Đang trò chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có người bước vào, là một nam sinh để đầu đinh, trước ngực ôm hộp cơm, bước chân như bay.
Cậu nam sinh mặc bộ đồ thể dục màu xám, da rất trắng, bề ngoài…… có thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung, đường nét trên gương mặt tinh xảo giống như con gái vậy. Cậu ta bước vào lại chẳng nói câu gì, cầm hộp cơm đi đến trước bàn máy tính Hạ Tuyên đang ngồi, đặt hộp cơm lên bàn.
Hạ Tuyên hỏi cậu: “Mẹ làm?”
Nam sinh rũ mắt, gật gật đầu.
“Ăn sáng chưa?”
Nam sinh lại gật gật đầu, còn mở hộp cơm ra, đẩy đến trước mắt Hạ Tuyên.
Cậu ta đẩy nhanh về phía trước, hộp cơm sắp đụng lên mũi Hạ Tuyên luôn, một hộp sủi cảo chiên nóng hổi, vẫn đang bốc khói, hương thơm phác mũi.
“Cậu đẩy gần thêm chút đi, đụng vô mắt luôn.” Hạ Tuyên nhận lấy hộp cơm: “Đợi lát nữa anh sẽ ăn.”
Nam sinh xoay người đi rồi, phút cuối cùng cũng không nói câu nào.
“Vừa rồi là em trai tôi.” Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình.
Người nọ rõ ràng không phải con lai, tuy trông rất xinh đẹp, nhưng dáng dấp không giống Hạ Tuyên, hẳn là không phải em ruột.
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng, không hỏi gì nhiều.
Bên ngoài, Lâm Vũ Hách đang hỏi thăm chị gái trợ lý giá cả xăm mình bên này, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng tâm linh trẻ tuổi vẫn bị chấn động không thôi. Chị cậu ta đúng là không nói quá, chỗ này xăm mình đúng là mắc thật, bởi vì chỉ dùng mẫu gốc, nên tính luôn cả phí thiết kế, dựa theo mức độ lớn nhỏ và trình độ phức tạp mà định giá, một mẫu hoàn chỉnh đều phải hơn vạn. Hơn nữa, chị trợ lý cũng nói, với tay nghề của ông chủ cô, không có khả năng làm đồ án trông chẳng ra gì.
Lâm Vũ Hách đã xem xong tập tranh tác phẩm rồi, cậu ta tin lời của chị trợ lý.
Cậu ta khép quyển sách lại, trong lòng cũng tính toán xong.
Hạ Tuyên đặt hộp cơm qua một bên, tắt giao diện trên máy tính, chuẩn bị ra ngoài tiếp đãi, vừa lúc Lâm Vũ Hách từ ngoài cửa thò nửa cái đầu vào, nghiêng người đứng ở cửa “hello” một tiếng.
“Không lâu, không lâu ạ, em cũng vừa trả lại quyển sách chị trợ lý đưa cho xem.” Lâm Vũ Hách đi vào, nhìn Hướng Biên Đình, lại nhìn Hạ Tuyên: “Thầy Hạ, anh quen với Biên Đình nhà tụi em à?”
Hạ Tuyên nhướng mày: “Nhà các cậu?”
Lâm Vũ Hách đi đến bên cạnh Hướng Biên Đình, choàng tay lên cổ cậu, cười nói: “Tụi em cùng một phòng ký túc, còn không phải là ‘nhà tụi em ’ sao.”
Hạ Tuyên nhìn sang Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình chưa nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng, lúc nhìn Hạ Tuyên, nét mặt như đang nói: Thằng nhóc này là thế đấy.
“Chúng tôi sống đối diện nhau.” Hạ Tuyên nói xong lại đưa mắt nhìn lướt qua Hướng Biên Đình: “Vừa rồi mới xem như chính thức làm quen.”
Lâm Vũ Hách đến gần, thấp giọng hỏi bên tai Hướng Biên Đình: “Cho nên anh ta chính là vị hàng xóm cậu nói thường xuyên không trở về đấy à?”
Hướng Biên Đình gật gật đầu.
Lâm Vũ Hách nói thầm: “Không hổ là thợ xăm cao cấp, đúng là có tiền.”
Lâm Vũ Hách buông Hướng Biên Đình ra, vuốt vuốt cái mũi: “Thật ra em vẫn chưa nghĩ ra muốn xăm cái gì, chị trợ lý bảo là chỗ anh chỉ xăm mẫu gốc.”
Hạ Tuyên nói: “Cậu có thể định ra chủ đề, hoặc là chọn nguyên tố nào đó, tôi sẽ dựa theo làm phác thảo.”
