“Cần.” Hướng Biên Đình nhích người lại gần: “Lần trước không phải nói, chân em tốt rồi thì phục vụ anh sao. Bây giờ không phải là lúc sao.”
Hạ Tuyên cười khẽ: “Vậy em phục vụ đi.”
“Dạ, ông chủ.”
Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên muốn nằm lên giường không, Hạ Tuyên bảo không.
Hạ Tuyên ngồi bên mép giường để Hướng Biên Đình xoa bóp.
Hướng Biên Đình ngồi xếp bằng sau lưng hắn, tay nhẹ nhàng xoa bóp chỗ vai cổ của hắn.
Tay cậu không quá dùng sức, nhưng đều ấn đúng chỗ nên thật sự rất thoải mái.
“Mạnh như vầy được không?” Hướng Biên Đình ngồi sau lưng hắn hỏi: “Muốn em mạnh hơn chút không?”
“Cứ như vậy đi, dễ chịu.” Hạ Tuyên hơi nghiêng đầu lại nhìn, thấy ngón tay Hướng Biên Đình đang xoa bóp vai hắn, bàn tay Hướng Biên Đình rất đẹp, ngón tay mảnh khảnh, móng tay sạch sẽ, không giống người khác, nhìn rất thoải mái.
Hướng Biên Đình thường xuyên xoa bóp vai cho bà ngoại, biết nên dùng sức thế nào, Hạ Tuyên được cậu xoa bóp nên cảm thấy khoan khoái ít nhiều.
Xăm mình là công việc rất tiêu hao cơ thể, chuyện này Hướng Biên Đình cũng biết. Mỗi lần ngồi xuống xăm mình cho khách đều là mấy tiếng đồng hồ, cúi đầu, cong lưng, người chịu nổi, nhưng xương cốt đều ăn không tiêu.
“Thầy Hạ, anh tiếp xúc với nghề xăm mình khi nào vậy?” Hướng Biên Đình đột nhiên hỏi.
“Về sau đừng gọi như vậy.” Hạ Tuyên nói.
“Hả?” Hướng Biên Đình nhất thời không phản ứng kịp.
“Đừng gọi ‘thầy Hạ’ nữa.” Hạ Tuyên vẫn còn nhắm mắt: “Gọi bạn trai bằng ‘thầy’, bộ em muốn nghe anh giảng bài hay sao.”
Lần đầu tiên Hướng Biên Đình gọi hắn như vậy, hắn đã cảm thấy biệt nữu, xa lạ. Bây giờ càng khỏi nói, quan hệ cả hai đã khác, cứ xưng hô ‘thầy Hạ’ như thế mãi, nghe không ổn lắm.
Hướng Biên Đình cười: “Vậy em gọi gì bây giờ, em quen miệng rồi.” Cậu thoáng dừng, rồi giống như trêu chọc hắn, hỏi: “Hay là gọi ‘chú Hạ’ nha?”
Không phải hắn không thích Hướng Biên Đình gọi hắn như vậy, mỗi lần Hướng Biên Đình gọi hắn là ‘chú Hạ’ đều là đang đùa giỡn với hắn.
Một tiếng ‘chú Hạ’, người gọi vui vẻ, người nghe thích thú.
Nhưng cách xưng hô này, đôi khi cũng nghe rất chói tai.
Tuổi của hai người cách nhau hơn một giáp, đây là sự thật. Có thể không quan tâm, nhưng không thể xem như không có.
“Vậy em cứ gọi đi.” Hạ Tuyên tiếp lấy lời cậu, cười nói: “Anh cũng không cần suy nghĩ nên xưng hô với ba em thế nào, thấy ông ấy trực tiếp gọi ‘anh’ là được rồi.”
Hướng Biên Đình bật cười, ngón tay ấn trên vai Hạ Tuyên cũng run rẩy, cười hồi lâu lại gọi: “Tuyên ca.”
“Gọi như vầy được chưa?” Cậu hỏi Hạ Tuyên.
