Hạ Tuyên cầm lấy áo lông vũ trên sô pha, đưa cho Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình nhận lấy mặc vào, kéo lên khóa kéo. Không cần nói gì nhiều, cậu biết cậu nên trở về.
Cậu vốn định dành thời gian ngày mai cho Hạ Tuyên, nhưng vừa rồi lại nhớ tới, chiều mai cậu và Thẩm Trạch cùng nhóm bạn học cấp ba có hẹn đi trượt tuyết, đã hẹn trước Tết rồi, không thể thả bồ câu mọi người được. Tính ra thì, ngày mai cậu gần như không có thời gian rảnh, buổi sáng đi thăm họ hàng, buổi chiều đi trượt tuyết, buổi tối còn phải cùng ba mẹ ra ngoài dùng bữa.
Cậu thật sự không ngờ Hạ Tuyên sẽ chạy đến đây trước đêm giao thừa, nếu như cậu biết trước, chắc chắn sẽ không xếp lịch kín như vậy đâu.
Vừa rồi đứng trước cổng nhà, cậu đã muốn Hạ Tuyên ở lại thêm hai ngày, nhưng hiện tại lại không rút ra được thời gian ở bên hắn, trong lòng hơi phiền muộn. Hẹn với Thẩm Trạch không thể đẩy, đã hẹn rồi lại thả bồ câu người ta cũng không tốt. Hướng Biên Đình giải thích với Hạ Tuyên: “Tuyên ca, ngày mai em có hơi kẹt……”
“Muốn làm gì thì cứ làm, không cần tìm anh.” Hạ Tuyên nhặt mũ lưỡi trai trên giường, giúp cậu đội lên, đè vành nón xuống.
“Đều đã hẹn trước rồi……” Hướng Biên Đình cũng mang khẩu trang lên, mặt bị che hơn phân nửa, cúi đầu liền không nhìn thấy hai mắt: “Chiều mai em với đám bạn đi trượt tuyết, hay anh đi cùng em?”
Hạ Tuyên từ chối: “Em cứ đi đi, anh có việc.”
Ba mươi mấy còn đi chơi với một đám nhóc con, nhàn thật.
“Chuyện gì thế?”
“Có người bạn rủ anh qua chỗ hắn ngồi chơi.”
Người bạn này, Hướng Biên Đình đã từng gặp rồi, chính là người phụ trách buổi triễn lãm xăm mình tổ chức dịp Quốc Khánh lần đó, Lý Lệ Minh. Hắn và Bạch Khâm cũng thân, chuyện Hạ Tuyên đến Bắc Thành, hai người nói chuyện qua WeChat, thuận miệng nhắc tới một câu là biết.
Hạ Tuyên vẫn là câu nói kia: “Em đừng tìm anh.”
Hướng Biên Đình hỏi: “Anh chưa đặt vé máy bay phải không?”
“Chưa.”
Hướng Biên Đình nhéo khẩu trang hơi đẩy lên trên, chớp hai mắt: “Vậy ở lại một ngày nhé? Mùng hai em rảnh cả ngày.”
Hạ Tuyên cong lên ngón trỏ, gãi gãi cằm cậu: “Ừ.”
Hạ Tuyên cùng Hướng Biên Đình đi xuống lầu, đi đến chỗ đậu xe ngoài cửa, Hướng Biên Đình lên xe, kéo cửa sổ xe xuống, gọi một tiếng: “Tuyên ca.”
Đến gần giao thừa, nơi xa truyền đến tiếng pháo hoa nở rộ hết đợt này đến đợt khác, át đi giọng nói của Hướng Biên Đình.
Hạ Tuyên cúi người xuống nghe cậu nói chuyện, Hướng Biên Đình kéo xuống khẩu trang, tiến đến bên tai Hạ Tuyên nói: “Năm mới vui vẻ.”
Nói xong, khẽ chạm môi lên vành tai Hạ Tuyên một cái.
Mới sáng sớm mùng một Tết, Hạ Tuyên đã nhận được điện thoại của Ninh Viễn, nhận máy rồi bên kia cũng không thấy ai nói chuyện, Hạ Tuyên mở miệng trước: “Chúc mừng năm mới.”
Đầu kia điện thoại vẫn cứ yên lặng, vài giây sau, Ninh Viễn đáp lại một câu: “Chúc mừng.”
