Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 39



Hướng Biên Đình mới vừa thi đấu xong, hiện tại cả người rất thả lỏng, có lẽ con người chính là như vậy, một khi cảm xúc tăng vọt sẽ trở nên tùy tâm sở dục, trong lòng nghĩ cái gì đều sẽ truyền đạt ra, không bận tâm quá nhiều. 

Mặc kệ ánh mắt người khác, chỉ muốn thoả mãn bản thân.

Lâm Vũ Hách đứng bên cạnh nhìn thấy cũng sửng sốt, trong lớp chỉ có cậu ta và Hướng Biên Đình là thân nhất, cũng có thể nói là có chút hiểu biết tính cách của Hướng Biên Đình, rất rõ ràng là Hướng Biên Đình chủ động cúi đầu nhờ người khác phủi cát cho mình, cậu ta hoang man, đây là chuyện có thể xảy ra với Hướng Biên Đình sao? 

Cậu ta nghe thấy phía sau có nữ sinh nhỏ giọng nói: “Moá ơi, tui cũng muốn sờ……” 

“Cứ nằm mơ đi.” Một nữ sinh khác cười đáp lại một câu. 

“Người kia là ai vậy?”

“Không biết, chắc là bạn?”

“Chậc, đúng là bạn của soái ca đều là soái ca.”

Lâm Vũ Hách cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm, hôm nay tường thổ lộ của trường hẳn là náo nhiệt lắm. 

Hướng Biên Đình đi nhận giải thưởng, là một bằng khen và một tấm huy chương, lưu trình trao giải rất chính thức, ba thứ hạng đầu còn phải lên sân khấu nhận thưởng, sau đó còn phải chụp ảnh lưu niệm. 

Xuống sân khấu rồi, Hướng Biên Đình gỡ xuống huy chương trên cổ, cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp 11 giờ, hạng mục buổi sáng đã thi đấu xong, không biết Hạ Tuyên có thể ở lại xem lượt thi buổi chiều không. 

Hạ Tuyên xách theo cặp của cậu đi tới, chóp mũi của Hướng Biên Đình bị gió thổi đến ửng đỏ, hắn đưa cặp sách cho cậu, nói: “Lấy áo khoác trong cặp ra mặc vào đi.” 

Hướng Biên Đình hít hít cái mũi, ‘ừ’ một tiếng, mở cặp ra lấy áo khoác mặc vào. Cậu cuốn lại bằng khen trong tay, gộp cả huy chương cùng nhét vào cặp sách. 

Đến giờ ăn, trên sân thể dục đều là sinh viên tụm năm tụm ba cùng đi về phía căng tin, Lâm Vũ Hách khoác cặp lên vai, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình: “Cậu đi đâu ăn cơm?”

“Căng tin ạ.” Hướng Biên Đình không quá xác định nói: “Anh phải về sao?”

“Không phải cậu còn thi đấu vào buổi chiều sao.” Hạ Tuyên nhìn cậu: “Buổi chiều thi đấu không cho tôi xem?” 

Hướng Biên Đình cười cười: “Vậy anh đến căng tin ăn cơm với tôi đi.” 

Bọn họ đến khu căng tin gần sân thể dục nhất, bình thường thứ bảy căng tin không có nhiều người đến vậy, hôm nay trường học có hội thao, căng tin lại trở nên đông đúc, nhìn lướt một vòng mới thấy một cái bàn trống, Lâm Vũ Hách bỏ cặp lên ghế chiếm chỗ. 

“Tớ đi đóng gói tự chọn.” Trần Gia Hiên nói. 

“Cậu không ăn ở đây sao?” Lâm Vũ Hách hỏi cậu ta. 

Trần Gia Hiên lắc đầu.

Hướng Biên Đình bỏ cặp xuống chỗ trống bên cạnh, hỏi Hạ Tuyên: “Anh có muốn ăn cái gì không? Mì hay cơm, hay là món khác?” 

“Ăn giống cậu là được.” Hạ Tuyên nhìn lướt qua các cửa sổ chọn món, hình ảnh món ăn trên bảng giới thiệu trông rất hấp dẫn: “Hay là cậu đề cử cho tôi đi.” 

