Lưu Siêu là cùng bạn gái cậu ta quay lại ký túc xá, Lý Nhụy đang cúi đầu chơi di động đứng chờ ở dưới lầu, Lưu Siêu đi qua chọc vào má cô nàng một cái.
“Aiz, làm gì vậy.” Lý Nhụy vỗ tay cậu ta ra: “Sao đi lâu thế.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hai người phía sau Lưu Siêu thì sửng sốt.
“Anh mới vừa thay quần.” Lưu Siêu nói.
Lý Nhụy nhìn Hướng Biên Đình, lại nhìn Hạ Tuyên, hơi nghệch mặt ra. Cô thu hồi ánh mắt, nhìn Lưu Siêu, ánh mắt như đang hỏi: Này ai vậy?
Lưu Siêu hậu tri hậu giác, lúc này mới dâng lên chút ý thức nguy cơ, chắn ở trước mặt Lý Nhụy, nói: “Em có bạn trai đó, Lý Nhụy.”
Lưu Siêu vẻ mặt nghiêm túc: “Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.”
“Nếu em gặp ai em cũng thích vậy còn quen anh làm gì, đổi bạn gái cho rồi.”
“Aiz……” Lưu Siêu chịu thua: “Nói gì vậy……”
“Anh nói gì em nói đó.”
Lý Nhụy mặc kệ Lưu Siêu, vẫy tay với Hướng Biên Đình: “Hello.”
“Hello.” Hướng Biên Đình lễ phép đáp lại.
Vị soái ca đi bên cạnh cậu quá chói loá, chói đến mức Lý Nhụy muốn mắc chứng sợ hãi trai phố luôn, thấy hơi xấu hổ khi đối diện với người nọ.
Hơn nữa, cô cảm thấy người này có chút quen mắt, cảm giác như đã gặp ở đâu rồi.
Bên ngoài có hơi lạnh, hai chân Hướng Biên Đình lạnh căm căm, cậu còn tạm, chỉ là ống quần hơi lọt gió, chứ Lưu Siêu thì không ổn lắm, hối hận bắt chước Hướng Biên Đình mặc quần đùi, bây giờ bị lạnh đến hai chân run lẩy bẩy.
“Sao mới tháng này mà đã lạnh dữ vậy.” Lưu Siêu chà xát đầu gối.
Lý Nhụy cười nói: “Anh bị thấp khớp à, trời này mà đã chịu không nổi? Hôm nay vẫn có mặt trời đó.”
“Đúng là thấp khớp, sớm biết vậy không thay quần.”
Hôm nay có mặt trời, nhưng mà gió lớn. Hạ Tuyên nhìn lướt qua thân dưới Hướng Biên Đình, hai bắp đùi vừa trắng vừa thẳng, thon nhưng không gầy, trông rất có lực. Cậu mặc quần đùi thể dục rộng thùng thình, gió thổi đến ống quần dán sát lên đùi.
Trần Gia Hiên ở trong nhóm chat có nói là đi giữ chỗ cho bọn họ trên khán đài, kết quả sân thể dục mênh mông là người, chỗ ngồi có giữ lại hay không cũng vậy, căn bản tìm không ra.
“Còn giữ chỗ gì nữa, cũng không phải là cấp ba.” Lưu Siêu nhìn điện thoại nói: “Cái cậu ngốc này.”
Loa phát thanh vang lên nhắc nhở danh sách điểm danh, trong đó có tên Hướng Biên Đình.
Hạ Tuyên đi theo Hướng Biên Đình đến nơi điểm danh, chỗ sân điển danh tụ tập không ít người, đa số đều không phải là thí sinh dự thi mà chỉ đến vây xem, hết người này đến người kia, rõ ràng là đang nhìn Hướng Biên Đình xếp hàng trong đội ngũ.
Hạ Tuyên đứng bên cạnh chờ Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình đang đứng xếp hàng thì bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn. Hạ Tuyên cho rằng cậu có việc cần, liền bước qua.
“Sao vậy?” Lúc hắn và Hướng Biên Đình đang nói chuyện, bên cạnh có rất nhiều đôi mắt đang nhìn.
