Hướng Biên Đình nói chuyện rất trực tiếp, nhưng nói xong lại thấy hơi ngại ngùng, bị chính mình làm cho buồn nôn.
Hai hôm nay nói chuyện với Hạ Tuyên đều không lướt qua não, nói cái gì cũng tùy tâm.
Mày cũng sến ghê chứ, Hướng Biên Đình.
Cậu cọ cọ cái mũi, nghe thấy Hạ Tuyên ở đầu kia điện thoại nói: “Lát nữa anh về ngay.”
Cúp điện thoại, cậu thở phào một hơi, cầm sách quạt gió lên mặt.
Hạ Tuyên lấy điện thoại và chìa khóa xe, ngước mắt nhìn thấy Bạch Khâm ngồi ở đó, ánh mắt không rõ nhìn hắn chằm chằm.
Bạch Khâm không biết Hướng Biên Đình nói gì, nhưng nghe thấy Hạ Tuyên nói chuyện liền cảm giác vi diệu, ái muội.
“Anh gọi điện thoại cho tiểu Hướng à.” Bạch Khâm đứng lên, đi ra ngoài: “Sao em nghe thấy cách anh nói chuyện với cậu ấy có chút không thích hợp lắm……”
Tiêu Dịch Dương vừa lúc từ bên ngoài bước vào, suýt nữa thì đụng phải Bạch Khâm.
Bạch Khâm thấy Tiêu Dịch Dương liền nói: “Hình như Hạ tổng nhà mình với bạn học Hướng tiến vào giai đoạn ái muội rồi.”
Tiêu Dịch Dương nhìn Hạ Tuyên: “Hắn với cậu bé kia không phải vẫn luôn ái muội lắm sao.”
Bạch Khâm vui vẻ: “Lời này cũng không sai nha.”
“Nói thế nào?” Tiêu Dịch Dương nhìn Hạ Tuyên: “Cơm chiều giải quyết ở đâu?”
“Được.” Tiêu Dịch Dương gật gật đầu: “Vậy anh về lấy bàn nướng, hai người đi mua thịt.”
Bạch Khâm cầm chìa khóa xe trong túi ném cho gã: “Lái xe em đi, lát nữa em ngồi xe Hạ tổng, xe anh hôm nay cứ để lại đây, ngày mai em chở anh.”
Tiêu Dịch Dương ‘ừ’ một tiếng: “Được.”
Hạ Tuyên và Bạch Khâm mua nguyên liệu nấu ăn xong lại đến tiệm trái cây mua mía, Bạch Khâm rất buồn bực: “Sao tự nhiên muốn ăn cái này?”
“Hướng Biên Đình muốn ăn.”
Bạch Khâm sửng sốt: “Cậu ấy bảo anh mua?”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.
Bạch Khâm bật cười: “Nhóc này cũng không khách sáo với anh nhỉ.” Hắn nhìn quanh một lượt: “Muốn mua thêm chút gì khác không?”
Hạ Tuyên thấy trên kệ để hàng trước mặt có cherry, trông khá ngon miệng, hắn trực tiếp bảo nhân viên cửa hàng cho hắn một thùng.
Tiêu Dịch Dương thì về nhà lấy bàn nướng, cũng không biết cù cưa cái gì, hai người họ đều về đến nhà mà gã vẫn chưa tới. Bạch Khâm gọi gã hai cuộc gã mới bắt máy, giọng ồm ồm, giống như mới vừa tỉnh ngủ.
Gã đúng là vừa mới tỉnh, biết Bạch Khâm và Hạ Tuyên hẳn là không về nhà nhanh như vậy nên ngồi lên ghế mát xa thư giãn tí, thuận tiện chợp mắt một lát, ai biết vừa ngủ liền ngủ quên, ngủ đến say sưa, Bạch Khâm gọi cuốc đầu tiên gã cũng chưa nghe thấy.
“Mẹ ơi, anh làm em sợ muốn chết.” Bạch Khâm cau mày, lúc đầu gọi không thấy ai bắt máy, hắn còn tưởng Tiêu Dịch Dương ở trên đường xảy ra chuyện gì.
Tiêu Dịch Dương vừa cười vừa đi tới huyền quan, cầm lấy bàn nướng trên đầu tủ: “Em mà cũng có lúc sợ à.”
Bạch Khâm chậc một tiếng: “Lát nữa thể nào cũng cho anh một trận.”
“Được. Mười phút anh đến liền.”
