Ngoại trừ Thẩm Trạch và Trần Dục ra, mấy người bạn học khác của Hướng Biên Đình đều không biết cậu đi ra ngoài uống cà phê với người khác. Trần Dục không nói chuyện này với ai, chỉ có lúc trở lại sân trượt, nghe Thẩm Trạch hỏi tại sao Đình ca không quay lại cùng cậu ấy, cậu ấy mới kểra. Tiểu Dục không phải kiểu người thích đi rêu rao khắp nơi. Còn Thẩm Trạch, tất nhiên là giữ kín như bưng, có biết cũng vờ như không biết, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng cậu ta cũng thật sự phiền, ở trước mặt người khác thì vờ như không có gì, nhưng Hướng Biên Đình vừa quay lại, cậu ta liền ‘chậc chậc chậc’.
Hướng Biên Đình lé mắt nhìn cậu ta: “Mày chậc nữa là rớt lưỡi đó.”
Thẩm Trạch vẫn cứ “chậc chậc”.
Sân trượt tuyết nằm trong một khu nghỉ dưỡng, gần sân trượt có một khu suối nước nóng, mọi người vốn lên kế hoạch là buổi chiều trượt tuyết xong, buổi tối đi ngâm suối nước nóng, cơm tối cũng tính ăn ở khu nghỉ dưỡng luôn. Nhưng hoạt động buổi tối, Hướng Biên Đình không tham gia được, ba mẹ cậu đặt nhà hàng rồi, hôm nay có liên hoan gia đình.
Cậu đi rất gấp, chưa đến 5 giờ, ba cậu đã phái xe riêng đến đón cậu, lúc xe tới cậu vẫn đang trượt tuyết với đám bạn. Cậu chỉ kịp chào mọi người trong nhóm chat rồi rời đi trước.
Hướng Biên Đình ngồi vào xe gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên, hỏi hắn buổi tối làm gì, Hạ Tuyên đáp: Ăn cơm với bạn.
Hướng Biên Đình hỏi: Là người bạn hôm qua anh nói phải không?
Hạ Tuyên hồi: Có hắn, cũng có mấyngười khác.
Hướng Biên Đình: Khoảng mấy giờ anh ăn xong?
Hạ Tuyên: Sao vậy?
Hướng Biên Đình: Hôm nay Ngưu Lang Chức Nam muốngặp nhaumười phút, emcảm thấy tối nay có thể lạigặp nhau một lần.
Hạ Tuyên không muốn ‘gặp’ cậu, không chịu được, đến rồi lại phải đi, chỉ gặp nhau được tí xíu.
Hạ Tuyên: Không gặp.
Hạ Tuyên: Đến rồi lại phải đi.
Hạ Tuyên: Giày vò anh.
Hướng Biên Đình hiểu ý của Hạ Tuyên, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy khó chịu, tâm hướng về nhau nhưng lại không được ở bên nhau.
Hai người có cùng suy nghĩ, quyết định không ‘gặp’.
Hơn 8 giờ, Hướng Biên Đình mới về đến nhà, ba mẹ cậu không về cùng cậu, hai người họ trước giờ luôn có nhiều xã giao, gia đình và sự nghiệp cần bôn ba, không có giây phút nào rảnh rỗi.
Hạ Tuyên cũng vừa cơm nước xong, Lý Lệ Minh biết tối nay hắn không có hẹn với bạn trai nên không cho hắn đi. Bạn bè đã lâu không gặp nhau, khó được đến đây một chuyến, nên có rất nhiều chuyện tâm sự. Trước đó, Hạ Tuyên vào tù hơn một năm, hắn cũng biết là vì đả thương người khác, nhưng không biết tại sao Hạ Tuyên lại làm vậy, không ai biết nguyên nhân. Hắn có hỏi Bạch Khâm, nhưng Bạch Khâm nói không biết.
Hắn cũng hỏi Hạ Tuyên, nhưng không hỏi ra được gì, thái độ của Hạ Tuyên rất rõ ràng, chính là không muốn nói. Sau lại, Lý Lệ Minh không nhắc đến chuyện này nữa, chuyện quá khứ dù sao cũng đã qua, con người nên nhìn về phía trước.
Hắn nói với Hạ Tuyên, đầu Xuân bên Hồng Kông có triển lãm cá nhân, hắn nằm trong ban tổ chức, muốn Hạ Tuyên mang theo tác phẩm đến tham dự triển lãm lần này, đừng giống như hôm Quốc Khánh lần trước, chỉ đến tham quan cho vui.
Hạ Tuyên cắn điếu thuốc, nói: “Để nói sau.”
