Có một số việc đúng là không thể thích ứng ngay được.
Tuy lúc trước dính nhau như sam, hôn cái môi cũng không phải kiểu ngây thơ, nhưng bỗng nhiên từ hôn môi nhảy đến bước dùng tay thế này, vẫn là làm Hướng Biên Đình ngượng đến hoảng.
Cậu chưa từng giúp ai làm chuyện này, cũng chưa từng bị ai giúp cho.
Đừng nói giúp người khác, bản thân cậu cũng làm rất ít.
Một người ngày thường rất thong dong, hào phóng như bạn học tiểu Hướng, ngẫu nhiên ở trước mặt Hạ Tuyên còn có chút không đàng hoàng, nhưng bây giờ đừng nói không đàng hoàng, cả người đã sắp không đàng hoàng nổi nữa. Cậu vắt ngang cánh tay che lại hai mắt, nằm im trên giường không nhúc nhích, Hạ Tuyên bảo cậu đi tắm, cậu cũng không động đậy, chỉ khàn giọng đáp: “Không muốn tắm”.
Quần áo ngược lại không bị dơ, quần bị cởi ra, vạt áo cũng được cuốn lên trước ngực, lộ ra một vòng eo thon, trên bụng cũng ra mồ hôi, nhưng ngoại trừ mồ hôi còn dính chút thứ khác, Hạ Tuyên dùng ngón tay quét nhẹ, Hướng Biên Đình đột nhiên run rẩy.
Hạ Tuyên bị bắn lên người, hắn không thể không tắm lại, quần áo cũng phải thay. Hắn vào phòng tắm cầm hộp khăn ướt, còn cầm theo cái khăn lông ấm, về phòng liền dùng khăn ướt lau chùi cho Hướng Biên Đình trước, trên đùi, trên bụng, với cả trên tay.
Hướng Biên Đình vẫn nằm tư thế đó, tay vắt ngang mặt, Hạ Tuyên kéo tay cậu xuống, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch lòng bàn tay cậu. Cậu nghiêng mặt, không nhìn hắn, trên xương quai xanh có dấu vết bị hắn lưu lại, cổ cũng ửng đỏ.
Khăn ướt dùng hết mấy cái, chất đầy thùng rác. Hạ Tuyên lại dùng khăn lông ướt lau chùi cho cậu, lau trên người xong lại lau tay, tỉ mỉ lau sạch mỗi một ngón tay.
Lau xong, hắn còn hôn lên đầu ngón tay cậu, giúp cậu mặc lại quần áo.
Trong lúc này, Hướng Biên Đình vẫn chưa nói chuyện, còn đang hoãn lại, hơi xấu hổ nói chuyện với Hạ Tuyên.
Chuyện hai người vừa làm hoàn toàn khác với hôn môi, hơn nữa lại xảy ra quá đột nhiên không kịp chuẩn bị, cậu bị Hạ Tuyên dẫn dắt toàn bộ quá trình, hướng dẫn nhưng cũng khống chế.
Hướng Biên Đình xoay mặt qua nhìn hắn, hắn rút khăn ướt, vừa chùi vết bẩn dính trên quần áo, vừa nhìn cậu chằm chằm. Thấy vết bẩn kia, Hướng Biên Đình lại căng thẳng yết hầu, cậu túm chăn, lăn đến giữa giường, trùm chăn lên người, cuộn cả người lại, ồm ồm đáp: “Không có.”
Hạ Tuyên cúi người, đến gần bên tai cậu: “Bình thường em hay trêu anh lắm mà, sao giờ lại không có.”
Hướng Biên Đình vùi nửa khuôn mặt ở trong chăn, miệng và hai mắt đều che lại, giọng rầu rĩ: “Chờ em hoãn lại đã rồi trêu sau.”
Hạ Tuyên bật cười, hôn lên vầng trán lộ bên ngoài của cậu.
Hạ Tuyên đi phòng tắm tắm rửa, thay sang quần áo mới, lúc về phòng thì thấy Hướng Biên Đình nghiêng người nằm trên giường. Hắn xốc chăn lên, nằm xuống, ôm lấy cậu từ phía sau.
Hướng Biên Đình nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Hạ Tuyên xoay người cậu lại.