Lâm Vũ Hách cầm di động cúi đầu đánh chữ, nghe vậy cười nói: “Thầy Hạ, anh đừng bảo Đình Đình đề cử, miệng cậu ấy kén lắm, cậu ấy mà đề cử cho anh thì căng tin tụi em không có mấy món ngon đâu.” 

Điểm này Hướng Biên Đình không thể phản bác, cậu không thích ăn quá nhiều thứ, cái này cũng không liên quan đến hương vị của món đó là ngon hay dở, mà chỉ là vấn đề khẩu vị của riêng cậu. 

“Tôi có thể đề cử khách quan cho anh.” Hướng Biên Đình nghiêm trang nói: “Nếu đề cử khách quan thì có nhiều món ngon lắm.” 

Hạ Tuyên cười: “Vậy cậu đề cử khách quan một chút đi.”

Trần Gia Hiên có chút xã khủng khi gặp người lạ, cậu ta cũng không quen biết Hạ Tuyên, không muốn ngồi ăn cùng người không quen nên tự đóng gói một phần cơm về ký túc xá trước, lúc đi còn chào bọn họ. Hướng Biên Đình đề cử cho Hạ Tuyên món cơm vịt nướng BBQ, Hạ Tuyên gật đầu: “Vậy cái này.” 

Hướng Biên Đình nói với bác gái đứng phía sau cửa sổ: “Dì ơi, cháu muốn một phần cơm vịt nướng BBQ ạ.” 

“Được rồi.”

Hạ Tuyên lấy điện thoại ra muốn trả tiền, nhưng lại không thấy chỗ nào có mã quét, hẳn là căng tin không dùng mã trả tiền. Hướng Biên Đình mới vừa lấy thẻ trường từ trong túi ra, vẫn chưa quẹt thẻ đã thấy bác gái giương mắt nhìn Hạ Tuyên, bà rướn người, gần như ló đầu ra cửa sổ: “Tiểu tử không phải sinh viên của trường hả? Người ngoài muốn ăn cơm ở đây phải mua phiếu cơm, không dùng điện thoại quét mã được đâu.” 

“Cháu quẹt thẻ cho anh ấy.” Hướng Biên Đình cười đáp, nói xong cầm lấy thẻ trường quẹt trên máy. 

“Cầm bảng số nha.” Bác gái đưa bảng số ra.

Vừa rồi bên cửa sổ này vẫn chưa có ai, lúc này Hướng Biên Đình vừa quay đầu lại thì phát hiện phía sau có rất nhiều người đang xếp hàng, phỏng chừng hơn phân nửa người đều là do Hạ Tuyên đưa tới, bởi vì trong đội ngũ có không ít người đều đang cố ý vô tình quan sát hắn. 

“Thầy Hạ, anh đi ngồi chờ một lát đi.” Hướng Biên Đình đưa bảng số cho Hạ Tuyên: “Lát nữa bên cửa sổ sẽ gọi tên.”

Hạ Tuyên về bàn ngồi xuống, đi đến đâu tỉ lệ quay đầu cũng rất cao, còn có người cầm điện thoại chụphình hắn. Lâm Vũ Hách dạo qua một vòng lại quay lại, không biết ăn cái gì. 

Hướng Biên Đình đi đến cửa sổ bên cạnh chọn một phần bún gà xé sợi.

“Muốn cay thế nào?” Anh trai phía sau cửa sổ hỏi cậu. 

“Không cay ạ.” Hướng Biên Đình nói.

“Tớ cũng ăn cái này đi.” Lâm Vũ Hách cũng muốn một phần bún gà xé sợi, nói với người nọ: “Anh, em muốn bạo cay.” 

Người nọ cười hai tiếng, múc muỗng canh cho vào tô, nói: “Được.”

Bên cửa sổ này không gọi theo số, chọn món xong phải xếp hàng chờ, Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách chọn xong liền sang cửa sổ bên cạnh xếp hàng. 

Lâm Vũ Hách cúi đầu lướt điện thoại, hôm nay tường thổ lộ của trường đúng là náo nhiệt, trong QQ từ trên xuống dưới đều là bài đăng của tường, cậu ta click mở mấy cái ra xem, ngoại trừ vị khách thường trú là Hướng Biên Đình ra, hôm nay còn có Hạ Tuyên với tần suất xuất hiện rất cao, không ai biết hắn là ai, nhưng mỗi bài đăng đều không rời khỏi hắn. 

