Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 253: Con cái cao 2,5m x Tổng tư lệnh phải ngủ ở phủ chỉ huy!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nuôi con nhỏ không phải nuôi quái vật nhỏ

✦✦✦

"Hở."

Thời Tấc Cẩn nhìn vẻ ngoài mới của bạn đời, thốt lên một tiếng than nhẹ: "Cũng không quá bất ngờ."

"Sắp có chuyện bất ngờ rồi đây." Trung tá Cash tùy ý ném chiếc mũ quân đội sang một bên, đôi mắt hai màu bỗng nhiên chuyển thành mắt thú mà không hề báo trước.

Ngay lập tức toàn bộ đèn trong văn phòng đột nhiên tắt ngấm.

Thời Tấc Cẩn ngồi yên tại chỗ, chưa kịp để mắt thích nghi với bóng tối, một nụ hôn đã rơi xuống ngực anh.

Nụ hôn cùng với hàm răng rê dần lên trên, vén mở cổ áo ngủ không chút cản trở. "Ah." Thời Tấc Cẩn khẽ kêu, cổ anh bị kéo giật sang trái. Anouchka cắn một phát vào chiếc vòng cổ đen của anh, răng hàm cắn chặt, chiếc vòng cổ đen vỡ vụn trong vòng tay ôm của cả hai như một viên kẹo.

Một bàn tay sờ sườn eo anh, vén mái tóc bạc được buộc gọn gàng, men theo vạt áo ngủ thăm dò, nắm lấy gốc đuôi bạc ở phần dưới cột sống lưng anh.

Thời Tấc Cẩn nổi da gà đầy lưng.

Đuôi dài như rắn bị nắm chặt trong tay, quấn ngược lại hai vòng để khống chế, năm ngón tay nắm lấy móc đuôi chứa các sợi thần kinh hơi siết lại, móc đuôi bị nắm trong lòng bàn tay, không để cho vảy móc đuôi có cơ hội mở ra, thả ra những sợi thần kinh.

Với tiền đề không làm tổn thương trùng đực, trước tiên nắm lấy chiếc đuôi có thể kiểm soát cảm xúc của trùng cái rất phù hợp với tâm thái của một trung tá 18 tuổi không sợ trời không sợ đất. Câu nói "anh là chiến lợi phẩm tương lai của tôi" thoáng qua trong đầu Thời Tấc Cẩn.

Trong quan điểm của anh, cách các binh sĩ con người đối xử với chiến lợi phẩm: Nếu thích thì sẽ thường xuyên chơi đùa, nhiều lần thử nghiệm cơ chế và giá trị của chiến lợi phẩm, lau chùi rửa sạch, khoe khoang trưng bày, vân vân. Những cách thể hiện tình yêu thường thấy này khi áp dụng vào trùng tộc tà đạo... Thời Tấc Cẩn vừa giơ tay lên, chưa kịp làm gì: Cạch. Một tiếng kim loại khẽ vang lên.

Bàn tay Thời Tấc Cẩn vừa giơ lên bị một chiếc vòng nam châm lạnh lẽo cùm vào tay ghế.

Một bàn tay khác mơn trớn lên cổ họng anh, ngón tay dừng lại bên môi anh, khẽ vuốt ve môi dưới của anh.

Đầu ngón tay khô ráo ấn lên môi dưới của Thời Tấc Cẩn, nhẹ nhàng ấn mở khoang miệng.

Vẻ mặt Thời Tấc Cẩn vẫn không thay đổi,

"Trước tiên nắm lấy móc đuôi, còng anh vào ghế để ngăn anh né tránh, giờ còn định kiểm soát cả giọng nói của anh. Định cấm anh nói chuyện bằng cách nào? Dùng thứ trong cái hộp em mang đến? Hay đơn giản là dùng tay bịt miệng anh, suốt cả quá trình dù anh có dùng nụ hôn để cầu xin em, hôn tay em nhiều lần như cách em hôn lòng bàn tay anh, em cũng sẽ không buông ra? Cứ ấn anh vào ghế tự vượt qua." Thời Tấc Cẩn từng câu từng chữ nói ra, giọng điệu chậm rãi, dù là bình tĩnh suy ngẫm cũng nói thành giọng điệu của bài thơ tình buổi đêm: "Kỳ động dục?"