Trực tiếp gọi “ca” nghe thân mật hơn chút, nhưng cậu không muốn gọi thế, nghe giống như em trai đang gọi anh trai vậy.
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng: “Tùy em.”
“Giờ lại bảo tuỳ em, mới nãy còn không cho em gọi ‘thầy Hạ’ đấy.”
Đề tài không biết chạy đi đâu, Hướng Biên Đình lại kéo về, tiếp tục hỏi Hạ Tuyên chuyện xăm mình.
“Ấn thêm một lát đi.” Hướng Biên Đình vẫn không ngừng động tác trên tay.
“Có mỏi tay không?”
“Mỏi em sẽ ngừng.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, trả lời câu hỏi lúc nãy của cậu: “Anh tiếp xúc lúc học đại học. Năm đó anh ra nước ngoài du học, căn nhà thuê đối diện là thợ xăm mình.”
“Anh học tay nghề từ người đó?”
“Là bà ấy mang anh vào nghề, sau đó cũng có học tập qua trường lớp.”
“Lúc đó chắc anh khoảng bằng tuổi em nhỉ?” Hướng Biên Đình tính nhẩm thời gian, Hạ Tuyên tiếp xúc với nghề này hẳn là mười mấy năm trước.
“Nhỏ hơn em. Anh đi học sớm, lúc ấy mười sáu, mười bảy.”
Hướng Biên Đình hơi kinh ngạc: “Nhỏ vậy.”
Cuốn album lúc nãy đều là ảnh chụp lúc Hạ Tuyên còn nhỏ, không có ảnh hồi hắn thanh thiếu niên.
Hạ Tuyên năm 17 tuổi.
Hướng Biên Đình hơi tưởng tượng ở trong đầu.
Vừa soái vừa nộn biết bao nhiêu.
“Anh học đại học ngành gì? Vẽ tranh à?” Hướng Biên Đình hỏi.
“Ừ, tranh sơn dầu.”
“Anh bắt đầu học vẽ tranh hồi nào?”
“Hồi còn nhỏ. Vừa biết cầm bút đã học.” Hạ Tuyên nói xong liền nắm lấy tay cậu, sợ cậu mỏi tay, không cho cậu làm nữa. Hướng Biên Đình hỏi hắn này đó, hắn cũng muốn hỏi chút gì về Hướng Biên Đình.
“Sau này em định theo tài chính à?” Hắn vừa mở miệng hỏi, đề tài lập tức xoay chuyển nhanh chóng, trực tiếp từ Bắc Cực bay đến Nam Cực.
“Sao nhảy đề tài nhanh vậy.” Hướng Biên Đình cười: “Chưa gì đã nhảy qua người em.”
“Hiểu biết kế hoạch nghề nghiệp của bạn trai một chút.”
Là hắn muốn tìm hiểu, hắn muốn biết phương hướng tương lai của Hướng Biên Đình thì mới có thể đi theo bước chân của cậu. Tương lai của hắn đã là đưa mắt vọng đến cuối, nhưng tương lai của Hướng Biên Đình có quá nhiều tính khả năng, hắn không muốn không nắm bắt được cậu.
“Là muốn tiến vào ngành này phải không?”
Hướng Biên Đình nói: “Cũng gần vậy, sau này em tính mở công ty.”
Cậu dùng ngữ điệu vân đạm phong khinh nói ra câu hơi ngông.
Hắn biết con người Hướng Biên Đình chắc chắn sẽ có kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình, nhưng không ngờ kế hoạch ấy lại to lớn đến vậy.
Cậu nói là mở công ty, chứ không phải kế thừa công ty.
“Công ty gì?”
“Vốn đầu tư tư nhân, kiểu vậy.” Hướng Biên Đình “aiz” một tiếng, cười nói: “Em vừa mới năm nhất, chưa gì anh đã lên lớp kế hoạch nghề nghiệp cho em trước rồi.”
