, đặc biệt là lúc ấy." Gabriel khẽ cười: "Thầy còn là một trùng Liên minh Thủ đô. Mỗi năm mỗi tháng, trái tim trẻ tuổi của thầy đều đang phát triển mãnh liệt, trái tim non trẻ ấy thường gầm thét như một con thú hoang, muốn tham lam, muốn nhiều hơn, muốn quyền lực, muốn tài sản, muốn..." Gabriel bỗng hạ thấp giọng: "... muốn như một hậu duệ chính thống của một gia tộc thực sự, giành lấy vòng nguyệt quế quyền lực và dục vọng cho trái tim mình yêu, kết hôn một cách rực rỡ."
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ, không mấy cảm xúc: "Nên đã nếm mùi đau khổ."
Valentine: "Hả?"
"Anh ấy đã trải qua nhiều phong ba, chán ngán những buổi giao tiếp xã hội và trung tâm quyền lực quá mức, nhưng lúc đó thầy không tin, trái tim tĩnh lặng của anh ấy có những hòa âm đồng điệu với trái tim trẻ trung của thầy, những tham vọng thầy từng có, anh ấy cũng đã từng có, những dục vọng thầy từng có, anh ấy cũng đã từng có, những gì thầy đã từng..." Gabriel đột nhiên ngừng lại, giọng lại trở nên bình thản: "Thật đáng tiếc, các thầy đã không sinh ra cùng một thời đại, anh ấy đã trải nghiệm tất cả những điều mà thầy chưa từng có."
"Trái tim và linh cảm của hai ta hòa hợp đến vậy." Gabriel đọc câu này rất chậm, nhẹ nhàng nhai từng âm tiết như đang thưởng thức một khoảng thời gian đã qua: "Bản thân trẻ tuổi của thầy tin chắc rằng thầy chỉ là sinh ra quá muộn, nhưng mọi thứ vẫn còn kịp, chỉ cần thầy chạy đủ nhanh, thầy sẽ có thể xây đủ những viên gạch nối liền cây cầu dài kết nối với thời gian xưa cũ đó."
"Vì vậy các thầy bắt đầu có những bất đồng về quyền lực và lợi ích, thầy muốn tiến lên phía trước, anh ấy chỉ muốn dừng lại ở hiện tại. Sau đó những bất đồng ngày càng trở nên gay gắt, các thầy không thể nắm tay nhau đi tiếp, nhưng cũng không thể quên được đối phương, bị tình yêu thiêu đốt đục khoét tâm can. Cuối cùng, các thầy chỉ có thể tạm thời chia tay, cho đến khi thầy sẵn sàng dừng lại, cùng anh ấy chìm vào bể tình ngưng kết lắng đọng. Tiếc là, cuối cùng các thầy đều không đợi được đối phương. Trước khi thầy thành danh, anh ấy đã chết trong một vụ nổ lỗ đen xảy ra trong một chuyến hành trình." Gabriel nói một cách bình thản.
Valentine nhìn thầy chăm chú, nước mắt lăn dài từ khóe mắt: "Thật buồn... thật đau lòng."
Gabriel bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"
"Thầy ơi... có phải thầy đang buồn không? Con... con bỗng nhiên... bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, tim đau như bị thương vậy. Có phải nỗi buồn của thầy đã lây sang con không?" Valentine đứt quãng hỏi.
Căn phòng ngủ chính tối om im lặng rất lâu.
"Có lẽ vậy." Gabriel bình thản nói. "Đó là toàn bộ câu chuyện đẹp."
Valentine lẩm bẩm: "Thật buồn."
Gabriel vuốt ve khuôn mặt Valentine, lau đi những giọt nước mắt cho cậu, giọng bình thản không chút cảm xúc: "Thầy ở đây, không có tiếc nuối nào có thể đến gần con được."
Valentine gối đầu lên tay thầy, rơm rớm nước mắt chìm vào giấc ngủ.]
Hết chương.
Thời Tấc Cẩn nhìn số chương, 131, sau chương kết thúc của Evan Amon. Anh thầm chững lại, trong nguyên tác Valentine lớn đã chết một lần vì Amon nguyên tác, nhưng Valentine nhỏ không biết điều đó, nỗi đau trong lòng cậu có thể là do tiềm thức cơ thể còn sót lại, cũng có thể thực sự bị cảm xúc buồn bã mà Gabriel nguyên tác tỏa ra ảnh hưởng. Thời Tấc Cẩn lắc đầu bất lực đã quen với lối kể chuyện quỷ biện một cảnh hai ý của nguyên tác.