"Nhiều lần? Hừ." Anouchka cúi đầu, một chân đặt vào khe ghế Thời Tấc Cẩn đang ngồi, cúi người hôn mạnh lên má bên cạnh môi anh: "Lát nữa anh có thể mút lưỡi em nhiều lần, em thích hôn sâu anh khi anh đang điều chỉnh nhịp thở." Anouchka dùng trán chạm nhẹ vào trán bạn đời: "Hoặc là, đừng kìm nén tiếng rên khi em làm anh sướng, em sẽ cân nhắc tháo còng từ tính cho tay anh..."

1

Thời Tấc Cẩn đột nhiên nghiêng mặt sang một bên, dùng đôi môi dưới thích hợp để hôn nhẹ lên đốt ngón tay đang vuốt ve môi mình, sau đó anh mở miệng dùng răng cắn nhẹ lên đốt ngón tay đó.

Trong suốt quá trình vài giây động tác, vẻ mặt Thời Tấc Cẩn vẫn bình tĩnh, nhưng lưỡi trong khoang miệng lại mềm mại ấm áp, hàng mi bạc lấp lánh trong bóng tối chớp nhẹ hai cái.

Anouchka khựng lại. Trùng đực trước mặt hắn luôn khác với những kẻ trên Mắt Mèo, đây là một tồn tại hiểu rõ mình có những ưu thế gì và không tiếc rẻ dùng những ưu thế đó, thậm chí còn tùy ý dùng ưu thế để tấn công.

1

Thời Tấc Cẩn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh như khi làm việc bình thường, môi lại đặt trên ngón tay hắn, phát ra một tiếng hôn "chụt" rất nhẹ.

"... Chết tiệt." Giọng Anouchka đột ngột ngừng lại.

Thình thịch thình thịch.

Thời Tấc Cẩn nghe thấy tiếng nhịp tim dồn dập quen thuộc ẩn giấu như tiếng trống.

Thời Tấc Cẩn hơi ngẩng mặt, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có đôi mắt cong lên một chút, môi hé mở, lưỡi áp lên vòm miệng, đầu lưỡi khẽ bật ra một tiếng: "Chậc."

Thời Tấc Cẩn bị nụ hôn nồng nhiệt nhấn chìm.

...

Ngày hôm sau, 17 tháng 10, 4:40 sáng.

[Thầy Thời... Thầy Thời ơi! Bên hai bé song sinh sắp đến 11 giờ rồi!!] Hệ thống kêu ầm ĩ bên tai Thời Tấc Cẩn.

Mi mắt Thời Tấc Cẩn khẽ động đậy, ngay lập tức, một cảm giác mềm mại áp lên mí mắt anh, bên tai vang lên âm thanh tần số thấp ru ngủ.

Ý thức Thời Tấc Cẩn vừa tỉnh táo một chút lại lập tức mơ màng buồn ngủ.

[Aaaaa!! Kêu kêu kêu, kêu cái mợ gì! A567 kêu cái gì mà kêu, thầy Thời mau dậy bảo ổng im đi!] Hệ thống nhắc nhở Thời Tấc Cẩn to hơn: [Rolley và Raleigh đã ngồi chờ trước màn hình ở phòng y tế 2 tiếng rồi, hai bé rất mong đợi cuộc gọi video tối nay đó thầy!]

Thời Tấc Cẩn giãy dụa tỉnh dậy.

Anh nhắm mắt, khàn giọng chào buổi sáng: "Chào... Anouchka. Đừng kêu nữa, lát nữa anh phải gọi video cho Rolley và Raleigh... Em cứ kêu nữa là anh ngủ mất."

Tiếng tần số thấp kỳ lạ ngừng lại.

Thời Tấc Cẩn mở mắt, nói với bên cạnh: "Em ngủ thêm một lát đi."

