“Hạ tổng, trong nhà có bia không?” Bạch Khâm đi vào hỏi: “Lát nữa làm chút bia uống.”
“Tủ lạnh.” Hạ Tuyên nói.
Bạch Khâm đi vào phòng bếp, Hướng Biên Đình chống nạng đi tới sô pha ngồi, thấy trên bàn trà có hai hộp mía, Hạ Tuyên thì đi vào phòng ngủ, cầm cái mền lông lại đây, bảo Hướng Biên Đình nằm xuống sô pha.
Hiện tại. cậu không phải ở nhà mình, hơn nữa Bạch Khâm cũng có mặt, không thể quá mức tùy ý được.
“Em ngồi được rồi.” Hướng Biên Đình nói.
“Nằm đi.” Hạ Tuyên trả về hai chữ.
Nằm xuống, nâng chân lên thì máu mới tuần hoàn dễ hơn, vết thương mới nhanh lành hơn, chú Hạ vừa cường thế vừa có lý, bạn học tiểu Hướng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Hướng Biên Đình nằm xuống sô pha, Hạ Tuyên cầm cái mền lông đắp lên người cậu, cầm cái gối dựa lót dưới chân cậu.
“Nằm một lát đi, anh vào bếp phụ một lát.” Hạ Tuyên đứng dậy, cầm hai hộp mía đưa đến trước mặt Hướng Biên Đình, đặt ở chỗ có thể với tay tới: “Mía của em đây.”
Hướng Biên Đình cười, cầm lấy mía từ trong hộp, mía đã được cắt thành khúc ngắn, vừa giòn vừa ngọt, chưa một lát đã hết. Nói thật, từ nhỏ đến lớn Hướng Biên Đình cũng chưa ăn mía được mấy lần, nghe Hạ Tuyên nhắc tới, cậu mới tâm huyết dâng trào muốn ăn.
Hạ Tuyên vào phòng bếp, Bạch Khâm đang xếp thịt lên đĩa.
“Anh rửa đồ ăn đi.” Bạch Khâm nói với Hạ Tuyên.
Cộng lại cũng không có nhiều rau củ gì, Hạ Tuyên rửa xong lại rửa chút cherry, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Hạ Tuyên buông chỗ cherry mới rửa được một nửa rồi đi mở cửa.
“Thứ này nặng thật đấy.” Tiêu Dịch Dương dùng hai tay bê bàn nướng đi vào, bàn nướng này là hoàn toàn mới, vẫn còn nằm trong thùng.
Tiêu Dịch Dương nhìn thoáng qua phòng khách, thấy Hướng Biên Đình đang nằm gặm mía, gã cười nói: “Đã đói đến mức gặm mía rồi à?”
Bạch Khâm đi tới, nói: “Em còn muốn gặm anh đấy.”
“Gặm đi.” Tiêu Dịch Dương nâng cằm lên, để lộ cổ, hướng về phía hắn.
Bạch Khâm vỗ nhẹ lên cổ gã, cười nói: “Trước mặt cậu bạn nhỏ, em không đùa với anh, trước thiếu, về nhà lại gặm.”
Bạch Khâm đứng trước người Tiêu Dịch Dương, chắn cả người gã, hai người nói chuyện giọng không lớn, Hướng Biên Đình nghe không rõ bọn họ đang nói gì, cũng không thấy được hành động ái muội của Tiêu Dịch Dương đối với Bạch Khâm. Ba người vào phòng bếp, không lâu sau Hạ Tuyên bưng một đĩa cherry lại đây.
Hắn lấy hộp thuốc trong túi ra, cầm điếu thuốc đưa đến bên môi, nói: “Nếm thử ngọt không.”
Nói xong, hắn liền đi ra ban công, nghiêng người đứng bên lan can, hơi cúi đầu, bậc lửa điếu thuốc đang ngậm bên môi. Hắn ngẩng đầu lên, phun ra làn khói, nghiêng đầu nhìn thoáng vào phòng khách.
