Hướng Biên Đình nhìn hắn sửng sốt hồi lâu: “Tôi đến đây với bạn —— cậu ấy muốn xăm mình, tôi với cậu ấy đến đây nhìn xem.”
Lâm Vũ Hách nghe thấy động tĩnh bên này liền đi tới: “Xin lỗi anh, tụi em thấy cửa không khóa nên trực tiếp đi vào.”
Hạ Tuyên nhìn cậu ta một cái: “Không sao.”
“Nơi này là ‘Phòng xăm Giai Kỳ’ phải không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Đến sớm thế.” Lúc Hạ Tuyên nói câu này là nhìn về phía Hướng Biên Đình.
Lâm Vũ Hách cười đáp: “Tụi em sợ đến trễ sẽ có nhiều người ạ.”
“Chỗ này chỉ có một thợ xăm, sẽ không có nhiều người.” Hạ Tuyên nói.
Lâm Vũ Hách thấy tên phòng làm việc, còn tưởng rằng chủ tiệm là nữ, cậu ta hỏi Hạ Tuyên: “Anh là ông chủ chỗ này ạ?”
Hạ Tuyên gật gật đầu.
Có người đẩy cửa đi vào, là một cô gái trông rất đáng yêu, để tóc xoăn ngang vai, da trắng, miệng ngậm một cái bánh bao, tay cầm một ly đậu hủ hoa.
Bước vào là Trình Dư, trợ lý của Hạ Tuyên, cô vừa đến phòng làm việc liền xuống lầu mua bữa sáng nên vừa rồi không khóa cửa. Trình Dư nhìn ba người bên trong liền ngẩn ra, lại thấy Hạ Tuyên vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, cô lấy bánh bao trong miệng ra, nói: “Ông chủ, tối qua anh lại ngủ chỗ này à?”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, hôm qua có cái hình xăm tới 9 giờ tối mới xong, làm xong thấy mệt mỏi quá, hắn trực tiếp ngã xuống sô pha trong phòng nghỉ ngủ luôn.
Hạ Tuyên lấy di động nhìn thoáng qua, nói với Trình Dư: “Giúp anh tiếp khách một chút, anh còn mấy tấm hình phải gửi cho khách.”
Hắn nhìn sang Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách: “Ngồi xuống đi, lát nữa tôi sẽ lại đây.”
Lâm Vũ Hách gật gật đầu: “Anh cứ vội trước đi ạ.”
Hạ Tuyên đi rồi, Lâm Vũ Hách lập tức quay đầu nhỏ giọng nói với Hướng Biên Đình: “Ông chủ soái ghê.”
Hướng Biên Đình không nói gì.
Thật sự rất tuấn tú, không những soái, còn rất biết trang điểm, lần trước thấy tai phải của hắn mang khuyên tai đính đá vuông, hôm nay lại đổi thành khuyên tròn mang trên vành tai. Lâm Vũ Hách cũng mang khuyên tai, nhưng hai người cho cảm giác không giống nhau.
Trình Dư buông đồ ăn sáng, rót hai ly trà đưa lại đây, Lâm Vũ Hách nói nhanh: “Không sao đâu ạ, chị ăn sáng trước đi.”
“Ăn sáng không vội, khách hàng đệ nhất.” Trình Dư cười đoan trà cho họ: “Các cậu đều là thượng đế.”
Lớn lên đáng yêu, nói chuyện có duyên, nếu không sao có câu làm buôn bán phải biết ăn nói, Lâm Vũ Hách hiện tại đã muốn đặt hẹn xăm mình.
Lâm Vũ Hách nhận lấy nói câu “cảm ơn”, lại hỏi: “Ông chủ của cô là thợ xăm chỗ này sao?”
“Đúng vậy, cửa hàng chúng tôi chỉ có một thợ xăm, cũng chính là ông chủ.”
Lâm Vũ Hách đối với chuyện người nọ có sắc lại có tài rất là kinh ngạc, cảm thán: “Khác không nói, gương mặt kia của ông chủ cô đúng là trâu bò.”
Trình Dư nở nụ cười: “Còn không phải sao, rất nhiều khách hàng tới xăm mình đều đã từng theo đuổi anh ấy đấy.”
“Anh ấy là người lai sao?”
“Đúng vậy.”
“Bao nhiêu tuổi ạ?”
“33.”
Lâm Vũ Hách thoáng kinh ngạc: “Nhìn không ra luôn, trông trẻ thật, tôi cứ nghĩ anh ấy hơn hai mươi.”
Trình Dư cười cười: “Hơn ba mươi cũng không già a, còn trẻ măng, tôi đã 28, nhưng vẫn thấy bản thân còn trẻ lắm, tuổi tâm lý vẫn luôn mười tám.”
Lâm Vũ Hách càng kinh ngạc: “Không phải chứ, mọi người trong tiệm đều ăn tiên đan mà sống sao? Tôi cho rằng chị mới mười tám.”
Trình Dư ‘phụt’ cười: “Lời này chị thích nghe.”
“Thật sự, em chưa bao giờ biết nói dối đó.”