“Nói sau cái gì mà sau, nói bây giờ đi.” Lý Lệ Minh vốn có ý mời Hạ Tuyên đến triển lãm làm giám khảo. Hắn cũng biết khả năng Hạ Tuyên đồng ý là không lớn, nên không trực tiếp nhắc tới, cũng không quá chờ mong, chỉ cần Hạ Tuyên mang tác phẩm đến tham dự là được. Hạ Tuyên đã lâu không xuất hiện rồi, người như hắn không nên ở ‘ẩn’, mà nên tham gia những cuộc thi lớn hơn nữa để càng nhiều người biết đến tác phẩm của mình.
Hạ Tuyên thời trẻ quá loá mắt, Lý Lệ Minh không muốn nhìn thấy hắn như bây giờ, tự thu lại ánh sáng của mình. Hắn cũng biết, không phải Hạ Tuyên không có nghị lực, hắn chỉ là không bận tâm đến những thứ hư vô ấy. Hạ Tuyên của hiện tại, cho người ta một loại cảm giác rất đạm mạc. Trước kia, Hạ Tuyên chẳng bỏ gì vào mắt, còn bây giờ thì hoàn toàn mặc kệ.
Hạ Tuyên liếc hắn một cái.
Lý Lệ Minh vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Tuyên hướng gạt tàn run run tàn thuốc, nhìn hắn, gật đầu.
Lúc này, hai người đang ngồi trong buổi tiệc. Bạn của Lý Lệ Minh tổ chức một buổi party mừng năm mới, tại một căn biệt thự. Hạ Tuyên ngồi trò chuyện uống rượu với Lý Lệ Minh, nhưng chưa gì đã có hai người đến bắt chuyện với Hạ Tuyên. Nơi thành thị phồn hoa, bầu không khí cởi mở, con người cũng cởi mở. Hai người lúc nãy đến bắt chuyện là nam, bây giờ lại tới thêm một người, còn là người quen của Lý Lệ Minh.
Người này chào hỏi Lý Lệ Minh xong, liền chuyển tầm mắt sang Hạ Tuyên, nhìn chằm chằm, ý tứ rất rõ ràng, Lý Lệ Minh không có gì phải khách sáo với thằng bạn thân, liền xua tay, nói thẳng: “Đi đi, không có cửa đâu.”
Người nọ cầm ly rượu cười nói: “Tao không có cửa vậy mày có sao, người ta còn chưa nói gì đâu mày nói lung tung cái gì.”
Lý Lệ Minh hừ cười: “Vậy mày hỏi người ta thử mày có cửa không.”
Người nọ cũng thoải mái hào phóng, ánh mắt mang theo ý cười, trực tiếp hỏi Hạ Tuyên: “Có không?”
Hạ Tuyên lắc đầu.
Hắn hỏi: “Thẳng?”
Hắn thẳng thắn hơn hai người trước đó nhiều, hai người nọ ít ra còn biết thăm dò một chút, nhiều lắm là hỏi Hạ Tuyên muốn cùng nhau uống một ly không thôi.
“Có người rồi.” Lý Lệ Minh cầm ly rượu lên uống một ngụm, nhắc nhở hắn.
“Mày còn biết cái gì gọi là ‘đường đột’ à.” Lý Lệ Minh nói móc hắn.
Hạ Tuyên lấy điện thoại ra nhìn, Hướng Biên Đình mới vừa gửi tin nhắn cho hắn, nói cậu về đến nhà rồi. Hướng Biên Đình hỏi hắn đang làm gì, hắn trả lời: Uống rượu.
Hướng Biên Đình: Cũng là với người bạn ấy hả?
Hạ Tuyên: Ừ.
Hướng Biên Đình: Bạn nào thế?
Thật ra, câu này hỏi có hơi ngốc, bạn thì còn có thể là bạn nào, chỉ là bạn thôi, bạn bè bên này của Hạ Tuyên, có nói cậu cũng không biết.
Đương nhiên, trừ cái này ra, câu này còn nghe như đang kiểm tra vậy.
Hạ Tuyên trực tiếp gọi điện thoại, nói với cậu: “Là người bạn em từng gặp rồi.”
“Em gặp rồi?”
“Đợt triển lãm xăm mình hôm Quốc Khánh đấy, em gặp hắn rồi.”
Hướng Biên Đình nhớ lại, có chút ấn tượng.
“Không yên tâm về anh à?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.