“Hay là anh lên khán đài tìm chỗ ngồi một lát đi.” Hướng Biên Đình rất ngại, hôm nay Hạ Tuyên vốn đến đây xem hội thao, bây giờ ngược lại thành người giữ túi giúp cậu: “Chờ gần bắt đầu thi đấu rồi tôi tới gọi anh.”
“Đến lúc đó có thể tìm được tôi sao.” Hạ Tuyên không tiếp thu đề nghị của cậu, nói: “Tôi đứng chờ đi.”
“Chủ yếu là tôi thấy hơi ngại……”
“Vừa rồi gọi ca ca sao lại không ngại.”
Hướng Biên Đình rũ mắt cười nói: “Chuyện này khác nhau mà.”
Đội ngũ hơi nhích về phía trước, Hướng Biên Đình đi lên trước hai bước, nghe thấy Hạ Tuyên nói: “Hôm nay tôi đến là để xem cậu, cậu ở đâu tôi ở đấy.”
Lâm Vũ Hách nói Hướng Biên Đình là hệ thảo đúng là khiêm tốn, độ chú ý về cậu đã cao tới mức Hạ Tuyên cảm thấy hơi khó chịu, lúc nâng cờ đã có một đám người nhìn, bây giờ đi điểm danh cũng có một đám người nhìn, đến lúc chính thức thi đấu thì càng khỏi phải nói, chỗ sân dự thi nhảy xa đã bị vây quanh hai vòng người. Các tình nguyện viên cũng chẳng có thời gian rảnh, bọn họ phải duy trì trật tự, nhắc nhở các sinh viên đang tụ tập đừng đứng gần hố cát quá.
Lâm Vũ Hách vừa mới chạy xong trận chung kết 100 mét, biết Hướng Biên Đình thi nhảy xa ở bên này, nên cùng Trần Gia Hiên lại đây.
“Sao bên này nhiều người dữ vậy……” Trần Gia Hiên có chút quáng mắt.
Lâm Vũ Hách cười nói: “Ở trên diễn đàn đã rải tin Đình Đình tham dự hạng mục nào trong hội thao từ 800 năm trước rồi, bọn họ là tới chờ cậu ấy, sao không nhiều người cho được.”
“Diễn đàn gì?”
“Thì mấy cái vớ va vớ vẩn, đều là của trường tụi mình, để hồi tớ kéo cậu vào.”
Lâm Vũ Hách ở trong đám người thấy một bóng dáng quen thuộc, vóc người cao lớn cực kỳ nổi bật, màu tóc cũng khác với những người khác, trên vai còn đeo cặp sách của Hướng Biên Đình.
“Thầy Hạ.” Lâm Vũ Hách đi đến phía sau Hạ Tuyên, chào hỏi hắn.
Hạ Tuyên quay đầu lại, hơi gật đầu.
“Thi đấu vẫn chưa bắt đầu phải không?” Lâm Vũ Hách nhìn thoáng qua chỗ chạy lấy đà, thí sinh dự thi đều đang ở bên kia làm chuẩn bị. Hướng Biên Đình nhìn sang bên này, Lâm Vũ Hách vẫy tay với cậu.
Hướng Biên Đình cho cậu ta một ánh mắt, tầm mắt lại chuyển sang Hạ Tuyên đứng bên cạnh. Không biết Hạ Tuyên đeo cặp của cậu lên vai lúc nào, trông hắn như vậy dễ thương đến lạ, có loại cảm giác tương phản.
Hạng mục nhảy xa là do lớp trưởng đề cử nên Hướng Biên Đình mới báo danh, bản thân cậu cũng không am hiểu lắm, nên cũng không chắc có thể giành được thứ hạng nào không, cậu mang theo tâm thái trọng ở tham dự mà đến dự thi, nghĩ làm hết sức mình là được.
Tổng cộng phải nhảy hai đợt, sáu thí sinh dẫn đầu vòng thứ nhất sẽ tiến vào trận chung kết. Tổ của bọn họ có tổng cộng mười hai thí sinh tham dự, Hướng Biên Đình xếp hạng bốn ở vòng thứ nhất, thuận lợi tiến vào trận chung kết.