Không phải Lâm Vũ Hách khoa trương, chị gái này trông rất trẻ tuổi, có gương mặt baby, giọng nói cũng giống một cô bé.
Trình Dư cười nói: “Chủ yếu là tâm thái tươi trẻ. Các cậu bao lớn rồi? Có phải vẫn đang đi học không?”
“Hai tụi em mới vừa học năm nhất, cùng một lớp.”
Trình Dư gật gật đầu: “Tôi nói mà, trông còn nhỏ lắm.”
“Ai trong hai cậu muốn xăm mình? Phòng làm việc chúng tôi là xăm mình cần phải hẹn trước, không thể làm trong ngày.”
Lâm Vũ Hách hỏi: “Hiện tại hẹn trước phải chờ tới khi nào ạ?”
“Cuối tháng sau, khoảng cuối tháng 11.”
Lâm Vũ Hách hoảng sợ: “A? Lâu như vậy sao?”
“Hai tháng này đều hẹn đầy rồi.” Trình Dư cười cười: “Chịu thôi, thầy Hạ chúng tôi nổi tiếng gần xa mà.”
Lâm Vũ Hách nghĩ thầm đúng vậy thật, hiện giờ muốn đặt hẹn với một thợ xăm có trình độ cơ bản đều phải chờ, vị này lại có kỹ thuật cao tay như vậy, khẳng định là chật hẹn.
“Với lại, ông chủ chúng tôi hiện tại chỉ xăm mẫu gốc, nếu cậu có hình muốn xăm, vậy không nhận được, cũng không có mẫu sẵn cho cậu chọn, cái này tôi có viết trên Weibo với Tiểu Hồng Thư rồi.” Trình Dư lấy ra di động: “Cậu có nhấn chú ý tài khoản phòng làm việc chúng tôi không? Nếu chưa thì nhấn một cái đi.”
“Weibo tên là gì ạ? Cùng tên trên Tiểu Hồng Thư sao?”
“Đúng vậy.” Trình Dư đưa điện thoại cho Lâm Vũ Hách xem: “Cái này, ‘Phòng xăm Giai Kỳ – Arvin’.”
Lâm Vũ Hách tìm kiếm một lúc, thấy fans cũng rất nhiều, cậu ta hỏi Trình Dư: “Chẳng lẽ ông chủ chị tên là Giai Kỳ sao?”
Trình Dư bị cậu ta chọc cười: “Lát nữa anh ấy đi ra cậu hỏi thử xem.”
“Em không hỏi đâu.” Lâm Vũ Hách hiểu rõ trong lòng, cười: “Hỏi xong lại không muốn xăm cho em thì sao.”
“Chỗ chị có bộ sưu tập gì không ạ? Em muốn xem một chút.”
“Có, đợi chút, để tôi lấy cho.” Trình Dư đứng lên, nói: “Treo trên tường cũng là tác phẩm của ông chủ chúng tôi đấy, đều đoạt được giải thưởng.”
“Vừa vào em liền thấy, ngầu ghê luôn.”
Sau quầy là một kệ trang trí khảm tường, Trình Dư từ phía trên cầm lấy một cuốn sách thật dày.
“Cậu cứ từ từ xem.”
Lâm Vũ Hách nhận lấy quyển sách nói cảm ơn, lại nói: “Chị mau giải quyết bánh bao của chị đi, chứ không nó nguội thành cục đá đấy.”
Trình Dư cười vui hai tiếng, ngồi một bên ăn bánh bao.
Hướng Biên Đình nhìn thoáng qua gian công tác, cửa không đóng, hàng xóm của cậu đang ngồi trước bàn đánh máy tính, hẳn là đang gửi hình.
Đối phương bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa lúc đối diện tầm mắt với cậu.
Cách không cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau như vậy, nhiều ít có chút xấu hổ, Hướng Biên Đình chưa kịp phản ứng thế nào, lại thấy đối phương bỗng nhiên cầm điện thoại bấm mấy cái trên màn hình, sau đó giơ điện thoại lên.
Trên màn hình là bốn chữ rất lớn —— “Có người tìm cậu”.
Hướng Biên Đình ma xui quỷ khiến đứng lên, Lâm Vũ Hách ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao thế?”
“Tớ quen với ông chủ, tớ đi chào hỏi một cái.”
“A……?” Lâm Vũ Hách đần ra: “Cậu quen với ông chủ??? Sao lúc nãy cậu không nói?”
“Không kịp nói.” Hướng Biên Đình vỗ vai cậu ta: “Cậu xem trước đi, tớ quay lại ngay.”
Hướng Biên Đình đi đến gian công tác, gõ cửa hai cái, xem như chào hỏi: “Là anh tìm tôi sao? Thầy Hạ.”
“Trong phòng này ngoại trừ tôi chỉ có máy tính, cậu đi vào hỏi máy tính xem, có phải nó tìm cậu không.” Hạ Tuyên ngồi bên trong nói.
Hướng Biên Đình nghĩ thầm, không hổ là người lai, lông mi dài thật.