Cậu chậm rãi mở mắt, người cũng chậm rãi xoay qua, yên lặng không nói, nhìn nhau hồi lâu, sau lại vùi mặt vào bên cổ Hạ Tuyên, ôm lấy eo hắn.
Hai người ôm nhau ngủ.
Ngày mai, Hướng Biên Đình còn phải đi học, Hạ Tuyên từ lúc bắt đầu đã không tính quấn lấy cậu quá lâu.
Thứ hai có lớp buổi sáng, Hướng Biên Đình dậy từ rất sớm, đồng hồ sinh học thường ngày của Hạ Tuyên không phải thời gian này, Hướng Biên Đình bước xuống giường hắn mới mở mắt, tỉnh lại.
“Anh ngủ thêm một lát đi, bây giờ còn sớm.” Hướng Biên Đình nhẹ giọng nói.
Hạ Tuyên hỏi cậu ăn sáng muốn ăn cái gì, lúc nói chuyện đã từ trên giường ngồi dậy.
Hướng Biên Đình đẩy bờ vai của hắn nằm xuống giường lại, nói với hắn: “Anh ngủ đi, em tới căng tin trường ăn.”
“Anh đưa em đi học.” Hạ Tuyên nói.
“Không cần đâu, em lái xe đạp công cộng, vài phút là đến.” Hướng Biên Đình giúp hắn đắp chăn lại: “Anh ngủ đi.”
Hướng Biên Đình về nhà mình rửa mặt súc miệng, thay quần áo đạp xe đến trường. Vừa vào tiết học đầu tiên liền thẫn thờ, trong đầu cậu vẫn đang tua lại hình ảnh tối qua cậu và Hạ Tuyên giúp đỡ lẫn nhau, phải nói là tua lại từng màn, từng cảnh, mỗi một chi tiết đều rất rõ ràng.
Cậu rất ít khi tự mình làm chuyện này, có lẽ là kinh nghiệm quá ít nên mới không có sức chống cự. Cậu bị Hạ Tuyên làm ra quá nhanh, giờ nhớ lại đều cảm thấy mất mặt. Còn bắn lên áo ngủ của Hạ Tuyên nữa.
Hướng Biên Đình chống đầu, ngước mắt nhìn nội dung bài học trên PPT, làm sao cũng không tập trung chú ý được.
Cậu tháo mắt kính ấn nhẹ đôi mắt, rũ mắt nhìn thấu kính, trong đầu lại hiện lên gương mặt tình dục ấy của Hạ Tuyên.
Hôm qua cậu giúp Hạ Tuyên làm hai lần, lần đầu tiên là Hạ Tuyên nắm lấy tay cậu làm, bọn họ dán bên nhau, Hạ Tuyên bắn lên đùi cậu. Lần thứ hai, Hạ Tuyên muốn cậu tự làm, dùng ngữ điệu gần như đang ra lệnh. Lúc ấy, Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu, hai tay chống ở hai bên người cậu, trên cằm có mồ hôi lăn xuống dưới, cùng mồ hôi chảy xuống còn có thứ kia của Hạ Tuyên.
Những cái đó đều bắn lên bụng Hướng Biên Đình, ngay vị trí mắt rốn.
Lâm Vũ Hách ngồi bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái hả?”
Mặt và cổ Hướng Biên Đình hơi ửng hồng, Lâm Vũ Hách hỏi: “Cậu bị sốt à?”
“Không.” Hướng Biên Đình mang lên mắt kính, nở nụ cười không có linh hồn: “Tối qua ngủ không ngon, hơi buồn ngủ.”
Không thể nghĩ tới mấy chuyện lung tung đó nữa, Hướng Biên Đình ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn lên bảng đen. Cậu hơi ngưỡng cổ, Lâm Vũ Hách lúc này mới chú ý tới chỗ hầu kết của cậu có một vết thâm màu đỏ nhạt.
Lâm Vũ Hách không muốn nghĩ nhiều, nhưng mẹ nó, đầu óc cậu ta không khống chế được.
Thật ra thì trông cũng không rõ ràng lắm, cũng nhìn không ra là cắn hay là mút, nhưng da Hướng Biên Đình trắng nên vết thâm kia càng dễ nhìn thấy.