Chương này không dài, hiếm hoi mở ra thông tin những năm đầu của Gabriel, mở khóa lịch sử tình cảm đã được mỹ hóa của y.
Thời Tấc Cẩn đoán đây là nguyên tác đang hoàn thiện động cơ hành động của Gabriel bị ám ảnh thúc đẩy HE trong cốt truyện, để chuẩn bị cho HE không điển hình như thép cứng về sau.
Thời Tấc Cẩn ấn trán, không hề vui gì vì sự tồn tại của chương này.
Chương này được mở ra trong vụ ký kết, ngoài việc củng cố tính hợp lý kế hoạch bị ám ảnh của Gabriel, còn gián tiếp cho Thời Tấc Cẩn biết một việc.
Ngay trong ngày ký kết "con mắt" của Gabriel đã có mặt tại hội trường. Lúc đó mỗi thẩm phán Mắt Mèo lên hạm đều phải trải qua cuộc kiểm tra nghiêm ngặt của Viễn Đông. Tất cả công nghệ hologram và y tế áp dụng lên cơ thể đều được bộ phận y tế, công nghệ và hệ thống của khu Viễn Đông kiểm chứng ba lần. Thế nhưng "con mắt" của Gabriel vẫn len lỏi vào được. Y đã sử dụng loại công nghệ y tế nào? Tại sao ngay cả hệ thống cũng không phát hiện ra công nghệ bất thường?
Không có gì bất thường mới là điều bất thường nhất. Rắc rối rồi. Thời Tấc Cẩn trầm ngâm, từ giờ phạm vi sàng lọc công nghệ Mắt Mèo của Viễn Đông sẽ phải mở rộng từ công nghệ y tế sang cả công nghệ dân dụng.
Thời Tấc Cẩn không dừng lại, tiếp tục mở chương thứ hai mà Gabriel mở ra.
Số thứ tự chương là 128.
128? Thời Tấc Cẩn lập tức nhớ ra, trong mười chương nguyên tác mà Evans viết liên tiếp, số thứ tự nhỏ nhất là 99, lớn nhất là 129. Tiêu đề của chương 129 chính là "ước hẹn hoa quỳnh".
Trong chương 128, Valentine lớn vẫn còn sống.
Thời Tấc Cẩn lập tức mở ra, đọc lướt qua.
Hai phần ba đầu chương 128 là những đoạn đau khổ về Valentine lớn trầm cảm im lặng, cố gắng duy trì cuộc sống thường ngày và lén lút nhắn tin liên lạc với Evans nguyên tác. Mãi đến cuối chương, khi Gabriel rảnh rỗi ghé qua Lộ Cung uống trà chiều với Valentine lớn, cốt truyện mới có sự thay đổi về lượng thông tin.
["Gần đây con ra ngoài hơi quá thường xuyên rồi đấy." Gabriel thở dài nhẹ nhàng: "Thích thiếu tướng Amon đến thế sao?"
"Thành tích chiến đấu của cậu ấy quả thật xuất sắc, có thể nói chỉ riêng bản thành tích sáng chói hiện tại của cậu ấy đã trực tiếp nâng cao giới hạn địa vị xã hội của trùng cấp trung."
"Nhưng cũng chỉ là giới hạn của trùng cấp trung thôi. Valentine, con yêu của thầy, con lớn lên ở Mắt Mèo, từ nhỏ đến giờ những gì con thấy, những ai con tiếp xúc đều là trùng cấp cao và trùng đặc quyền." Gabriel bình tĩnh mềm mỏng hỏi: "Con có thể nói cho thầy biết, tại sao con lại yêu say đắm một quân thư cấp trung mà con mới quen chưa đầy hai tháng không?"
Valentine dùng thìa khẽ khuấy trà hoa, im lặng hồi lâu, mới gượng gạo nói: "... Xin lỗi, thầy, con đã làm thầy thất vọng rồi."
Gabriel nâng tách trà lên uống, một lúc sau, giọng lạnh nhạt mang theo yêu chiều mệt mỏi: "Từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ hoàn thành được kỳ vọng của thầy cả, nói đi, thầy đã không còn giận nữa đâu."