Hướng Biên Đình hơi sửng sốt, cậu vừa mới tắm rửa xong, lúc này đang nằm sấp trên giường, ôm gối ôm, mặt vùi xuống gối, rầu rĩ cười: “Nào có không yên tâm, chỉ là hơi ghen tị xíu. Anh đến đây một chuyến nhưng thời gian ở với bạn còn nhiều hơn với em nữa.”
“Nếu em ghen tị thật thì tốt.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình nói câu ấy, ba phần là thật bảy phần là trêu, phần nhiều là đùa giỡn thôi, Hạ Tuyên biết.
Lúc Hạ Tuyên nói chuyện điện thoại, Lý Lệ Minh với bạn hắn vẫn còn ở bên cạnh, Lý Lệ Minh uống rượu liếc sang Hạ Tuyên, lại ném cho bạn hắn một ánh mắt, trên mặt mang ý cười trêu ghẹo, thấp giọng nói: “Đã bảo với mày là có người rồi.”
Người nọ bật cười, uống lên ngụm rượu, xoay người đi rồi.
Hạ Tuyên lại lần nữa châm điếu thuốc, cầm điện thoại đi ra ban công.
Hôm nay, hai người đã nói tối nay không gặp nhau rồi, nhưng nghe Hướng Biên Đình thốt ra câu ấy, Hạ Tuyên chưa gì đã cảm thấy dày vò.
Hướng Biên Đình ôm gối ôm trở mình, nằm ngửa trên giường, nói với Hạ Tuyên: “Ngày mai tụi mình đi xem phim nhé?”
Hạ Tuyên hút điếu thuốc, nói: “Được.”
Hướng Biên Đình mở loa ngoài, rời khỏi giao diện cuộc gọi, lên mạng tìm kiếm phim đang chiếu gần đây nhất. Chọn phim xong lại đi tìm vé, hai người lại nói chuyện với nhau thêm một lát, đang nói thì nghe có người gõ cửa, giọng nói của Hạ quản gia cách ván cửa truyền vào: “Tiểu Đình, em trai của Trần Diệp tới tìm cậu.”
Em trai Trần Diệp?
Hướng Biên Đình từ trên giường ngồi dậy, nói với Hạ Tuyên: “Tuyên ca, anh đợi em chút.”
“Ừ.”
Hướng Biên Đình không cúp máy, cầm điện thoại đi xuống lầu, Trần Dục đang đứng chỗ cửa, trong tay xách cái túi giấy, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Hướng Biên Đình thân với Trần Diệp, là bạn từ nhỏ đến lớn. Trước kia, cậu thường qua nhà Trần Diệp hướng dẫn Trần Dục làm bài tập, Trần Dục cũng bắt đầu đi theo anh trai cậu ấy đến nhà cậu chơi.
Mấy phút trước, Thẩm Trạch có gửi ảnh chụp đang ngâm suối nước nóng cho Hướng Biên Đình, lẽ ra giờ này Trần Dục đang ở khu suối nước nóng mới đúng, sao lại đến đây nhỉ?
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Dục ngẩng đầu, bỏ điện thoại vào túi, gọi một tiếng: “Đình ca.”
“Tiểu Dục, sao em…… em không đi với anh trai em ngâm suối nước nóng sao?”
“Không ạ.” Trần Dục hít hít cái mũi.
“Em……” Hướng Biên Đình có chút không hiểu ra sao: “Em tìm anh có việc gì thế?”
“Khăn quàng cổ ạ.” Trần Dục cầm túi giấy trong tay đưa cho cậu: “Anh, lúc nãy anh đi rồi, chưa kịp trả lại anh.”
Hướng Biên Đình nhận túi giấy, cười nói: “Chỉ vì cái này mà em phải chạy đến nhà anh một chuyến sao.”
Thật ra cậu cũng thấy hơi lạ, tuy Trần Dục từng đến nhà cậu rồi, nhưng cũng chẳng được mấy lần. Sao lúc này trời đã tối rồi, nhưng chỉ vì trả khăn quàng cổ cho cậu mà đặc biệt chạy đến một chuyến nhỉ.
Trần Dục xoa xoa cái mũi, hơi rũ mắt, vành tai ửng hồng. Hướng Biên Đình đang định nói gì đó, bỗng nhiên liếc thấy vành tai ửng hồng của cậu ấy, chợt sửng sốt. Trần Dục ngước mắt, tầm mắt hai người đối diện nhau, Trần Dục lại vội vàng rũ mắt xuống.
Hướng Biên Đình thầm giật mình, nghi hoặc trong lòng lập tức được giải đáp.
Cậu hơi sững sờ, nhìn Trần Dục lại bị mắc kẹt, không biết nên nói gì.