Hắn và Hướng Biên Đình nhìn nhau, trước mắt quanh quẩn từng làn khói trắng.
Trái tim Hướng Biên Đình bắt đầu đập vội.
Có người chỉ là đứng nơi đó hút thuốc nhưng cũng toát ra vẻ gợi cảm.
Hạ Tuyên vừa hút thuốc vừa nhìn cậu chăm chú, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, đường nét gương mặt thâm thúy, ngay cả ánh mắt lúc nhìn người khác cũng sâu thẳm, trong đôi mắt ấy như chứa cả hồ sâu.
Cuối cùng là, Hướng Biên Đình dời tầm mắt đi trước, còn nhìn nữa chắc hồn cậu cũng bị câu đi mất.
Hạ Tuyên đứng bên ngoài chừng mấy phút, hút hai điếu, lúc hút đến điếu thứ ba, Hướng Biên Đình ở trong nhà thấy chán, cầm lấy đôi nạng bên cạnh sô pha đi ra ban công.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Tuyên ngậm thuốc, quay đầu lại.
“Sao lại ra đây?”
Hướng Biên Đình chống nạng đi đến bên cạnh hắn: “Ở trong nằm thấy hơi chán, ra đây đứng với anh.”
“Không sợ sặc khói?” Hạ Tuyên nói xong quay đầu đi, nhả khói ở hướng khác.
Lúc hắn nghiêng đầu, tai phải là hướng về phái Hướng Biên Đình, trên vành tai có đeo khuyên tai hình chữ thập.
Hạ Tuyên xoay mặt lại nhìn cậu, cậu đáp: “Không sợ”.
“Phải không.” Hạ Tuyên bỗng nhiên tiến đến trước mặt cậu, trong miệng còn ngậm điếu thuốc.
Khoảng cách này hơi sát quá, nhớ tới trong nhà còn có người khác, Hướng Biên Đình theo bản năng nhìn thoáng vào trong.
Vừa rồi, cậu cũng là theo bản năng né tránh Hạ Tuyên, lúc Bạch Khâm bước vào nhà.
“Sợ bọn họ nhìn thấy?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.
Hướng Biên Đình đưa mắt nhìn hắn.
“Bọn họ…… vẫn chưa biết chuyện của anh với em đúng không.” Hướng Biên Đình đúng là ‘sợ’ bị nhìn thấy, nhưng cậu là sợ làm lộ chuyện riêng tư của Hạ Tuyên: “Bọn họ biết anh…… thích nam sao?”
Hạ Tuyên cảm thấy câu hỏi này của Hướng Biên Đình có hơi ngốc.
“Bọn họ không những biết anh thích nam, còn biết anh thích em.”
Hướng Biên Đình sửng sốt.
“Cherry ngọt không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
Hướng Biên Đình sửng sốt một hồi, lại mê man đáp: “…… Ngọt lắm.”
“Anh nếm thử.” Hạ Tuyên trực tiếp dùng tay không bóp tắt tàn thuốc, trong miệng ngậm khói thuốc hôn lên môi Hướng Biên Đình, đầu lưỡi duỗi vào, cướp lấy vị quả chua ngọt vẫn còn lưu lại bên môi cậu.
Nụ hôn này một nửa là ngọt, một nửa là đắng, hôn chưa được mấy giây, Hướng Biên Đình đã bị sặc khói thuốc, tâm lý rất thỏa mãn, nhưng khóe mắt lại vì sặc mà chảy nước mắt.
Cậu chống nạng nên đứng không vững, Hạ Tuyên ném tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn tròn nhỏ, ôm eo cậu kéo vào lòng.
“Không sao.” Hạ Tuyên vuốt đi nước mắt bên khoé mắt cậu: “Là em nói không sợ bị sặc nên anh mới làm vậy.”
Đôi mắt Hướng Biên Đình đều đỏ, trên người dính đầy mùi thuốc, sặc đến xót cả mũi, nhưng trong lòng là ngọt ngào, mềm mại.
“Làm vậy có thể nếm được vị cherry không.” Hướng Biên Đình khàn giọng nói.