"Ừm."

Thời Tấc Cẩn vén chăn, thu lại mái tóc dài cầm trong tay, vừa định ngồi dậy xuống giường, tay lại bị kéo một cái, anh dừng lại bèn hỏi: "Anouchka, em để cái cảm ứng mở khóa ở đâu rồi?"

"Không mang cái đó đến." Anouchka nhắm mắt, tùy ý bẻ gãy sợi xích còng tay kim loại còng hai cổ tay họ.

"..." Thời Tấc Cẩn vỗ nhẹ đầu hắn, xuống giường, vừa chạm đất đã dẫm phải mảnh vỡ rơi vãi của những chiếc còng tay từ tính khác.

Đi thêm hai bước lại đá phải mảnh vỡ của thứ khác. Thời Tấc Cẩn cúi đầu nhìn tấm thảm đen, nhớ lại tất cả các sản phẩm bị Anouchka làm hỏng đều là kiểu dáng đơn giản tiêu chuẩn thuần đen.

Thời Tấc Cẩn: "..."

Tấm thảm xếp hình Lego vô hình, thật là một ngày mới đầy năng lượng.

(*) Những mảnh vỡ này khó nhìn thấy vì chúng cùng màu với tấm thảm đen, nhưng chúng vẫn gây khó chịu khi bước lên, giống như việc giẫm phải những viên Lego vô hình.

Thời Tấc Cẩn vừa vào phòng vệ sinh đã mở ngay ngăn kéo tủ gương, lấy ra chai xịt y tế tác dụng nhanh.

Anh soi gương kéo cổ sang một bên, hướng chai xịt y tế vào hai bên tuyến thể ở cổ, nhấn một lần chai xịt y tế lập tức làm tan vết bầm tím và dấu răng quá mức, rồi hướng vào vị trí yết hầu, nhấn hai lần vết mút đỏ sậm như sẹo biến mất.

Thời Tấc Cẩn mất mười phút để vệ sinh rửa mặt, chọn áo ngủ cổ cao mới từ phòng thay đồ, cài cúc đến nút trên cùng, chỉnh trang xong xuôi, đi đến khu nghỉ ngơi ở hành lang bên kia phòng vệ sinh riêng, gọi số liên lạc cố định của phòng y tế khu huấn luyện.

Đối phương nhận cuộc gọi ngay lập tức. Cuộc gọi video vừa kết nối, hệ thống đã kịp thời nhắc nhở bên tai Thời Tấc Cẩn: [Phòng y tế đã được dọn sạch. Sau khi thầy bắt đầu cuộc gọi video hôm qua 5 phút, A567 đã ra lệnh quét tín hiệu mạng cục bộ trong khu vực huấn luyện vài lần. Những binh sĩ bên đó đều là cận vệ thân tín từ biệt động điều xuống, mọi thứ đều ổn. Xác suất lộ danh tính của Rolley và Raleigh vẫn giữ ở mức 5% như thường lệ.]

[Tốt.]

"Cậu út!"

"Cậu út!"

Cặp song sinh: "Chào buổi tối ạ!"

"Chào buổi tối, Rolley, Raleigh." Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Hai đứa đã xin lỗi sĩ quan đàng hoàng chưa?"

"Rồi ạ!" Raleigh nói ngay không chút do dự: "Sĩ quan rất vui! Bữa tối còn cho bọn con ăn thêm nữa!"

Rolley: "Bọn con định yêu quý ổng thêm một tí."

Nụ cười của Thời Tấc Cẩn hơi cứng lại: "... Còn thêm nữa à? Hai đứa chịu nổi không?

Cặp song sinh ngoan ngoãn lắc đầu, rồi nhanh chóng nói tiếp: "Cậu ơi! Cậu ơi! Bọn con đã xin lỗi, sĩ quan rất tốt, ổng đã cho bọn con vào phòng mô phỏng cơ giáp sơ cấp sớm hơn dự định!"

Raleigh tự tin nói: "Chủ đề số 1 là thành tích của bọn con trong phòng trọng lực!"