Gọi điện thoại chúc Tết, cậu ấy cũng đã chúc Hướng Biên Đình rồi, Hướng Biên Đình vốn cũng định gọi điện thoại chúc Tết Ninh Viễn, nhưng không ngờ cậu ấy lại gọi trước. Vừa thức dậy nhận được cuộc gọi từ Ninh Viễn, cậu cũng rất ngạc nhiên, còn gửi WeChat cho Hạ Tuyên: Viễn ca mới vừa chúc Tết em.
Buổi sáng, Hướng Biên Đình đi theo ba mẹ đến thăm họ hàng, Hạ Tuyên cũng không nhàn rỗi, hắn đến một phòng tranh. Ở bên này, hắn cũng có mấy thằng bạn, đều là ở trong giới xăm mình, nhưng chỉ có mỗi Lý Lệ Minh biết hắn Tết nhất chạy đến đây.
Giữa trưa, Hạ Tuyên đi ăn với Lý Lệ Minh. Tết cũng là ngày lễ gia đình đoàn tụ, nhưng năm trước Lý Lệ Minh đã ly hôn, trên không lão dưới không con, chỉ có một đứa em gái mới vừa tốt nghiệp đại học, năm nay còn theo bạn bè chạy ra nước ngoài ăn Tết, trong nhà không có ai đoàn viên với hắn nên đành xôm tụ với đám bạn. Hắn hỏi Hạ Tuyên sao Tết nhất lại sang bên này, Hạ Tuyên không che giấu, nói thẳng là tới thăm bạn trai.
Lý Lệ Minh nghe xong liền kinh ngạc, suýt thì rớt điếu thuốc đang ngậm trong miệng.
Buổi chiều, Hướng Biên Đình cùng Thẩm Trạch đến sân trượt tuyết, Trần Diệp cùng những người khác đã tới rồi, đều là bạn bè thân thiết cùng lớp cấp ba, có hai người còn dẫn theo bạn gái. Trần Diệp cũng mang em trai cậu ta đến, một đám người ngồi trong quán cà phê ở khu phục vụ uống đồ uống.
Bình thường, Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch đều đến sân trượt tuyết tư nhân, theo chế độ hội viên, ít người, giá cũng đắt. Nhưng hôm nay đi với bạn học, nên mọi người chọn sân trượt tuyết bình thường, đắt thì AA.
Thẩm Trạch hơi nhiều chuyện, vừa tới nơi liền ngại nhiều người, giống như thả sủi cảo vậy.
Hướng Biên Đình liếc xéo cậu ta: “Mùng một năm mới chỗ nào mà không nhiều người.”
Bọn họ đi vào phòng thay quần áo thay sang đồng phục trượt tuyết, lại đến quầy thuê ván trượt và giày trượt. Ngoại trừ Hướng Biên Đình và Trần Dục ra, những người còn lại đều thuê ván đơn. Hướng Biên Đình đều biết trượt ván đơn và ván đôi, lúc mới bắt đầu chơi cũng thích trượt ván đơn hơn, khi đó vẫn còn mang tâm tính trẻ trâu, cảm thấy vừa soái vừa ngầu, nhưng chơi lâu rồi vẫn thấy thích trượt ván đôi hơn.
Tính cách Trần Dục nội hướng, rất ít đi theo anh trai cậu ấy đến nơi nhiều người thế này, trước đó cũng chưa từng chơi trượt tuyết, hôm nay là lần đầu tiên, cậu ấy cũng chọn ván đôi.
Trần Diệp cũng rất ngạc nhiên: “Sao em không chơi ván đơn ấy.”
Tiểu nam sinh thích chơi ván đơn là chuyện bình thường, trượt lên nhìn soái.
Trần Dục nói: “Đều giống nhau.”
“Giống nhau chỗ nào, hai cái không giống nhau đâu. Không sao, em cứ thử hết hai cái đi, lát nữa trượt ván đôi xong lại thuê ván đơn chơi thử.”
Thẩm Trạch hỏi Trần Diệp: “Mày tìm huấn luyện viên cho nó chưa?”
“Tìm đâu ra, bây giờ Tết nhất. Haiz, cứ trượt đại đi, ngã dập mông mấy cái thôi mà. Đợi lát anh thuê cho em tiểu rùa đen.”