Sáng nay Hướng Biên Đình đi vội nên không chú ý tới trên cổ có dấu vết lạ, đến khi hết tiết đi WC, lúc đứng rửa tay nhìn vào gương mới phát hiện chỗ hầu kết có vết đỏ.
Cậu sửng sốt, bàn tay phía dưới vòi nước cũng bất động, cả người cứng còng trong chốc lát mới tiếp tục chà xát tay, rồi bình tĩnh tắt đi vòi nước.
Lúc Hướng Biên Đình quay lại phòng học thì hơi cúi đầu, ngồi xuống cũng theo bản năng giơ tay che cổ lại, tay đỡ ở bên cổ.
Chút động tác nhỏ ấy lại bị Lâm Vũ Hách nhạy bén nhận ra, vừa rồi cậu ta còn nghĩ coi như không thấy, nhưng giờ nhìn thấy động tác ấy của Hướng Biên Đình, cậu ta mới nhận ra, cậu ấy cũng chỉ mới phát hiện trên cổ mình có dấu vết.
Cậu ta bỗng nhiên vui vẻ, nghiêng đầu, nhỏ giọng nói bên tai Hướng Biên Đình: “Thì ra bây giờ cậu mới biết trên cổ cậu có à.”
Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Lâm Vũ Hách rũ mắt chơi di động, nói với giọng rất nhỏ: “Mới nãy tớ còn tưởng cậu gan ghê, không thèm che chắn, cứ để vậy ra cửa.”
“Độ tiếp thu của cậu cao ghê nhỉ.” Hướng Biên Đình cười nói.
Hết thảy đều không nói rõ ràng, Hướng Biên Đình cũng không cần giải thích gì với Lâm Vũ Hách.
Cả ngày hôm nay kín lớp, từ sáng đến tối, đến khi tan học rồi Hướng Biên Đình cũng chưa tháo mắt kính xuống. Hạ Tuyên lái xe đến đón cậu, hai người chuẩn bị đi ăn cơm. Xe đỗ lại trước cổng trường, đèn xe hơi loé, Hướng Biên Đình liếc mắt một cái liền thấy. Cậu lên xe, đóng cửa lại gọi: “Tuyên ca.”
Hết một ngày rồi nên cậu cũng bình tĩnh lại, thấy Hạ Tuyên cũng không còn ngượng ngùng, xoắn xít nữa.
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu, hiếm khi thấy cậu mang mắt kính, tầm mắt dừng lại trên gương mặt cậu không đổi.
Hướng Biên Đình mang mắt kính cho một cảm giác rất khác biệt, có chút văn nhã, cũng có chút tự phụ.
“Sao hôm nay lại mang mắt kính.”
“Quên lấy xuống.” Hướng Biên Đình sờ cổ, ám chỉ nói: “Hôm nay còn quên mặc áo cao cổ.”
Hạ Tuyên liếc mắt một cái liền nhìn thấy dấu vết trên cổ cậu do hắn làm ra, đối với câu ám chỉ ấy cũng là một giây liền hiểu.
Hắn vươn ngón tay, dùng bụng ngóng tay cái khẽ cọ lên hầu kết Hướng Biên Đình: “Lần sau cắn ở chỗ nhìn không thấy.”
Hầu kết của Hướng Biên Đình bị Hạ Tuyên cọ nhẹ lại càng đỏ. Cậu thật sự không ngờ Hạ Tuyên lại nói thế, cười hơi bất đắc dĩ, lúc cười hầu kết nhẹ nhàng rung động.
Trên đường đi, hai người trò chuyện với nhau, Hướng Biên Đình nói một câu liền gọi một tiếng “Tuyên ca”, Hạ Tuyên bảo cậu cứ “Tuyên ca” mãi không để yên, cậu liền cười nói: “Thì tại mới từ ‘thầy Hạ’ đổi sang nên chưa kịp thích ứng mà, em gọi nhiều chút để thích ứng thôi.”
Dứt lời, lại gọi một tiếng “Tuyên ca”, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, xe ngừng lại, Hạ Tuyên nghiêng người tới, hôn lên hầu kết của cậu một cái.