Thời Tấc Cẩn kiên nhẫn lắng nghe. Lúc này anh không yêu cầu hệ thống gợi ý từ ngữ, khi gặp một số kiến thức cơ bản về chiến giáp thực sự không hiểu, anh sẽ hỏi hai "bé thầy giáo" đang phấn khích. Lúc thì "Thì ra là vậy, Rolley thật nhạy bén.", lúc lại "Không ngờ được, Raleigh thông minh thật."

Cặp song sinh càng nói càng hưng phấn, lúc kích động nhất, cả hai đều có thể nói những câu dài logic rõ ràng, ngôn ngữ trôi chảy đến mức khó tin, 3 tháng trước cả hai còn không nhận ra hết ngôn ngữ giao tiếp thông dụng của liên minh.

Cuộc gọi video lần này, Thời Tấc Cẩn đã trò chuyện với hai đứa nhỏ cả một tiếng đồng hồ, mới thúc giục hai đứa về ký túc xá đi ngủ.

Cuộc gọi kết thúc, màn hình lớn bán chiếu biến mất trước mắt, Thời Tấc Cẩn mới nhận ra Anouchka đang đứng bên cạnh cửa.

Anouchka để trần nửa thân trên, chiếc còng kim loại bán đứt trên cổ tay phải vẫn chưa tháo ra, hắn khoanh tay nhìn anh.

Ánh mắt chăm chú, đôi mắt vẫn là đồng tử thú.

1

[Ổng đứng đó 30 phút rồi.] Hệ thống thì thầm với thầy Thời, [Nhưng lúc nãy thầy đang mải nói chuyện với hai đứa nhỏ nên em không nhắc thầy.]

1

Anouchka đột nhiên nói: "Bên quân y đã đo tuổi xương của Rolley và Raleigh, cuối năm nay 6 tuổi, cuối tháng 12 sẽ bước vào giai đoạn phát triển đầu tiên. Nền tảng gen của chúng còn tốt, thuộc trùng cấp trung tiêu chuẩn. Ba năm đầu phát triển cũng đã ăn đủ năng lượng phát triển, bên thành phố y tế đã điều chỉnh riêng dung dịch dinh dưỡng để bổ sung cho chúng."

Vẻ mặt Anouchka bình thản không gợn sóng, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc: "Còn 2 tháng nữa là đến sinh nhật 6 tuổi của chúng, đủ thời gian để bên thành phố y tế nâng thể chất của chúng lên mức tối thiểu của trùng cấp cao."

"Em đã sắp xếp xong bể dinh dưỡng nồng độ cao đặc chế cho thời kỳ phát triển của chúng, trong suốt quá trình đó chúng sẽ được ngâm trong đó. Dù cơ thể biến đổi như thế nào, sự phát triển của chất xám tủy sống và mạng lưới thần kinh đều có thể theo kịp thể hình và sự tái tổ hợp DNA của chúng, nên sẽ không xảy ra tình trạng mất chi vĩnh viễn do phát triển."

"Cảm ơn em." Thời Tấc Cẩn nói với Anouchka: "Bây giờ hai đứa bé ấy luyện tập rất tốt, lớn lên cũng tốt, chỉ là lớn... hơi nhanh một chút."

Thời Tấc Cẩn không phải không biết chế độ ăn uống khi tập luyện của cặp song sinh đã được điều chỉnh đặc biệt. Trước đây tiêu chuẩn dinh dưỡng là 6 bữa một ngày, mỗi bữa đều kết hợp các loại thịt đỏ, thịt dị thường giàu dinh dưỡng và các chất dinh dưỡng đặc chế.

Theo tính toán của hệ thống, cặp song sinh ăn 6 bữa một ngày, qua giai đoạn phát triển đầu tiên lúc 6 tuổi, gen của chúng sẽ thành công định hình vào khoảng trùng cấp cao. Còn C hay B thì phải xem may mắn của DNA cặp song sinh.