“Anh có mang theo thuốc không?” Trần Dục hỏi ông anh.
“Mang theo.” Trần Diệp vỗ vỗ túi.
Vào sân trượt, mọi người trước chụp tấm ảnh chung. Sau đó, lúc Hướng Biên Đình trượt tuyết lại bị Thẩm Trạch chụp lén mấy tấm. Hôm nay, Hướng Biên Đình như mất hồn, mất ở chỗ Hạ Tuyên rồi, cứ thẫn thờ mãi, trượt hai vòng lại lấy điện thoại mở ra nhìn. Cậu nhìn thấy ảnh chụp Thẩm Trạch gửi tới, click mở ra xem, sau đó lưu lại, gửi qua cho Hạ Tuyên.
Tuy hôm nay không có tâm tình khổng tước xòe đuôi nhưng vẫn muốn xoè tí xíu cho Hạ Tuyên xem: Soái không?
Hạ Tuyên: Rất soái.
Hướng Biên Đình cong cong môi, thả điện thoại lại vào túi.
Trần Diệp giúp thằng em trai mang miếng lót mông với bao đầu gối, xong rồi vỗ lên đầu cậu ấy, nói: “Cứ trượt đại mấy vòng đi, ngã mấy lần là biết trượt ấy mà.”
Mọi người cũng chỉ là trượt chơi, không phải dân chuyên nghiệp.
Dù sao cũng là lần đầu tiên Trần Dục trượt tuyết, chơi ván đôi dễ làm quen hơn nhiều, nhưng cũng dễ bị ngã. Hướng Biên Đình không nhìn được, trượt đến chỗ cậu ấy hướng dẫn một chút, dạy cậu ấy điều chỉnh trọng tâm và cách phanh lại. Trần Dục té ngã mấy lần, lại có Hướng Biên Đình chỉ dẫn, nên làm quen rất nhanh.
Hôm nay, Hướng Biên Đình chẳng mấy hứng thú, chống gậy trượt tuyết trên đường trượt sơ cấp giết thời gian. Đưa mắt ra xa nhìn thấy em trai Trần Diệp lại bị ngã, ngã ở giữa sườn núi, gậy trượt tuyết bị văng ra xa mấy mét, giày trượt nặng, cậu ấy ngã xuống nền tuyết không đứng dậy được. Hướng Biên Đình trượt tới nhặt gậy trượt ở dưới đất lên, lại trượt đến chỗ cậu ấy vươn tay đỡ dậy, cậu ấy hít mũi, thấp giọng nói: “Cảm ơn Đình ca.”
Hôm nay là ngày nắng, nhưng có gió lớn, Trần Dục không mang khẩu trang, mới trượt vài vòng đã bị gió thổi đến đỏ bừng cả mặt. Cậu ấy không ngừng hít mũi, cứ như vậy mãi sẽ bị cảm lạnh mất.
“Muốn choàng khăn quàng cổ không? Mặt em bị lạnh đỏ hết rồi.” Hướng Biên Đình hỏi cậu ấy: “Muốn thì anh đưa cái của anh cho em dùng.”
“Để em đi với anh.” Trần Dục nói: “Em muốn uống nước, thấy khát.”
“Được.”
Hai người tháo ván trượt, cất vào tủ đựng đồ tạm thời, rồi đi vào phòng thay quần áo chỗ khu phục vụ. Hướng Biên Đình mở tủ ra, lấy khăn quàng cổ từ trong túi đưa cho Trần Dục, lại thuận tay cầm điện thoại lên nhìn.
Mười phút trước, Hạ Tuyên gửi cho cậu cái định vị.
Hướng Biên Đình đóng cửa tủ lại, quay đầu lại nói với Trần Dục đang uống nước: “Tiểu Dục, anh có chút việc, em về sân trượt trước đi nhé.”
Trần Dục vẻ mặt ngơ ngác: “Vâng.”
Hướng Biên Đình không kịp đổi giày trượt, trực tiếp mang đôi giày nặng trịch ấy đi đến khu phục vụ. Hạ Tuyên gọi điện thoại tới, cậu vừa nhận máy, vừa nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Tuyên ca, anh ở đâu?”
“Phía đông khu phục vụ, quán cà phê ấy.”