“Được.” Hạ Tuyên nhìn vào mắt cậu: “Không cần sợ, cũng không cần trốn. Ở trước mặt bọn họ, anh cũng dám làm vậy với em, em không trốn được.”
Hướng Biên Đình hoàn toàn không nghi ngờ về điều đó, chuyện này Hạ Tuyên chắc chắn làm được.
“Anh nói với bọn họ chưa?” Hướng Biên Đình hỏi hắn.
“Nói cái gì?”
“Thì…… thích em gì đó.” Hướng Biên Đình rũ mắt.
“Chưa nói, bọn họ tự nhìn ra được.”
Hướng Biên Đình lại nâng mắt lên.
“Còn nhớ lần đầu tiên gặp được bọn họ không.”
Hướng Biên Đình hồi tưởng một phen, lập tức kinh ngạc: “Lúc ấy đã……”
“Đúng vậy, lúc ấy anh đã có ý với em rồi.”
Hướng Biên Đình nhìn hắn lại không biết nên nói gì, ký ức rất rõ ràng, nhưng lại giống như rất hỗn loạn, Hạ Tuyên thẳng thắn như vậy làm tim cậu đập càng nhanh.
Hướng Biên Đình chống nạng đứng đây cũng lâu rồi, Hạ Tuyên vỗ vỗ sau eo cậu: “Đi vào thôi.”
Hướng Biên Đình đứng đó không nhúc nhích, muốn nhìn tay hắn, Hạ Tuyên vươn tay cho cậu xem, hai ngón tay vừa rồi bóp tàn thuốc có hơi đỏ.
“Không đau sao?” Hướng Biên Đình hỏi.
“Không có cảm giác.” Hạ Tuyên nói, lại đưa ngón trỏ dán lên môi Hướng Biên Đình: “Đau lòng thì hôn một cái đi.”
Lúc Hướng Biên Đình bước vào nhà, vành tai vẫn còn đỏ bừng, Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương đang đứng trước bàn ăn bận rộn nướng thịt.
“Em nói hai người đi đâu vậy.” Bạch Khâm quét dầu lên xuyến thịt trên bàn nướng: “Tiểu Hướng uống gì không? Có bia.”
“Chân cậu ấy vẫn còn bị thương đấy, uống bia cái gì.” Tiêu Dịch Dương nói.
“Cũng không phải làm phẫu thuật, bia không sao mà, không phải giống như uống nước sao.”
Tâm trạng hôm nay của Hướng Biên Đình rất tốt, muốn uống chút, cậu ngồi xuống nói: “Vậy uống chút đi ạ.”
“Được.” Bạch Khâm cho cậu một lon: “Không cho cậu nhiều, chỉ một lon, uống xong thì thôi.”
“Cảm ơn Bạch ca.”
Hạ Tuyên nhìn cậu: “Em uống được không?”
“Bia thì chắc là được.”
Hướng Biên Đình không thích uống rượu, không thích cảm giác vị cồn kích thích yết hầu, tuy cậu chưa từng uống say, nhưng cậu biết tửu lượng cửa mình bình thường, non nửa ly rượu vang đỏ xuống bụng cũng đã thấy mơ màng.
Bạch Khâm đặt phần tôm to trước mặt Hướng Biên Đình, ngửi thấy trên người cậu có mùi thuốc lá, giống với mùi trên người Hạ Tuyên.
Hoặc là vừa rồi Hạ Tuyên hút thuốc làm dính lên người cậu, hoặc là chính cậu ấy hút thuốc bị dính lên.
Khả năng thứ hai không lớn lắm, cậu ấy đi phải chống nạng, đâu ra tay cầm thuốc hút, hơn nữa trông cậu ấy không giống như người biết hút thuốc.
Mùi thuốc trên người cậu ấy rất nồng, vừa rồi hai người ở ngoài ban công chắc chắn đứng rất gần nhau.
Đã ái muội muốn phun lửa rồi, nhưng sao cứ giả vờ hồ đồ thế nhỉ.