Ngoài 6 bữa một ngày, cho ăn nhiều hơn, dạ dày cặp song sinh cũng không tiêu hóa được lượng chất dinh dưỡng dư thừa, những chất dinh dưỡng đó chỉ có thể chuyển hóa thành thể hình phát triển của chúng sau này.

Thời Tấc Cẩn uyển chuyển nói: "Anh trai anh... tức là thư phụ của chúng, chiều cao còn chưa đến 1m9. Bây giờ chúng mới 6 tuổi, tạm thời vẫn chưa cần phải nuôi theo khẩu phần của thời kỳ thiếu niên. Về mặt thể lực đợi đến sau 12 tuổi, tới giai đoạn thiếu niên rồi bổ sung cũng được. Bây giờ bổ sung quá nhiều, anh lo sau 16 tuổi, cánh vẩy và giáp thể của hai đứa nhỏ tăng vọt một lần, thì nhiều lần lột xác phát triển sẽ khiến mạng lưới thần kinh đau đớn cả tuần cả tháng..." Thời Tấc Cẩn cau mày: "Khổ sở lắm."

Nhưng Anouchka lại nói: "Chất lượng thân thể của tộc tò vò cứng cáp, thời kỳ ấu niên và thiếu niên của chúng càng ăn nhiều càng tốt. Đến thời kỳ thanh niên và trung niên, cánh vẩy và giáp thể sẽ cứng hơn nhiều so với các chủng tộc khác, là hạt giống tốt bẩm sinh của bộ binh."

Anouchka dừng lại một chút, giọng điệu bình thản: "Tổng tư lệnh Quân đoàn 10 - Theodore Leon thuộc tộc tò vò mà anh đầu tư, ông ấy là điển hình của trùng cấp trung được nuôi dưỡng mạnh mẽ thành trùng cấp cao. Ăn nhiều trong thời kỳ thiếu niên, đầu sơ kỳ chiều cao đạt 2m5 là siêu bộ binh nổi tiếng của tộc tò vò. Xông vào chiến trường có thể đơn đấu với chiến giáp bộ binh, được mệnh danh là cỗ máy nghiền nát chiến tranh của trùng tộc."

"Huyết thống tò vò của Rolley và Raleigh rất thuần khiết, bên thành phố y tế đã sàng lọc gen, cả ba bố đều thuộc tộc tò vò." Anouchka bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thời Tấc Cẩn: "Có em bồi dưỡng chúng, sau này chúng chỉ có thể đi xa hơn Theodore Leon."

Thời Tấc Cẩn biết tài liệu chính thức về tổng tư lệnh tò vò Theodore. Tổng tư lệnh Theodore có một khuôn mặt điển trai cứng rắn kiểu Schwarzenegger cổ điển, nụ cười thân thiện, biết lắng nghe, dễ giao tiếp lại còn thật thà. Khi nói mở rộng giới hạn phúc lợi cho trùng cấp thấp và trung là thật sự mở. Hành tinh đáng sống thuộc Quân đoàn 10 là hành tinh sớm nhất trong bốn vùng lớn bắt đầu hỗn hợp giữa trùng cấp thấp, trung và cao cư trú. Biện pháp này đã cứu vãn xu hướng suy giảm gần như đứt đoạn của tầng lớp thanh niên thuộc tộc tò vò.

Ngoại trừ tuần đầu tiên hợp tác là cảnh giác và làm quen lẫn nhau, trong những hợp tác sau này, bất cứ nhiệm vụ mệnh lệnh, yêu cầu nào mà clone Fate giao cho ủy ban quân sự tò vò, Quân đoàn 10 đều làm theo từng cái một.

Loại [làm theo] này được xây dựng trên cơ sở nhu cầu từ trên xuống dưới. Dù mệnh lệnh mà clone Fate sắp xếp có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho tộc tò vò, về bản chất vẫn là một loại chỉ thị nhu cầu cưỡng chế. Sau cuộc chiến hoán vị, Thời Tấc Cẩn yêu cầu hợp tác với tò vò để mở rộng giới hạn giáo dục cấp thấp - trung, giới hạn tham gia quân đội, giới hạn độc quyền cấp bậc phúc lợi, rồi không can thiệp vào hướng đi phía trước của Quân đoàn 10 nữa.