"..." Valentine cúi đầu: "Evans... Evans luôn hợp cạ với con, anh ấy khiến con cảm thấy thoải mái, ở bên anh ấy, dù chỉ là tán gẫu cũng rất vui vẻ. Anh ấy khiến con luôn cảm thấy hạnh phúc, con không cần suy nghĩ về phép tắc, cũng chẳng cần lo lắng về lợi ích thế lực, hay lo sợ hành vi thất lễ, Evans không để tâm đến việc con làm điều gì quá đáng, cũng chẳng quan tâm."
Đình trà trong Lộ Cung rơi vào im lặng một lúc.
Hồi lâu.
Gabriel bình tĩnh hỏi: "Chỉ là hợp ý thôi sao? Thế mà con đã yêu cậu ấy đến mức hết thuốc chữa rồi? Con không để ý đến những đặc điểm hóa thú xấu xí không thể che giấu của cậu ấy sao? Cậu ấy sẽ dễ mất kiểm soát hơn trùng cấp cao, chỉ cần ôm con mạnh một chút thôi là có thể cào rách lưng con đấy."
Valentine khẽ khàng, ấp úng nói: "Thầy à... Con ở bên anh ấy, con cảm thấy rất an toàn, như quay về... vỏ trứng vậy, dù con khoả thân, không hề phòng bị, con cũng sẽ không bị thương."
Gabriel đặt tách trà xuống.]
Hết chương.
Thời Tấc Cẩn ngẫm nghĩ kỹ về phản ứng của Gabriel nguyên tác, rồi lật lại chương 131 đọc lại.
Thời Tấc Cẩn đọc đi đọc lại vài lần, hiểu ra rằng Gabriel nguyên tác và quý ngài trên đầu quả tim ấy quả thật đã từng có một đoạn tình cảm, nếu không cũng không thể nói ra câu "dùng chung một trái tim" nghe như ấn ký. Câu chuyện đẹp kể về khoảng thời gian họ tâm đầu ý hợp, còn câu chuyện không đẹp... Thời Tấc Cẩn nghĩ đến vụ án 1980 và những lời Gabriel nguyên tác nói về sự bất đồng về lý tưởng, biện pháp cực đoan, chia đường rẽ lối và hỏi tại sao quý ngài cấp cao lại bỏ qua sự dị dạng của trùng cấp trung... Thời Tấc Cẩn xoay bút, đúng là con trời.
Ting ting. Vòng trí não Thời Tấc Cẩn đặt ở một bên bàn dài bỗng rung lên.
Thời Tấc Cẩn đặt bút xuống cầm vòng trí não lên, nhìn thời gian, 01:39 rạng sáng.
Trùng gửi tin là Anouchka.
ACC567: [?]
ACC567: [Đã qua 0 giờ một tiếng rồi, anh định thức xuyên đêm làm việc à?]
1
@Fate: [Vừa bận xong, đang định vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ.]
ACC567: [...]
ACC567: [Cứ ngồi đó đi, lát nữa cùng tắm.]
@Fate: [?]
ACC567: [Em sắp mở cửa đây.]
Thời Tấc Cẩn nhíu mày khó hiểu: "Mở cửa cũng phải..." "Rầm!" Cánh cửa lớn khu văn phòng bỗng bị ai đó dùng sức đẩy mạnh từ bên ngoài.
Thời Tấc Cẩn nắm chặt vòng tay, hít thở sâu vài giây, quay đầu nhìn về phía cửa lớn khu văn phòng.
Thời Tấc Cẩn khựng lại.
Anouchka đứng ở đó.
Hắn đã cắt ngắn mái tóc vàng có thể tạo kiểu thời thượng, nhìn thẳng mặt vẫn có thể thấy được phía sau tai và cổ hai bên sạch sẽ một mảng, rõ ràng là kiểu tóc gọn gàng cạo sát phía sau cổ như lính mới.
Anouchka mặc bộ quân phục trung tá biệt động màu trắng tinh, không thắt cà vạt, cổ áo trắng quân đội và cổ đứng quân phục mở toang ra một cách cà lơ phất phơ, để lộ cổ không đeo vòng ức chế, một tay ôm mũ quân đội, một tay xách một chiếc hộp kim loại dán nhãn hàng cấm.
5
"AC567 xin báo cáo."
"..."
Lúc này Thời Tấc Cẩn mới hiểu ý nghĩa sâu xa trong chữ "được" của Anouchka chiều nay.