Chuyện này, vừa rồi Trình Dư đã có nói với Lâm Vũ Hách, cô ấy nói trước khi ký hợp đồng, phòng làm việc sẽ cho khách hàng điền một tờ đơn để liệt kê ra yêu cầu của bản thân.
Lâm Vũ Hách thở dài, ăn ngay nói thật: “Em thật sự rất muốn đặt hẹn ngay bây giờ, nhưng giá cả thật sự vượt qua dự toán của em, em muốn suy nghĩ lại ạ.”
Hạ Tuyên nói chuyện rất trực tiếp: “Dự toán không đủ thì đừng xăm, có chỗ tiền ấy làm gì cũng được.”
Lâm Vũ Hách gật gật đầu: “Thầy Hạ, có thể thêm WeChat không ạ? Về sau em muốn xăm, chúng ta lại liên hệ.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, lấy điện thoại ra.
Lâm Vũ Hách mở WeChat quét mã WeChat của Hạ Tuyên: “Chỗ anh có cho tham quan xăm mình không, thầy Hạ? Nếu có cơ hội, em có thể đến xem anh xăm mình không ạ?”
“Muốn đến thì đến, nhưng tôi không nhất định mỗi ngày đều có mặt ở tiệm.”
“Vậy trước khi đến em sẽ nhắn WeChat hỏi anh nhé.”
“Đúng rồi thầy Hạ, phòng làm việc của các anh sao không treo biển trên cửa ạ?”
Hạ Tuyên cười: “Cậu xem có chỗ để treo không?”
“Dán tấm poster trên cửa cũng được mà, hoặc là ở cửa tiệm cà phê đặt tấm bảng, chứ không lãng phí nhiều khách hàng tiềm năng nha.”
“Treo hay không cũng vậy thôi, muốn tìm tôi xăm mình đều có thể tự tìm đến.”
Lời này nghe có vẻ ngạo, nhưng lại không làm người khác ghét, ngược lại mang vẻ trương dương tự tin, Lâm Vũ Hách là người sảng khoái, cậu ta rất thưởng thức vẻ bình tĩnh tự tin lại cuồng ngạo của Hạ Tuyên.
Trình Dư tiến vào, hỏi Hạ Tuyên: “Ông chủ, lát nữa anh có về nhà không?”
“Có, buổi chiều anh sẽ quay lại.”
“OK.” Trình Dư nhìn Lâm Vũ Hách, cười hỏi: “Còn cậu, trò chuyện với ông chủ chúng tôi thế nào rồi?”
“Nghe thầy Hạ, tạm thời không xăm, không vượt mức tiêu phí quy định, nhưng chờ em tích cóp đủ tiền rồi lại nói.”
Thăm phòng làm việc rồi, xăm mình giá cả thế nào cũng đã biết, Lâm Vũ Hách và Hướng Biên Đình không ở lại lâu, bỏ thêm WeChat của Hạ Tuyên liền rời đi.
Lúc xuống lầu, Lâm Vũ Hách thân nhẹ như yến, gần như là bay xuống, tâm tình cậu ta không tồi, nói thẳng ra bản thân rất hài lòng về Hạ Tuyên.
“Tớ nhất định phải tìm anh ấy xăm mình.” Lâm Vũ Hách nói: “Đi, xuống lầu mua ly cà phê, bảo chị tớ phục vụ hai đứa mình.”
Từ hàng hiên quẹo ra ngoài, bên ngoài lại là một quang cảnh khác. Lâm Vũ Hách đi đến trước quầy hô câu “bà chị”, Lâm Khả Vi nâng mí mắt nhìn cậu ta.
Lâm Vũ Hách vừa mở miệng liền không lựa lời hay: “Chị, chị tới chỗ này làm thêm chắc không phải vì đại soái ca lầu trên đấy chứ?”
Lâm Khả Vi là người nhan khống nặng, Lâm Vũ Hách cũng không phải đoán mò không đâu.
Lâm Khả Vi như cười như không: “Em nghĩ sao?”
“Em cảm thấy chị làm được.”
Lâm Khả Vi cách không quạt cậu ta hai cái: “Chị mày tới rồi mới phát hiện lầu trên có soái ca.”
“Vậy chị thật là có phúc.”
“Cũng được, rất đẹp trai.” Lâm Khả Vi nói xong lại nhìn về phía Hướng Biên Đình: “Chị vẫn thích người nhỏ tuổi hơn chị.”
Lâm Vũ Hách vui vẻ: “A, chị mà cũng biết xoi mói sao.”
“Tiểu Hướng có bạn gái chưa?” Lâm Khả Vi hỏi Hướng Biên Đình.