Fate và Quân đoàn Tò vò đã quay trở lại mối quan hệ hợp tác nông cạn như lúc ban đầu khi đặt comm.

Hiện tại Quân đoàn 10 đang cố gắng hết sức để tiếp cận Viễn Đông, đạt được nhiều hợp tác thuê mướn, hiệp ước di cư, hợp đồng xây dựng lẫn nhau với Viễn Đông đều là do họ tự nỗ lực. Họ muốn tiếp tục đi theo ngài Fate, cả đoàn cả tộc đều đang tích cực theo sau. Một khi không còn tích cực nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị những thế lực khác đang trông chờ cướp mất cơ hội.

Thời Tấc Cẩn lắc đầu với Anouchka bên cạnh: "Hiện tại không cần phải căng thẳng quá với Rolley và Raleigh. Bọn nhỏ không phải là những đứa trẻ mồ côi sau chiến tranh, phải vội vàng trưởng thành để tự bảo vệ mình. Chúng không cần phải trở thành những ngọn núi bất khả xâm phạm. Chúng có anh, có nhiều lựa chọn cho tương lai. Anh bảo vệ tâm hồn của chúng." Thời Tấc Cẩn nhẹ nhàng nói với Anouchka: "Cũng giống như việc em luôn để mắt đến một tổng tư lệnh chỉ biết xông pha kia vậy."

"Anh không thiên vị những trùng cao trên 2 mét." Anouchka nhìn chằm chằm vào Thời Tấc Cẩn một lúc rồi đột ngột nói: "Anh cũng thuộc tò vò, con cháu chúng ta chắc chắn sẽ có đứa cao trên 2 mét." Anouchka ngừng một chút rồi nói tiếp: "Dù là trùng đực hay cái, gen của chúng ta quyết định rằng chúng sẽ ưu tú hơn."

Thời Tấc Cẩn: "..." Sao lại nhảy sang chủ đề xa xôi thế này.

Nhưng không thể phủ nhận, Thời Tấc Cẩn vẫn bị ý tưởng "con cháu cao 2,5 mét" gây chấn động tâm hồn một chút.

[Ông nội! Ông nội! Ông nội!] Hệ thống đột nhiên vui vẻ, [Chòi chòi cuối cùng nói...] [Im đi.] [Dạ...]

"Ừm, vậy hy vọng chúng sẽ nghiêng về bướm vua đi." Thời Tấc Cẩn nhẹ nhàng nói.

Anouchka nhìn chằm chằm vào Thời Tấc Cẩn, râu bướm từ từ, từ từ... "Dừng lại." Thời Tấc Cẩn nói.

Râu bướm dừng lại ở nửa chừng.

"Tóm lại." Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Trước hết điều chỉnh tiêu chuẩn ăn uống của Rolley và Raleigh về như cũ, sáu bữa một ngày, chủ yếu bổ sung cho hệ thần kinh và tủy sống. Đợi đến khi chúng 16 tuổi, có lẽ đã có kế hoạch cho tương lai muốn làm binh chủng gì, rồi hãy để chúng tự quyết định có muốn trở thành những chú tò vò khổng lồ hay không."

...

Sau khi cùng nhau ăn sáng xong, cả hai tạm biệt nhau.

"Trưa nay có lẽ em không về kịp để ăn cơm đâu." Anouchka mặc lại bộ đồng phục tổng tư lệnh, hôn lên hai má Thời Tấc Cẩn: "Tổng tư lệnh Amon dự kiến sẽ qua cửa khẩu trung tâm Bắc Cực vào lúc 9 giờ sáng nay, 1 giờ trưa sẽ đến Viễn Đông."

"Nhanh thật." Thời Tấc Cẩn ngạc nhiên: "Thật là tốc độ hành quân và thể trạng đáng nể."