Người trong khu trượt tuyết quá nhiều, Hạ Tuyên không muốn đi vào, đi vào còn phải làm thẻ trượt tuyết, hắn không muốn lãng phí thời gian. Sân trượt bên trong vừa to vừa đông người, đi vào cũng chưa chắc tìm được Hướng Biên Đình.
“Đến tìm anh.” Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình: “Hôm nay muốn em mười phút.”
Hướng Biên Đình đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi bên cửa sổ, cười nói: “Anh không tham thêm chút sao.”
“Tham quá sợ em chịu không nổi.”
“Vậy anh xem thường em rồi.” Hướng Biên Đình bước về phía Hạ Tuyên, giày trượt dẫm lên mặt đất phá ra tiếng vang nặng nề, hai chân cậu như bị rót chì, nghĩ thầm sao lúc nãy không thay giày ra nhỉ, đúng thật là.
“Nếu anh tham thì đã trực tiếp mang em đi rồi.” Hạ Tuyên bưng lên tách cà phê trên bàn uống một ngụm, ngước mắt thì thấy Hướng Biên Đình đang từ cách đó không xa đi tới. Hướng Biên Đình mặc đồng phục trượt tuyết màu đen to rộng, trông rất nhiệt huyết, đầy sức sống.
“Vậy mang đi đi.” Hướng Biên Đình đi tới trước mặt hắn, hai người mặt đối mặt nói chuyện điện thoại.
“Trước không mang đi.” Hạ Tuyên nói.
Nếu muốn mang cậu đi thật, hắn đã sớm tới rồi.
Hướng Biên Đình chớp chớp mắt: “Nghĩa là sao?”
“Đã nói với em rồi, bây giờ anh không tham, về sau đều cho anh là được.”
Hướng Biên Đình bật cười, cúp máy, ngồi xuống đối diện Hạ Tuyên: “Sao anh biết là sân trượt tuyết này?”
“Trên ảnh chụp có logo.”
“Muốn uống cái gì?” Hạ Tuyên hỏi.
Chỉ cần ở nơi đông người, Hạ Tuyên luôn có thể hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường. Hướng Biên Đình vờ như chẳng có gì cầm lên tách cà phê trước mặt Hạ Tuyên, nhấp một ngụm. Cà phê đen đắng chát, khẩu vị hai người tương tự, đây là hương vị mà Hướng Biên Đình thích.
“Uống thêm không?” Hạ Tuyên hỏi cậu: “Uống thì anh gọi thêm một ly.”
“Em uống của anh.” Hướng Biên Đình nói.
“Anh biết, anh là gọi cho anh.” Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cà phê trong tay cậu: “Em uống rồi thì anh uống cái gì.”
Hướng Biên Đình cúi đầu, cười khẽ.
Điện thoại trên bàn vang lên, Hướng Biên Đình cầm lên nhìn, là Trần Dục gọi WeChat tới.
“Tiểu Dục? Sao thế?”
“Đình ca, anh đang ở đâu vậy? Thẻ trượt tuyết của anh——” Trần Dục dừng một chút: “Em nhìn thấy anh rồi.”
Hướng Biên Đình còn chưa kịp hiểu ra sao, Trần Dục đã cúp điện thoại, không lâu sau, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói của cậu ấy: “Đình ca.”
Hướng Biên Đình xoay người lại, Trần Dục nhìn Hạ Tuyên, lại nhìn Hướng Biên Đình.
“Sao thế?” Hướng Biên Đình nhìn cậu ấy.
Trần Dục cầm thẻ trượt tuyết vừa nhặt được dưới sàn trong phòng thay quần áo, đưa cho cậu: “Thẻ của anh bị rơi.”
Không có thẻ, Hướng Biên Đình không thể vào sân trượt, nên Trần Dục mới đi ra ngoài tìm cậu.
“À, cảm ơn nhé.” Hướng Biên Đình nhận lấy thẻ.
Trên cổ Trần Dục choàng khăn quàng cổ của cậu, quấn vài vòng, che lại cả cằm và miệng, lúc nói chuyện giọng cứ ồm ồm: “Em vào trước đây.”
“Ừ.” Hướng Biên Đình gật đầu.
Trần Dục vừa đi hai bước lại quay đầu lại: “Anh còn quay lại không, Đình ca?”