“Chưa ạ.”
“Cậu thích tuýp bạn gái thế nào?” Lâm Khả Vi lại hỏi.
Lâm Vũ Hách chạy nhanh kéo Hướng Biên Đình ra sau lưng: “Thôi đi bà, tui không muốn làm em vợ của bạn học đâu.”
Lâm Khả Vi cười, không nói nữa.
“Chỗ chị có làm cà phê mang đi không?” Lâm Vũ Hách hỏi chị mình.
Lâm Khả Vi vừa giúp hai người đặt đồ uống vừa vừa bắt bẻ Lâm Vũ Hách: “Uống cái caramel macchiato mà còn bày đặt mang đi.”
“Làm sao vậy, em thích đấy.”
Lâm Khả Vi ấn hoá đơn xong, nhìn Hướng Biên Đình cười duyên: “Tiểu Hướng, ly của cậu chị miễn phí, chị mời cậu nhé.”
Lâm Vũ Hách cong hai ngón tay, gõ gõ quầy: “Rốt cuộc ai mới là em trai của bà đấy?”
Hai chị em lại lải nhải đấu võ mồm, Hướng Biên Đình nhìn thoáng qua khoé mắt, bắt gặp một hình bóng quen thuộc. Cậu nghiêng đầu nhìn lại, sau quầy nơi đưa đồ uống mang đi, đứng đó là cậu nam sinh mang sủi cảo chiên cho Hạ Tuyên ban nãy, cậu ta đã thay sang đồng phục trong tiệm.
Nam sinh tròng túi đựng vào ly cà phê, rồi cẩn thận cho vào túi giấy, lại bỏ ống hút vào, động tác có hơi chậm, nét mặt rất chuyên chú, giống như không nghe thấy động tĩnh bên quầy đặt đơn vậy.
Cuối cùng là Hướng Biên Đình trả tiền, lúc hai người đi lấy cà phê, Lâm Vũ Hách nhìn nam sinh đóng gói liền ‘a’ một tiếng: “Là cậu à?”
Đối phương không nói chuyện.
Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn Hướng Biên Đình.
Người ta không tiếp lời, Lâm Vũ Hách cũng không nói gì nữa, hơi xấu hổ.
Người nọ đóng gói rất chậm, cũng rất nghiêm túc, cảm giác như đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, Lâm Vũ Hách thấy tốc độ đóng gói của cậu ta như bị ấn chậm 0.5 giây, ngay cả thở cũng chậm theo.
Nam sinh cầm hai ly cà phê đã đóng gói xong đẩy sang một bên, toàn bộ hành trình không giao lưu với bọn họ câu nào, Hướng Biên Đình lấy cà phê trên quầy, nói tiếng ‘cảm ơn’. Đối phương trước sau không ngẩng đầu, lúc chớp mắt, lông mi nhấp nháy nhấp nháy, cậu ta và Hạ Tuyên trông chẳng giống nhau tí nào, nhưng lông mi lại rất giống hắn, khá dài.
Có điều, vẫn là lông mi của Hạ Tuyên dài hơn tí, ngay cả lông mi dưới cũng rất dài.
Lâm Vũ Hách cầm cà phê đưa cho Hướng Biên Đình: “Chờ tớ tí, tớ đi WC.”
Giờ này, khách trong quán cà phê càng lúc càng nhiều, đã tìm không thấy chỗ ngồi, Hướng Biên Đình liền đứng bên quầy chờ Lâm Vũ Hách.
“Tiểu Hướng.” Bên kia, Lâm Khả Vi gọi cậu một tiếng.
Hướng Biên Đình đi qua: “Sao vậy ạ?”
“Chị hỏi cậu chuyện này, ở trường Lâm Vũ Hách có quan hệ tốt với bạn bè không?”
Hướng Biên Đình thấy hơi lạ tại sao Lâm Khả Vi lại hỏi thế, với tính cách của Lâm Vũ Hách, hẳn là đến chỗ nào cũng có thể làm quen với người khác chứ nhỉ.
“Khá tốt ạ, cậu ấy với bạn cùng lớp chơi rất thân, sao vậy ạ?”
“Không có gì, chị chỉ hỏi chút.” Lâm Khả Vi thở dài: “Cậu đừng nhìn nó vui tươi hớn hở ngờ nghệch thế, chứ thật ra hồi cấp ba nó chẳng có bạn bè, đi học cũng không vui vẻ.”
Lâm Khả Vi cười cười: “Cậu cảm thấy tính nó tốt à?”
Hướng Biên Đình gật đầu.