"Trong quá trình di chuyển nhanh, chỉ cần duy trì bơm oxy y tế và chất an thần được chế tạo từ máu của quý ngài, việc vượt qua bốn vùng với biệt động không có gì khó khăn." Anouchka hơi ngẩng cằm lên, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa tự hào, nhưng giọng nói lại bình thản: "Em cũng có thể làm được, không có gì đặc biệt, trước đây em đã lên kế hoạch từ Viễn Đông đến cổng lỗ đen, toàn bộ hành trình chỉ mất 12 giờ."

Thời Tấc Cẩn hơi nheo mắt, mỉm cười: "Đúng vậy, những quân thư có thể chất tốt đều không sợ lực hấp dẫn quá giới hạn xé rách cơ thể khi cưỡng ép vượt không gian, cũng không sợ đồng bộ hóa chiến giáp quá mạnh làm hỏng não, quân thư ngôi sao, thật đáng nể."

Anouchka: "..."

Anouchka cúi đầu, lại hôn lên má trái của Thời Tấc Cẩn: "... Trưa em sẽ cố gắng về ăn cơm cùng anh."

Vẻ mặt Thời Tấc Cẩn bình tĩnh, nói nhanh: "Hôm nay anh bận cả ngày, em về cũng không có thời gian ăn cùng đâu, em tập trung xử lý công việc của đội AI với tổng tư lệnh Amon đi, nếu bận không xong thì ngủ luôn ở phủ chỉ huy, không cần về nữa." Thời Tấc Cẩn ngẩng mặt lên hôn má phải của Anouchka: "Anh đi làm việc đây."

1

Thời Tấc Cẩn vỗ nhẹ tay Anouchka rồi quay người bỏ đi.

Anouchka chầm chậm mất hết cảm xúc trên mặt: "..."

Khu Viễn Đông, 7:30 sáng.

Thời Tấc Cẩn ngồi xuống khu vực làm việc, mở vòng trí não, trước tiên gửi lời chào hỏi đến một số tài khoản cụ thể, sau đó mới bắt đầu xem xét tiến độ công việc cần đích thân xử lý hôm nay.

Đứng đầu trang đầu tiên của lịch trình là hợp tác với Jeanine.

Hôm qua hệ thống mới gửi đơn hợp tác đầu tư khoa học kỹ thuật của Prometheus cho Jeanine.

Hôm nay tập đoàn Jeanine đã gửi một hợp đồng góp vốn bằng công nghệ được mã hóa kỹ lưỡng đến hộp thư công việc của tập đoàn Fate.

"Thầy Thời! Thầy Thời!! Trúng mánh rồi! Trúng mánh rồi!! Có cả công nghệ công nghiệp nặng và nhẹ cùng công nghệ dân sinh! Wowwww!! Có vài hạng mục còn là công trình kỹ thuật dân sinh mà Viễn Đông hiện đang thiếu, đáng ghét quá, thật đáng sợ, viên đạn bọc đường mạnh quá, đáng ghétttt!" Hệ thống vừa quét vừa kêu loạn xạ, nhanh chóng giải thích cho Thời Tấc Cẩn về công dụng của từng hạng mục công nghệ trong hợp đồng.

Thời Tấc Cẩn mất đúng hai tiếng đồng hồ mới xem xong danh sách công nghệ mà Jeanine gửi đến.

"Quả thật là một khoản đầu tư lớn với một trùng Liên minh Thủ đô." Thời Tấc Cẩn hơi ngạc nhiên. Qua lời giới thiệu ngắn gọn của hệ thống, anh đã có cái nhìn sơ bộ về giá trị của bản hợp đồng góp vốn công nghệ mới này.

Nói một cách đơn giản, Vlad Jeanine đã đào bới ít nhất một phần ba kho công nghệ bí mật của gia tộc Jeanine để đưa vào khu khoa học Jeanine của Prometheus.

Quá hào phóng như đã coi khu công nghệ Jeanine của Prometheus là chi nhánh của nhà Jeanine vậy.

Nhưng Vlad Jeanine sau khi trưởng thành đã trở thành một trong ba trùng cầm lái của nghị viện liên minh Liên minh Thủ đô, tuyệt đối không có khả năng thường trú tại Viễn Đông.