“Ổng ngủ quên.” Bạch Khâm bỏ điện thoại vào túi, nói với Hạ Tuyên: “Vừa mới ra khỏi nhà. Mới có một lát mà cũng ngủ được, hay thật chứ.”
Hạ Tuyên đi sang đối diện tìm Hướng Biên Đình, Bạch Khâm cũng đi theo.
“Cậu đi theo làm gì?” Hạ Tuyên quay đầu nhìn hắn.
“Anh hỏi lạ, em đến thăm bệnh chứ làm gì, tốt xấu gì em với tiểu Hướng cũng quen biết nhau.”
Lần này, Hạ Tuyên không có ấn mật mã cửa trực tiếp đi vào mà chọn ấn chuông cửa, ba phút sau, Hướng Biên Đình mới chống nạng đi ra mở cửa.
Bạch Khâm thấy tư thế ấy của cậu mà hoảng: “Bị thương nghiêm trọng đến vậy sao?”
Vừa rồi, Hướng Biên Đình đã nhìn thấy Bạch Khâm qua máy theo dõi, lúc này thấy hắn cũng không ngạc nhiên, cậu cười đáp: “Không nghiêm trọng ạ, chỉ là đi đứng không tiện lắm, dùng nạng thì đỡ hơn nhiều.”
Cậu nhìn Hạ Tuyên, thấy hơi lạ là tại sao Hạ Tuyên không trực tiếp mở cửa đi vào.
“Đừng đứng đây nữa, cậu cứ vào nhà nằm trước đi.” Bạch Khâm nói: “Ông chủ Tiêu vẫn chưa tới, bàn nướng ở chỗ hắn, thịt nướng phải đợi lát nữa.”
“Đi qua chỗ anh nằm.” Hạ Tuyên nhìn áo khoác trên người Hướng Biên Đình: “Áo khoác mỏng quá, anh đi lấy cái dày hơn cho em.”
Bạch Khâm liếc sang Hạ Tuyên, lại nhìn Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình cũng chưa nói gì, chỉ gật đầu.
Có Bạch Khâm ở đây, Hướng Biên Đình nhiều ít có chút câu nệ, dù sao thì hiện tại quan hệ giữa cậu và Hạ Tuyên đã không giống như trước, hơn nữa nhìn thái độ của Bạch Khâm, hắn là hẳn vẫn chưa biết chuyện giữa hai người họ.
Hạ Tuyên lập tức đi vào trong, đến phòng để quần áo cầm chiếc áo khoác dày đi ra.
Bạch Khâm cười, nói với Hướng Biên Đình: “Hắn tới nhà cậu mấy lần thế, cảm giác còn quen cửa quen nẻo hơn cả nhà mình nữa.”
Trước đó Hạ Tuyên đã nói, hắn có biểu đạt rõ với Hướng Biên Đình rồi, chẳng qua cậu nhóc này không có phản ứng gì rõ ràng. Nhưng nhìn tình huống hiện tại, Bạch Khâm cũng thật sự không hiểu lắm, bạn học Hướng là hiểu hay là đang giả bộ không hiểu đây?
Hướng Biên Đình không tiếp lời Bạch Khâm, chủ yếu là không biết phải trả lời thế nào.
Hạ Tuyên đi tới đưa áo khoác cho cậu: “Thay vào đi.”
Hướng Biên Đình để cặp nạng dựa lên tường, cởi áo khoác mỏng trên người ra, thay cái dày vào.
Điện thoại của Bạch Khâm vang lên, hắn đi qua bên cạnh nhận máy.
Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên một trước một sau đi vào trong nhà, Hướng Biên Đình quay đầu lại nói: “Sao vừa nãy anh lại ấn chuông cửa thế.”
Hạ Tuyên nhìn cậu, cậu đang chống nạng, nửa người trên xoay lại, trông rất cố sức.
“Sao không trực tiếp đi vào?” Hướng Biên Đình lại nói, giọng rất thấp.
“Có người ngoài ở, anh tùy tiện mở cửa nhà em, không được lịch sự lắm.” Hạ Tuyên đặt tay lên gáy cậu, xoay đầu nhỏ của cậu lại, trêu đùa: “Còn nữa, nhỡ em đang quần áo bất chỉnh thì làm sao.”
Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt đều là ý cười: “Em cũng không có ở nhà cởi truồng.”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Hướng Biên Đình theo bản năng đi lên trước một bước, cùng Hạ Tuyên cách ra một khoảng.