“Aiz……” Lâm Vũ Hách nhìn một bài đăng nở nụ cười: “Tớ biết ngay là sẽ có người ‘não động’ hai ngươi mà……” 

Cậu ta quay đầu nhìn Hướng Biên Đình: “Đình Đình, cậu cung cấp cho vị hủ nữ này không ít tư liệu sống đâu.” 

Hướng Biên Đình nghĩ chậm hai giây, đã hiểu: “Trên diễn đàn có người đăng cái gì à?”

“Đăng về cậu nhiều, không phải diễn đàn, là QQ. Tài khoản tường thổ lộ của trường mình đăng mấy bài, hơn phân nửa đều là cậu với thầy Hạ, thầy Hạ sắp thành danh nhân ngoài biên chế của trường mình rồi.” 

Tường thổ lộ, xem tên đoán nghĩa, dùng để thổ lộ, tuy tập hợp đủ loại bài đăng trên trời dưới đất, nhưng giúp học sinh thổ lộ tâm tình lại là nghiệp vụ chủ yếu. 

Hạ Tuyên xuất hiện trên tường thổ lộ cũng chẳng ngoài ý muốn, nhưng tâm tình của Hướng Biên Đình vẫn có chút vi diệu. 

“Cậu gửi tài khoản tường thổ lộ đó cho tớ với.” Hướng Biên Đình nói. 

Lâm Vũ Hách hơi ngoài ý muốn: “Sao thế, cậu muốn xem à?”

“Tớ xem thử mấy cô ấy thổ lộ với thầy Hạ thế nào.”

Lâm Vũ Hách vui vẻ: “Được, được, tớ gửi cho cậu liền.”

Hướng Biên Đình đăng nhập, lên QQ lướt xem, bài đăng đầu tiên chính là về Hạ Tuyên, có ảnh chụp cũng có lời bình, ảnh chụp là chỗ cậu thi nhảy xa vừa rồi, một tấm chụp nghiêng toàn thân. Trên ảnh, Hạ Tuyên còn đeo cặp của cậu. 

- [hình ảnh]

– Tường Tường! Sáng nay ở sân thể dục nhìn thấy một anh soái ca người lai đặc biệt soái

– tui bị soái xỉu luôn a a a a a a a a a

– soái đến nỗi tui cũng không dám tới bắt chuyện, vừa nãy đứng ngay phía sau hắn, cao lắm luôn, trên người cũng thơm quá chừng [khóc][khóc][khóc] 

– đời này tui hành thiện tích đức dữ lắm mới có thể ở gần nhìn thấy soái ca soái đến vậy đó [khóc][khóc][khóc][khóc][khóc][khóc] 

– không có ý gì khác tui chỉ là tới chỗ bà phát điên một lát

– làm phiền Tường Tường rồi

Đây là bài đăng vừa được gửi lên, phía dưới không có nhiều bình luận, lượt thích cũng không nhiều lắm. Hướng Biên Đình lướt xuống một chút, nhìn thấy một bài đăng có rất nhiều bình luận, cậu click mở ra nhìn. Nội dung bài đăng rất ngắn gọn, chỉ có một lời bình và một tấm ảnh chụp. Đúng như lời Lâm Vũ Hách vừa nói, bức ảnh này đúng là Hướng Biên Đình tự mình cung cấp tư liệu sống —— là lúc cậu nhờ Hạ Tuyên giúp cậu phủi cát, bị người ta chụp được. 

- [hình ảnh]

– chắc không phải có một mình tui cắn điên rồi đi [nhe răng] 

Đội hình bình luận phía dưới rất chỉnh tề.

– không phải một mình bà

– không phải chỉ có mỗi hai bà đâu

– không phải chỉ có mỗi ba bà đâu

– không phải chỉ có mỗi bốn bà đâu

……

Xếp hàng đến mười mấy người mới bị cắt ngang. 

– vừa rồi hắn còn đeo cặp của Hướng Biên Đình, lòng tui mềm nhũn luôn. 

– tui! cũng! nhìn! thấy!!

– manh chết moẹ tui luôn

– rất muốn biết xúc cảm của tóc ai đó.