Xếp hạng đầu chính là sinh viên chuyên nhảy xa, hai chân toàn là cơ bắp, động tác lúc chạy lấy đà,nhảy bật đều rất chuyên nghiệp. Hướng Biên Đình xếp hạng bốn, không phải nhảy xa nhất, nhưng tiếng hò reo lúc cậu đáp xuống đất lại cao nhất.
Bắt đầu vòng thứ hai, trong đám người vang lên tiếng hô: “Hướng Biên Đình cố lên ~”
Giọng nói rất lớn, có chút điệu đà, mọi người sôi nổi quay đầu lại nhìn, Hướng Biên Đình đứng trên sân lại chẳng có phản ứng gì, mí mắt cũng không nâng. Cậu nhìn chằm chằm một chỗ trên mặt đất, gương mặt không có biểu cảm, trông như đang thẫn thờ vậy.
Sau vòng thi đấu đầu tiên, Hạ Tuyên cũng phát hiện, lúc Hướng Biên Đình nghiêm túc làm một chuyện gì đó sẽ rất chú tâm, cơ bản sẽ không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh.
Đã quyết định làm thì sẽ cố gắng hoàn thành, cố gắng làm đến tốt nhất ——
Đây là quy tắc của Hướng Biên Đình đối với tất cả sự việc.
Lúc lấy đà nhảy xa lần thứ hai, cậu gần như ngã vào hố cát, hai chân hơi gập, quỳ xuống đất, đầu gối rơi mạnh vào hố cát, tư thế quỳ xuống đất không chật vật, ngược lại có cảm giác hiên ngang, mạnh mẽ.
Tiếng hò reo chung quanh vang đến đinh tai nhức óc, đề-xi-ben lại tăng cao vài độ so với vừa rồi.
Hướng Biên Đình bước ra hố cát, trên quần áo bị dính rất nhiều cát, đầu gối cũng hơi đỏ. Cậu giũ giũ quần áo, có nữ sinh bên cạnh hỏi cậu: “Cậu không bị ngã đau chứ?”
“Không.” Hướng Biên Đình đáp lại một câu, nâng mắt nhìn thấy Hạ Tuyên đến gần.
Hạ Tuyên nhìn đầu gối của cậu, chỗ xương bánh chè tấy đỏ lên, mặt trên còn dính chút cát.
Lâm Vũ Hách giơ hai ngón tay: “Đứng thứ hai. Còn tạm, tớ rất vừa lòng.”
Thành tích nhảy xa đã có, Hướng Biên Đình xếp hạng hai, tăng hai hạng so với vòng đầu tiên, cậu cũng rất vừa lòng, cũng là vì dùng hết sức để nhảy.
Lúc Hướng Biên Đình xoay người đi nhận giải thưởng, Hạ Tuyên bảo cậu chờ một chút.
Hướng Biên Đình chợt dừng chân, Hạ Tuyên giúp cậu vỗ vỗ đất cát dính trên vai.
Hướng Biên Đình biết Hạ Tuyên đang giúp cậu phủi cát, cậu đưa lưng về phía Hạ Tuyên, đột nhiên hỏi: “Còn không ạ?”
“Còn.” Hạ Tuyên nhìn sau gáy cậu: “Trên tóc.”
Nơi này không phải ký túc xá, không thích hợp làm ra hành động quá mức thân mật, xung quanh có nhiều người như vậy, Hạ Tuyên không đến mức càn rỡ đến thế.
Bạch Khâm nói cũng đúng thật, Hướng Biên Đình thật sự có thể trị tính ‘nhận thức bản thân’ ấy của hắn.
Hướng Biên Đình đứng tại chỗ một lúc lâu, bỗng nhiên xoay người lại, hơi cúi đầu: “Tôi không nhìn thấy được, có thể giúp tôi phủi xuống không?”
Hạ Tuyên thả chậm hơi thở, đưa tay đến sau gáy Hướng Biên Đình, nhẹ nhàng phủi tóc của cậu, phủi đi hạt cát phía trên.