Đề tài này đúng là còn quá sớm, bỗng nhiên lại tạo áp lực cho người khác, năm tháng đại học là nên hưởng thụ và trải nghiệm, nhắc tới chuyện này sớm quá chẳng vui gì cả.
Hạ Tuyên không nói nữa.
Hướng Biên Đình lại giơ tay giúp hắn bóp vai: “Tay em không mỏi, để em xoa bóp cho anh thêm một lát.”
Hạ Tuyên nhắm mắt lại hưởng thụ, nghe thấy Hướng Biên Đình hỏi: “Còn có chuyện em muốn hỏi.”
“Ừ, hỏi đi.”
“Anh xăm mình cho người ta, có ai muốn xăm ở vị trí riêng tư không?” Cậu nhảy đề tài cũng xathật.
Hỏi câu này là vì nhớ lại vị trí mà Hạ Tuyên xăm cho Đào Dã, đó chắc chắn không phải là nơi riêng tư nhất Hạ Tuyên từng xăm, cậu muốn biết xăm chỗ riêng tư nhất thì sẽ riêng tư đến mức nào.
“Có.” Hạ Tuyên nhắm mắt lại, tựa ra sau, dựa đầu lên vai Hướng Biên Đình, cả người cũng dựa vào cậu: “Nói vậy bạn học tiểu Hướng sẽ không vui sao?”
Này thì, chắc chắn là có chút rồi.
Rốt cuộc, Đào Dã chỉ mặc cái sịp đùi nằm trước mặt Hạ Tuyên là cậu đã không bình tĩnh nổi rồi.
“Sẽ a.” Hướng Biên Đình thành thật trả lời: “Bạn học tiểu Hướng lòng dạ hẹp hòi mà.”
Hạ Tuyên nhắm mắt cười khẽ, trên người hắn có cùng hương sữa tắm với Hướng Biên Đình.
“Xăm riêng tư là ở chỗ nào vậy?” Hướng Biên Đình không ấn nữa, cậu đưa tay đỡ lấy hai bên vai Hạ Tuyên.
“Hỏi cái này làm gì, muốn tự làm mình khó chịu sao? Lòng dạ hẹp hòi.” Hạ Tuyên thoải mái cười, ngày thường nói chuyện giọng rất trầm, lúc này âm cuối lại hơi hơi nâng lên.
“Em phải hiểu rõ thì mới có thể đối mặt với tính đặc thù trong công việc của anh chứ.” Hướng Biên Đình nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn trả lời.
“Mông, ngực. Riêng tư nhất cũng chỉ có hai vị trí này.” Hạ Tuyên nói.
Thật ra cũng có người xăm ở nơi càng kín đáo hơn, xăm vùng kín, giá sẽ rất cao, nhưng Hạ Tuyên không nhận công việc này.
“Giờ đã hiểu rõ chưa?” Hạ Tuyên hỏi: “Có thể đối mặt chưa?”
“Bây giờ có thể rồi.” Tay Hướng Biên Đình sờ sờ đầu vai của Hạ Tuyên: “Nhưng nếu tận mắt nhìn thấy chắc là vẫn quá sức.”
“Về sau không nhận đơn này nữa.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình cười nói: “Đừng, em chỉ nói giỡn với anh thôi.”
Hạ Tuyên trong lòng mềm mại.
Bị Hướng Biên Đình trêu đùa.
Bọn họ tiếp tục duy trì tư thế này ngồi bên mép giường, trong phòng rất yên tĩnh, tay Hướng Biên Đình lại không quá an phận. Từ đầu vai Hạ Tuyên chậm rãi trượt xuống, tiến về phía trước, dừng lại bên eo hắn.
Cả người Hạ Tuyên rất cứng, cảm giác mỗi một cơ bắp đều rất rắn chắc.
Gương mặt hắn anh tuấn lạnh lùng như vậy, ai có thể ngờ lúc hắn còn nhỏ lại xinh đẹp đến thế chứ.
Giống như búp bê Tây Dương vậy.