Lâm Vũ Hách là người nhiệt tình lại có chừng mực, EQ cậu ta rất cao, ở bên cạnh người như vậy rất là thoải mái.
Lâm Khả Vi vẫn là cười: “Không phải tất cả mọi người đều nghĩ giống cậu, cũng không phải cứ tốt tính là sẽ được người khác thích.”
Lâm Vũ Hách tính cách là tốt, biết nói ngọt biết chọc cười, kiểu tính cách này rất hấp dẫn nữ sinh, nhưng được nữ sinh ưa thích lại chưa chắc được nam sinh hoan nghênh, sau khi lên 11 bị chia lớp, nam sinh trong lớp rõ ràng đối xử lạnh nhạt với cậu ta, cảm giác bị vắng vẻ ấy, đổi một từ nghiêm trọng khác chính là bị xa lánh. Nam sinh tuổi này phần lớn đều như thế, thấy được nữ sinh yêu thích, ghen ghét bị giành sự chú ý, ai ‘nổi bật’ nhất, tự nhiên sẽ trở thành đối tượng bị cô lập.
Lâm Vũ Hách không kể cho người trong nhà những chuyện này, nhưng lên lớp 12 bỗng nhiên quyết định học ngoại trú, Lâm Khả Vi liền mơ hồ đoán ra nguyên nhân. Hai chị em trò chuyện với nhau, em trai nói đi học rất mệt.
Càng để ý cảm nhận của người khác sẽ càng sống mệt mỏi, cô cảm thấy em trai mình vẫn luôn sống trong trạng thái đó. Nhưng không phải ai cũng có năng lực đồng cảm với người khác, kẻ suy bụng ta ra bụng người có rất nhiều, xem thiện ý như ác ý cũng chẳng ít. Khác không nói, cô chỉ hy vọng thằng em trai lên đại học có thể sống thoải mái chút.
Tuy Lâm Khả Vi không nói thẳng, nhưng không cần nói cũng biết, hồi cấp ba Lâm Vũ Hách khẳng định không có trạng thái như bây giờ. Hướng Biên Đình trầm mặc một lát, nói: “Trước kia như thế nào đều đã qua, em với cậu ấy rất thân, hiện tại bạn bè của cậu ấy cũng rất nhiều.”
Lâm Khả Vi cười, nụ cười này rất nhẹ nhàng: “Chị cũng thấy vậy, lúc nó ở bên cậu rất thoải mái, có phải nó nói nhiều lắm không?”
Hướng Biên Đình cười: “Là rất nhiều ạ.”
Lâm Khả Vi dựa quầy cười mãi: “Chị kể cậu nghe, hồi còn nhỏ nó nói nhiều lắm cơ, blah blah blah, vừa nói liền không dừng lại được, người khác căn bản chen không lọt miệng nó……”
Chuyện hồi nhỏ của Lâm Vũ Hách đúng là rất Coca, Hướng Biên Đình nghe kể cũng không nhịn được cười.
Lúc Hạ Tuyên từ hàng hiên đi ra, nghe thấy bên cạnh truyền đến từng tiếng cười khẽ, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hướng Biên Đình đang nói chuyện với cô gái đứng trước quầy, hai người vừa nói vừa cười, trông rất quen thuộc, cô gái nọ cười đến tít cả mắt.
Lâm Khả Vi đang kể chuyện xấu lúc Lâm Vũ Hách còn nhỏ, nói đến một nửa bỗng nhiên ngừng lại, tầm mắt hơi hướng về phía trước, ở sau lưng Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình nhìn về phía cô, bỗng nhiên ngửi được hương nước hoa quen thuộc, đây là hương vị trên người Hạ Tuyên, rất nhạt, nhạt đến mức ở gần mới có thể ngửi thấy.
Hướng Biên Đình quay đầu lại, Hạ Tuyên đang đứng phía sau đang rũ mắt nhìn cậu.
“Thầy Hạ.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng: “Vẫn chưa đi?”
“Bạn em đi toilet, em đang chờ cậu ấy.”
Bình thường, Lâm Khả Vi chỉ đến làm vào cuối tuần, cơ hội nhìn thấy Hạ Tuyên không nhiều lắm, rất nhiều chuyện về anh thợ xăm đẹp trai lầu trên đều là nghe từ nhân viên lâu năm của tiệm cà phê kể cho, cô và Hạ Tuyên không xem như quen biết.
Hạ Tuyên nhìn lướt qua Lâm Khả Vi, câu mở đầu cũng không có, trực tiếp hỏi Hướng Biên Đình: “Bạn gái?”
Hướng Biên Đình ngẩn người, đờ ra vài giây mới đáp: “Không phải.”