Không đến mức ấy chứ?
Không có khả năng đi?
Hướng Biên Đình há miệng thở dốc, thật sự mắc kẹt.
Trần Dục ngước mắt nhìn cậu, thấp giọng gọi một tiếng: “Đình ca.”
Nét mặt ấy thật sự rất rõ ràng, lại còn gọi một tiếng “Đình ca”…… Hướng Biên Đình vẫn cứ sững ra, tâm tình hơi phức tạp, nhưng không hiện ra mặt, cậu hỏi Trần Dục: “Em đến đây thế nào?”
“Tài xế chở em tới.”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng: “Đi thôi, anh đưa em ra cổng.”
“Dạ.”
Hai người cùng nhau đi ra cổng, không có ai nói chuyện, Hướng Biên Đình đã không dám bắt chuyện luôn rồi.
Trần Dục “à” một tiếng, trầm mặc một lát, nói: “Trên khăn quàng cổ của anh có mùi nước hoa, em cứ nghĩ anh dùng.”
Hướng Biên Đình không muốn nói chuyện, nhưng không thể không nói: “Chắc là mùi hương huân ấy.”
Rốt cuộc ra đến cổng, Hướng Biên Đình nhẹ nhàng thở ra, tài xế nhà Trần Dục xuống xe, mở cửa sau, Trần Dục ngồi vào xe, cách cửa sổ nhìn Hướng Biên Đình.
“Tạm biệt, Đình ca?” Cậu ấy ngồi trong xe, nói.
Hướng Biên Đình gật đầu, không nói gì.
Ô tô lái đi rồi, Hướng Biên Đình xoay người bước vào nhà, tâm tình hãy còn phức tạp, vừa rồi cậu bị choáng thật, cũng quên luôn điện thoại của Hạ Tuyên vẫn chưa cúp máy. Hạ Tuyên ở đầu kia điện thoại cũng không nói chuyện, yên lặng hút thuốc, nghe xong cuộc trò chuyện giữa hai người.
Hướng Biên Đình không ngốc, Hạ Tuyên càng không phải.
Hướng Biên Đình lấy lại tinh thần, đưa điện thoại lên tai: “Tuyên ca.”
Bị Trần Dục làm bất ngờ, Hướng Biên Đình cũng không biết phải nói gì với Hạ Tuyên.
“Em trai của bạn?” Hạ Tuyên hỏi.
Hướng Biên Đình đi lên lầu, cọ cái mũi nói: “Anh nhận ra giọng cậu ấy à.”
“Em mang khăn quàng cổ cho cậu ta.”
Giọng nói của hắn quá bình tĩnh, không nghe ra là câu trần thuật hay là câu chất vấn.
Hướng Biên Đình đi vào phòng, đóng cửa lại, bò lên giường, vùi mặt vào chăn, giọng ồm ồm: “Làem đưa, không phải em mang. Gió lớn, cậu ấy không có khẩu trang nên em đưa khăn quàng cổ cho cậu ấy mượn.”
“Sau này không cho mượn.” Hướng Biên Đình nói câu này là nói cho Hạ Tuyên nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.
Hướng Biên Đình chợt nhận ra, cậu cứ nghĩ Hạ Tuyên cách điện thoại sẽ nghe không hiểu, nhưng lúc chiều ở quán cà phê, Hạ Tuyên đã cảm thấy ánh mắt cậu nhóc ấy nhìn Hướng Biên Đình không ổn lắm.
“Cậu ta thích em.” Hạ Tuyên bỗng nói.
Hướng Biên Đình sửng sốt.
“Không cảm giác được?”
Im lặng mấy giây, Hướng Biên Đình ngẩng mặt lên, trở mình, vuốt trán, nói: “Cảm giác được.”
Một lát sau, cậu lại nói: “Cũng có thể không phải mà.”
“Có phải hay không đều phải giữ khoảng cách.”
Hướng Biên Đình ngồi dậy, ngồi xếp bằng trên giường: “Em chắc chắn là sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy rồi. Aizz…… Em…… em không biết thật …… em với cậu ấy tiếp xúc ít lắm, tính cậu ấy tương đối hướng nội, cũng không hay nói lắm……”
“Ít? Anh thấy em tiếp xúc rất nhiều rồi.”
“Chỗ nào a.” Hướng Biên Đình cười, ngón tay moi moi mặt chăn: “Thật đó, em với cậu ấy không có tiếp xúc nhiều lắm đâu…… Với lại, chuyện này vẫn chưa xác định mà, anh đừng ghen bậy chứ, anh ăn dấm với cả trẻ con à.”