“Алёша.” Hướng Biên Đình bỗng gọi một tiếng bên tai Hạ Tuyên, giọng nói rất khẽ, hơi thở lướt qua vành tai hắn.
Đây là tên gọi tắt tiếng Nga của Hạ Tuyên, nó bỗng hiện lên trong đầu nên cậu liền mở miệng gọi.
Tay cậu vẫn đáp bên eo Hạ Tuyên, lòng bàn tay cọ cọ trên quần áo hắn. Hạ Tuyên bỗng mở mắt.
Hai người đang trong tư thế đầu dựa đầu, dù Hướng Biên Đình không nói chuyện nhưng hơi thở vẫn lướt vào tai Hạ Tuyên.
Yên tĩnh vài giây, Hướng Biên Đình mới nói: “Em nhớ tên tắt tiếng Nga của anh là nó phải không, hình như là gọi như vậy. Phát âm đúng không?”
Phát âm là đúng, giọng cũng rất êm tai, trái tim của Hạ Tuyên cũng phải lỡ một nhịp.
Cả căn phòng yên tĩnh, nhưng lòng hắn lại không tĩnh như vậy, hiện tại là hoàn toàn mất bình tĩnh.
Chỉ vì một tiếng “Алёша” từ Hướng Biên Đình.
Chờ Hướng Biên Đình phản ứng lại thì cậu đã bị Hạ Tuyên xoay người lại, đè ở trên giường.
“Có phải anh đã nói với em không.” Giọng nói của Hạ Tuyên dừng ở bên tai cậu: “Алёша là tên hồi bé của anh.”
Hướng Biên Đình há miệng thở dốc, chưa kịp nói chuyện thì môi đã bị Hạ Tuyên lấp kín.
Hôn không biết bao lâu, cả người Hạ Tuyên gần như đè trên người cậu, hơi thở dồn dập, nặng nề. Nụ hôn của hắn dừng lại trên xương quai xanh, trên hầu kết của Hướng Biên Đình, không quá dịu dàng, lại toàn là nơi mẫn cảm, gặm cắn tỉ mỉ, dày đặc làm Hướng Biên Đình chịu không nổi.
Đầu cậu nhanh chóng mất đi năng lực suy nghĩ, mãi đến khi Hạ Tuyên tiến hành động tác tiếp theo, mọi thứ lập tức trở nên rối loạn. Đầu óc mơ hồ đến mức cậu không nghe rõ giọng nói của Hạ Tuyên. Cậu chưa từng trải qua cảm giác bị người khác khống chế thế này, cậu khó chống lại bản năng, cậu sa vào, ánh mắt lại theo bản năng trốn tránh, căn bản không dám nhìn vào mắt Hạ Tuyên.
Hướng Biên Đình mất đi khái niệm thời gian, cảm giác như đã qua rất lâu, lại giống như không lâu lắm, tay cậu nắm chặt một góc chăn, đầu bỗng ngưỡng ra sau, sau đó hầu kết lại bị cắn một cái. Còn chưa kịp hoãn lại, tay đã bị kéo lấy, đặt lên người Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên hỏi cậu “biết không”, cậu hoảng hốt đến nỗi không thốt một câu nên lời, quá thẹn thùng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Cuối cùng là, Hạ Tuyên nắm lấy tay cậu hướng dẫn từng bước, không phải cậu không biết, chỉ là giờ này, khắc này, cậu đã biến thành một con rối gỗ bị giật dây.
Hạ Tuyên không nói tiếng nào, nhưng hơi thở nặng nề như đập vào tai, làm màng tai cậu đều tê dại. Giọng của hắn rất trầm, mang theo sức mạnh, mang theo từ tính, lúc nói chuyện như ra mệnh lệnh: “Gọi anh.”
Trong khoảnh khắc, Hướng Biên Đình tỉnh táo, cậu gọi một tiếng: “Алёша”.
Một danh xưng vô cùng thân mật, chợt kéo gần khoảng cách giữa hai người, linh hồn phảng phất như đang quấn quýt lấy nhau.