– cho nên anh soái ca này là quen với Hướng Biên Đình à? Có ai biết là ai không? 

– có khi nào là bạn trai thật thì sao? Tui nhớ hình như Hướng không có bạn gái mà.

– đừng bịa đặt lung tung được không, nhìn hai thằng con trai có chút hành động thân mật đã phán người ta là gay, thẳng nam đụng phải hủ ung thư đúng là xui xẻo. 

– lầu trên có thể nào đừng nói chuyện sốc hông như vậy được không, mở miệng cứ hủ ung thư, đúng là miệng thúi. Không phải chỉ là đùa giỡn thôi sao, chưa gì đã bô bô cái mồm. 

– tui ở hiện trường nè, thật ra chỉ là giúp đỡ phủi cát xuống thôi, mấy bà đừng não bổ nhiều quá, tui nói thật á, tôn trọng người ta một chút đi. 

……

Cũng không trách người ta ‘cắn’ như vậy, đúng là chính cậu tự cung cấp tư liệu sống. Cậu không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị. 

Hướng Biên Đình nhìn điện thoại cười một tiếng, Lâm Vũ Hách quay đầu lại, rũ mắt thấy nội dung trên màn hình, vừa rồi cậu ta xem chính là bài đăng này. 

“Sao, cậu làm đương sự cũng vui vẻ ghê nhỉ?” Lâm Vũ Hách cười nói.

Hướng Biên Đình thả điện thoại vào túi, gật đầu: “Cùng dân chung vui.”

Cơm nước xong, Hạ Tuyên liền rời khỏi trường, nói với Hướng Biên Đình là sẽ quay lại ngay. Lúc hắn quay lại trường, Hướng Biên Đình đang xếp hàng điểm danh, Lâm Vũ Hách chỉ đăng ký thi chạy 100 mét, buổi chiều rảnh rỗi liền đi theo Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, không muốn bỏ lỡ cuộc gọi của Hạ Tuyên. 

Người trên sân thể dục quá nhiều, chỗ điểm danh cũng không ít, Hướng Biên Đình bảo Hạ Tuyên không cần lại đây, lát nữa có thể trực tiếp xem cậu thi đấu. 

Bồi Hướng Biên Đình điểm danh xong, Lâm Vũ Hách liền đi tìm Hạ Tuyên, hai người tìm vị trí gần đường băng trên khán đài ngồi xuống. 

Hai hạng mục Hướng Biên Đình tham gia đều rất được chú ý, từ phản ứng của người xem trên khán đài là có thể nhìn thấy, thí sinh tham gia chạy 3000 mét vừa bước vào sân, trên khán đài đã có người vỗ tay reo hò. 

Hướng Biên Đình đứng trên đường băng làm nóng người, vẫn là trạng thái lúc tham gia nhảy xa khi sáng, trông như đang thẫn thờ, không để ý đến mọi thứ xung quanh. 

Trần Gia Hiên và Lưu Siêu cũng tới xem thi đấu, Lâm Vũ Hách có giữ chỗ cho hai người họ, Lưu Siêu dẫn theo Lý Nhụy, đi sau Lý Nhụy là bạn thân Hình Hiểu Hinh, đều không đủ chỗ ngồi. 

“Sớm nói mang thêm người a.” Lâm Vũ Hách nói: “Cho bạn gái cậu ngồi, còn cậu thì đứng đó đi.” 

Lưu Siêu chậc một tiếng: “Tớ ngồi xổm đi chứ đứng lên dễ bị người đứng sau cho ăn đấm lắm.”

“Bên kia hình như còn chỗ trống.” Lý Nhụy chỉ ghế trống cách đó không xa: “Anh qua bên đó đi, em với Hiểu Hinh ngồi bên này.” 

“Cũng được.”

Tiếng súng vang lên, Hướng Biên Đình khởi bước không nhanh, bị tụt lại phía sau, chân cậu dài, tư thế chạy cũng đẹp, lúc chạy cả người rất nhẹ nhàng. Cậu giữ tốc độ chạy rất đều, có tiết tấu riêng, chạy một vòng liền đuổi tới vị trí chính giữa. Thật ra cũng không thể nói là đuổi theo, tốc độ của những người khác có nhanh có chậm, có vượt qua cậu cũng có tụt lại phía sau, nhưng cậu vẫn luôn chạy theo tốc độ của mình. 