Hôm nay, tâm trạng của Hướng Biên Đình rất tốt, ăn uống cũng ngon miệng, một miếng thịt một ngụm bia, chưa gì một lon bia đen đã vào bụng.
Bia đen có vị đắng, một chút chát nhẹ và cay nồng, cậu rất thích hương vị này, uống một lon xong mặt đã đỏ, còn nói muốn uống thêm một lon.
Bạch Khâm chiều cậu, lại đưa cho cậu một lon, cười nói: “Uống xong còn nữa.”
Tiêu Dịch Dương nhìn hắn: “Em đừng chuốc say cậu ấy.”
“Bia mà sợ cái gì, say thì để Hạ tổng khiêng về.” Bạch Khâm nói xong còn cố ý quan sát nét mặt Hướng Biên Đình, tiếc là chẳng nhìn ra được gì, bạn học Hướng đúng là bình tĩnh, là một người rất khó nhìn thấu cảm xúc.
Hạ Tuyên cũng uống bia, lon bia đặt trước mặt, Hướng Biên Đình cầm lon bia mới khui cụng vào lon của hắn, thấp giọng nói: “Cụng ly, chú Hạ.”
Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn cậu, Hướng Biên Đình uống ngụm bia, cầm con tôm đã nướng chín lột ăn.
Bạch Khâm nhìn cậu cười nói: “Say rồi à? Còn gọi ‘chú Hạ’ nữa.”
Thật ra, Hướng Biên Đình đã thấy hơi quáng mắt, nhưng trên mặt cậu không có vẻ say rượu, mãi đến khi rót hết nửa lon bia thứ hai vào bụng, cậu mới thật sự thấy say. Mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt cũng không có tiêu cự.
Hạ Tuyên chú ý tới trạng thái của cậu không hợp, rót cho cậu ly nước ấm, nói: “Đừng uống bia nữa.”
Hướng Biên Đình gật gật đầu, cảm giác trời đất quay cuồng, đầu rất nặng.
Cậu uống say không có phản ứng gì khác, chỉ cảm thấy buồn ngủ, lúc này vừa thấy chóng mặt vừa mơ màng, uống hai miếng nước xong cậu rũ đầu hoãn trong chốc lát, bỗng nhiên nghiêng đầu đổ xuống bàn, ngủ mất.
Bạch Khâm hoảng sợ, trừng mắt nhìn người trước mặt, lập tức đứng dậy kiểm tra hơi thở của cậu.
“Em làm gì vậy.” Tiêu Dịch Dương bị hắn chọc cười.
“Không phải chứ, cậu ấy ngủ rồi sao?” Bạch Khâm cúi người, nghiêng đầu nhìn mặt Hướng Biên Đình nằm nghiêng trên bàn.
“Còn thở không?” Tiêu Dịch Dương nghiêm trang hỏi hắn.
“Còn.” Bạch Khâm nghiêm trang trả lời, đứng đắn chưa được ba giây, lập tức bật cười.
Hướng Biên Đình nghiêng mặt về phía Hạ Tuyên, hơi thở đều đều, Hạ Tuyên vỗ vỗ đầu cậu, gọi: “Hướng Biên Đình”.
“Đừng ngủ ở đây.” Hạ Tuyên ôm cổ cậu, muốn nâng đầu cậu lên.
Hướng Biên Đình nhìn chằm chằm Hạ Tuyên vài giây, giống như muốn xác nhận người trước mặt là ai, cậu chớp chớp hai mắt, khàn giọng gọi: “Chú Hạ……”
Gọi xong bỗng nhiên nhắm mắt lại đưa mặt đến gần, hôn lên môi Hạ Tuyên một cái, hôn xong lại ôm lấy hắn, mắt vẫn nhắm còn tay thì bò lên vai hắn, gọi một câu: “Chú Hạ”.
Bạch Khâm đứng, Tiêu Dịch Dương ngồi, động tác và nét mặt đều cứng đờ, hai người cũng từng trải qua không ít sóng gió, nhưng nhìn cảnh này vẫn thấy choáng váng.