Bên cạnh bàn máy tính là một mặt cửa sổ sát đất rất lớn, ánh sáng mặt trời chiếu lên nửa gương mặt Hạ Tuyên, vầng sáng nhu hòa rơi lên hàng mi dày đậm của hắn, màu mắt dưới ánh nắng cũng trở nên nhạt hơn.
“Sao lại gọi tôi là thầy?” Hạ Tuyên rũ mắt nhìn màn hình máy tính, cầm con chuột ấn hai cái: “Tôi lại không phải thầy giáo.”
Ngoại trừ xưng hô này ra, Hướng Biên Đình không biết nên gọi hắn là gì, cũng không thể gọi là ‘Hạ ca’ chứ, nghe giống như muốn lôi kéo làm quen vậy, huống hồ cậu với người ta lại không thân thiết đến mức ấy. Gọi ‘thầy Hạ’ cũng không quá thích hợp, người ta lớn hơn cậu mười mấy tuổi, lại nói, hai người không tính là cùng một thế hệ, xưng hô như vậy có chút không đúng mực.
Hướng Biên Đình lễ phép là khắc vào xương cốt, vì chuyện nhỏ này cũng làm cậu suy nghĩ hồi lâu.
“Tôi tên Hạ Tuyên, gọi tên của tôi là được.”
Gọi thẳng tên như vậy càng không đúng mực, Hướng Biên Đình nói: “Vẫn nên gọi là thầy Hạ đi ạ.”
Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu là một người rất tuân thủ lễ phép, không cần tiếp xúc nhiều cũng có thể cảm nhận được, khí chất của một người là dễ nhận biết nhất.
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, nói: “Tùy cậu.”
“Vẫn chưa biết tên cậu là gì nhỉ.” Hạ Tuyên nói.
“Hướng Biên Đình ạ.”
“Cảm ơn bánh quy của cậu, bạn học Hướng.”
Hướng Biên Đình ngẩn người, nói: “Không có gì, muốn cảm ơn cũng nên là tôi cảm ơn anh.”
“Bên kia có sô pha, cậu ngồi chơi đi.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình ngồi xuống sô pha nhỏ bên cạnh: “Thì ra anh là thợ xăm mình……”
Hạ Tuyên ngước mắt nhìn cậu: “Như thế nào?”
“Không thế nào.” Hướng Biên Đình cười, đáp: “Chỉ là có chút ngạc nhiên, lúc trước tôi còn cho rằng anh là minh tinh hoặc là người mẫu ——”
Cũng không biết thằng nhóc này có phải đang đùa giỡn hay không, Hạ Tuyên lại nghe thấy cậu nói tiếp: “Anh thường xuyên không về nhà, tôi cứ nghĩ anh đi ra ngoài chạy show.”
Hạ Tuyên cười khẽ một tiếng.
Hướng Biên Đình cũng không phải nói giỡn, cậu thực sự đoán như thế.
“Nếu tôi thật là minh tinh, cậu mới hẳn là ngạc nhiên.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình thầm nghĩ, với dáng người diện mạo này của anh, tiến vào giới giải trí dễ như chơi ấy chứ.
Hạ Tuyên giải thích: “Bình thường tôi ở lại nhà mẹ, không thường đến Lam Đình Nhã Loan.”
Thật ra, hơn nửa năm sau khi ra tù, hắn căn bản không ở lại Lam Đình Nhã Loan, gần đây mới cần cù chạy qua đó. Mấy hôm nay công việc chất đầy, đồ án cũng phức tạp, mỗi ngày kết thúc đều đã đến khuya, có đôi khi quá mệt mỏi hắn trực tiếp ngủ lại phòng nghỉ, qua sáng hôm sau mới về nhà, lúc ấy Hướng Biên Đình đã ra cửa đi học, nên hai người rất ít gặp mặt.
Căn phòng này rất lớn, có hai bàn làm việc, một bàn đặt máy tính, một bàn khác chất đầy giấy phác thảo, bên cạnh đặt giá vẽ, sau bàn máy tính có cái tủ, trong ngăn tủ đều đựng dụng cụ vẽ tranh.
Hướng Biên Đình nhìn thấy bàn bên cạnh có một bức phác thảo, mặt trên vẽ con rắn, mang phong cách thuỷ mặc, vài nét bút phác hoạ ít ỏi, mông lung lại nhu mỹ.
Hướng Biên Đình hơi tò mò: “Thầy Hạ, trước kia anh từng nuôi rắn sao?”
“Không có.” Hạ Tuyên giương mắt: “Sao thế?”
“Lần trước anh nhặt được rắn của tôi, trông rất thuận tay, tôi cứ nghĩ anh đã từng nuôi.”
“Là rắn cậu nghe lời.” Hạ Tuyên lại chuyển tầm mắt về màn hình máy tính: “Rất ngoan.”
“Chắc là nó thích anh.”
Hạ Tuyên nhìn cậu.
“Bình thường nó ngửi được hương vị của người lạ đều phản ứng rất lớn, sẽ cắn người.”
“Nó tên gì?” Hạ Tuyên hỏi.
“Peter.”
Tên cũng rất phong cách Tây, nghe giống như một anh chàng đẹp trai vậy.