Chạy đến vòng thứ ba, rất nhiều người rõ ràng bị giảm tốc độ, Hướng Biên Đình vẫn luôn giữ vững nhịp chạy, người cậu vượt qua càng ngày càng nhiều. 

“Hướng Biên Đình chạy giỏi thật……” Lý Nhụy không khỏi cảm thán, thấy cậu chạy một vòng đã vượt qua vài người, hơi có chút kích động. 

“Phải chạy mấy vòng vậy?” Hình Hiểu Hinh hỏi.

“Chắc là bảy vòng rưỡi.” Lâm Vũ Hách nói.

Lý Nhụy khẽ tặc lưỡi: “Nghe mà thấy nhũn chân luôn.”

Lúc còn dư lại hai vòng rưỡi, Hạ Tuyên rời khỏi chỗ ngồi, đi vào khu vực sân thể dục. Hướng Biên Đình hiện tại đang xếp thứ hai, cách hạng nhất khoảng năm sáu mét. Ở hai vòng cuối cùng, khoảng cách mỗi người bị kéo ra càng lúc càng lớn, có mấy người đã chạy ra ngoài vòng, còn có người thì trực tiếp bỏ thi, dừng lại không chạy. 

Hướng Biên Đình vẫn chạy đều, nhưng bảo không mệt là không có khả năng, hiện giờ hai chân cậu đã gần như mất cảm giác, giống như chỉ còn lại thân xác đang chạy mà linh hồn đã bay lên trời vậy. Cậu cũng bị ù tai, lỗ tai đều là tạp âm ‘ong ong ong’, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ. Cậu hơi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì nhìn thấy Hạ Tuyên. 

Hạ Tuyên đứng giữa đám người, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu.

Còn nửa vòng cuối cùng, cậu cũng biết bản thân đã sắp đến cực hạn, nhưng cũng không thể chỉ giành hạng hai được. 

Hướng Biên Đình hơi nâng khóe miệng, cắn răng, đột nhiên phát lực, tăng tốc. 

“ĐM.” Lâm Vũ Hách giật bắn, trực tiếp đứng lên: “Cậu ấy vẫn còn sức sao?”

“Má ơi, má ơi!” Lưu Siêu cũng kích động, cùng người chung quanh hò reo: “Cố lên! Cố lên! Cố lên!”

Lần này, Hướng Biên Đình kiên quyết, thành công vượt qua người dẫn đầu khi chỉ cách vạch đích nửa mét, cũng thành công bị trẹo chân. Lúc vượt qua vạch đích, cậu rõ ràng cảm giác được mắt cá chân bị trật đi. Cậu cong lưng, đỡ đầu gối thở dốc, muốn đi bộ để thả lỏng cơ bắp, nhưng chân phải căn bản không nhúc nhích được. 

Rất nhiều người vây lại đây, có cô nữ sinh đưa bình nước cho cậu, cậu cười, nói tiếng “cảm ơn”, nhưng không nhận lấy. 

Không ai chú ý đến cậu bị thương, ngoại trừ Hạ Tuyên đang trầm mặc đi tới. 

“Trật chân rồi?” Hạ Tuyên cau mày.

“Uhm…… Chắc là vậy.” 

“Đi được không?”

Hướng Biên Đình hơi động chân phải một chút, vừa động liền khựng lại, đau đến nhíu chặt mày. 

Lần này, Hạ Tuyên không lo nhiều như trước, nói với cậu: “Bây giờ đi phòng y tế, tôi cõng cậu.” 

Hướng Biên Đình thoáng do dự.

“Không cõng cũng được.” Hạ Tuyên nhìn cậu: “Vậy ôm đi.”

Hướng Biên Đình lập tức đáp: “Vẫn là cõng đi ạ.”

Hạ Tuyên chẳng hề cố sức cõng Hướng Biên Đình lên, không ngoài dự đoán mà dẫn tới đám người xung quanh hô lên.

Hướng Biên Đình vùi mặt trên vai hắn, cảm nhận nhiệt độ từ người hắn truyền đến, vành tai chậm rãi ửng đỏ.