Thời Tấc Cẩn suy nghĩ trong giây lát, anh dùng tài khoản quan hệ công chúng của tập đoàn Fate gửi tin nhắn đến bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Jeanine, đi đường chính thống, xin phép được gặp gia chủ trẻ tuổi nhà Jeanine.

Bộ phận quan hệ công chúng của Jeanine hành động rất nhanh như đã chuẩn bị sẵn từ trước, Thời Tấc Cẩn vừa gửi yêu cầu xin gặp, năm phút sau đã kết nối được với kênh đối thoại bảo mật trực tiếp của sếp lớn tập đoàn - Vlad Jeanine.

[V·Jeanine: Chào buổi sáng, ngài Fate.]

[Fate: Chào buổi sáng, Jeanine.]

[Fate: Không nói nhiều. Khoản đầu tư không nhỏ, cậu định để ai quản lý tài sản này?]

[V·Jeanine: Trùng quản lý tài sản này là Josephine Von Fallot. Hùng phụ của tôi về mặt huyết thống và pháp lý, một quý ngài cấp A bậc cao.]

Đồng thời.

9:30 sáng.

Cảng trên không Viễn Đông, chủ hạm Mắt Mèo.

Phòng ngủ.

"Cái gì? Tại sao lại đột ngột điều đi hết trùng bảo vệ của tôi?" Valentine ngồi trên giường, bối rối: "Lại còn điều đi hết một lúc? Chỉ có mình tôi bị vậy thôi sao?"

Tôi tớ Belin cúi đầu cung kính nói: "Không phải vậy. Hôm nay, tất cả trùng bảo vệ của các quý ngài trong chủ hạm đều cần tham gia một cuộc kiểm tra sức khỏe đột xuất, để chuẩn bị cho việc nhập cảnh toàn bộ lãnh thổ Mắt Mèo sắp tới."

"Đã có hai quý ngài có trùng bảo vệ hoàn thành kiểm tra và quay lại, hai vị đầu tiên lần lượt là quý ngài Rorein và quý ngài Gally, ngài là trùng thứ ba."

"Kiểm tra loại gì? Kiểm tra cái gì? Mất bao lâu?" Valentine nhíu mày hỏi.

Tôi tớ Belin cụp mắt: "Chỉ là một số kiểm tra y tế thông thường, hệ thống y tế của Viễn Đông khác với khu Tây, yêu cầu kiểm tra nhập cảnh qua hải quan cũng khác. Thời gian kiểm tra khoảng 10 tiếng."

"Vậy à..." Valentine hơi chùng vai, lẩm bẩm: "10 tiếng... Hôm nay lãng phí cả buổi sáng rồi."

"Thôi được rồi, mang bữa sáng đến đi." Valentine nói với tôi tớ. Cậu lấy vòng trí não, kiểm tra tin nhắn.

Danh sách đặc biệt hàng đầu có dấu chấm đỏ thông báo tin nhắn: [Destiny] +2

Valentine lập tức phấn chấn hẳn lên, cậu mở hộp tin nhắn ra.

[D: Chào buổi sáng.]

[D: Dậy rồi thì nhấn số 1, tôi sẽ giới thiệu cho cậu món ăn ngon nhất Viễn Đông.]

[V: 1111111111111!!!]

[V: Chào buổi sáng Destiny!]

[V: Em nói cho anh hay, xui xẻo thật đấy! Sáng hôm nay em định đi tìm anh dạo chơi, tán gẫu chuyện học hành, nhưng anh đoán xem, sáng sớm tất cả trùng bảo vệ của em đều bị điều đi hết rồi!]

[V: Bây giờ em không thể rời khỏi cảng trên không, chỉ có thể dời lịch uống trà chiều với mấy quý ngài Liên minh Thủ đô sang ban ngày thôi. Chán quá, sáng sớm đã phải uống trà bàn chuyện học hành với mấy quý ngài Liên minh Thủ đô, cả ngày u ám mất rồi.]

Weibo

Weibo: 白离锦