Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 91



Hướng Biên Đình nói câu ấy xong liền cúp máy, ném điện thoại sang một bên. 

—— vậy thì cứ thế đi. 

Một câu đầy cảm tính.

Đây cũng là lần cảm tính đầu tiên sau khi cậu và Hạ Tuyên ở bên nhau, nói là nổi giận cũng không quá. Đối với Hướng Biên Đình, ba chữ mất khống chế thật xa lạ. Cậu chưa từng dao động vì ai hay vì chuyện gì bao giờ, trong trí nhớ cũng chưa từng nổi giận với ai. Nói đến cũng buồn cười, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên cậu nổi giận lại là đối với Hạ Tuyên, đối với một người mà bản thân vô cùng quan tâm. 

Càng để ý càng dễ bị khống chế, cũng càng dễ dàng mất khống chế. 

Mất khống chế, nói chuyện giận dỗi, cảm xúc không thu được, cho dù là lúc này cậu cũng chưa bình tĩnh lại, tim đập rất nhanh, ngực buồn thở không nổi. 

Sao cậu có thể không cảm tính được, tâm treo cao cả đêm, cho dù biết không xảy ra chuyện gì lớn nhưng trong lòng vẫn cứ không yên ổn. 

“Không cần thiết.”

“Không cần.”

Sao có thể không cần thiết.

Sao lại không cần được.

Hướng Biên Đình gác cánh tay lên mặt, không nhịn được lại dùng lưỡi ấn lên chỗ bị nhiệt miệng, càng đau càng muốn ấn, giống như không làm mình đau thì không giải toả được bực bội trong lòng vậy. 

Hạ Tuyên cầm điện thoại để bên tai hồi lâu, đầu kia điện thoại đã sớm mất đi thanh âm, nhưng bên tai hắn dường như vẫn văng vẳng giọng nói nghẹn ngào của Hướng Biên Đình. 

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, hộ sĩ đẩy xe hộ lý đi vào, nhắc nhở hắn phải thay thuốc.

Hạ Tuyên nhìn màn hình điện thoại, click mở giao diện trò chuyện, lại rời khỏi, mở WeChat gửi hai tin nhắn cho Hướng Biên Đình. 

Trước mắt, Hướng Biên Đình hẳn là vẫn đang ở cùng ba mẹ, gọi điện thoại qua cũng không dễ nói chuyện rõ ràng. Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, có mấy câu cũng không phải gọi điện thoại là có thể nói rõ. 

Hướng Biên Đình không trả lời lại, lúc hộ sĩ giúp Hạ Tuyên thay thuốc, Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương tới đây. Hạ Tuyên ngước mắt nhìn ra cửa, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn không ra cảm xúc, nhưng khí áp rất thấp. Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương vừa thấy hắn như vậy liền biết Hướng Biên Đình nói chuyện với hắn rồi, nhưng chắc chắn là không thoải mái, giận dỗi. 

Hai người đều là người từng trải, ở bên nhau nhiều năm, chút cọ xát ấy khẳng định có, gặp tình huống này cũng có kinh nghiệm hơn Hạ Tuyên. Tối qua, Hướng Biên Đình gọi điện thoại tới, Bạch Khâm liền biết hai người họ chắc chắn sẽ có mâu thuẫn. 

Quan tâm là sẽ loạn.

Đêm qua, Hướng Biên Đình gấp gáp đến thế, Nói thật, Bạch Khâm chưa từng thấy cậu như vậy, nói chuyện vội vàng, cả người hoảng hốt. Kể cho cậu nghe xong chuyện xảy ra ở quán bar hôm đó, cậu lại chẳng nói câu nào, trong tình huống ấy, im lặng là khó đoán nhất. 

Chờ hộ sĩ đi rồi, Bạch Khâm mới mở miệng nói: “Giấu nên xảy ra chuyện chứ gì.”

Hạ Tuyên liếc bọn họ một cái: “Các cậu nói.” 

“Tối hôm qua cậu ấy gọi điện thoại tới chỗ em rồi, chẳng lẽ không nói nữa sao.” Bạch Khâm nói: “Em cũng chưa gặp cậu ấy nói chuyện hoảng như vậy.” 

“Có phải cãi nhau không?” Bạch Khâm hỏi hắn. 

Hạ Tuyên không đáp.

Không cần nghĩ cũng biết Hướng Biên Đình chắc chắn là giận hắn, nếu hai người nói chuyện vui vẻ, Hạ Tuyên đã không như vầy. 

Thật ra trước đó, Bạch Khâm vẫn chưa hiểu Hướng Biên Đình lắm. Thông qua chuyện này, hắn mới phát hiện, lần đó Tiêu Dịch Dương nói rất đúng. Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên là một loại người, đều rất cố chấp, cứng đầu, có chủ kiến, cũng có cá tính. 

Lần này, hắn xem như cảm nhận được.

“Nói với em ấy thế nào?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.

Bạch Khâm nói: “Nói thẳng nói thật, tại sao bị thương, bị thương thế nào, thương thành cái dạng gì, nói hết.” 

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, nằm trên giường một lúc lâu. Điện thoại rung lên  cũng không xem, mãi đến khi mẹ cậu gõ cửa, bảo cậu xuống nhà ăn dưới lầu ăn bữa sáng. Cậu ấn ấn hai mắt, đứng dậy mở cửa cho mẹ. 

Sắc mặt cậu rất kém, môi cũng tróc da.

Ngoài cửa, Biên Du nhíu máy: “Sao sắc mặt con kém như vậy, không ngủ được sao?”

Hướng Biên Đình hơi giật khoé miệng, cười đáp: “Con vừa ngủ khách sạn liền lạ giường không phải mẹ không biết, đêm qua còn uống chút rượu, đau đầu ạ.” 

“Vậy con ngủ tiếp một lát đi, ngủ nướng chút.” 

“Không ngủ nữa, ngủ không được.” Hướng Biên Đình đi vào phòng vệ sinh rửa mặt: “Ba đâu ạ?” 

“Gọi điện thoại.”

Hướng Biên Đình nặn kem đánh răng lên bàn chải: “Mẹ đi trước đi, lát nữa con xuống ngay.”

Biên Du đi rồi, nụ cười trên mặt Hướng Biên Đình cũng tắt. Lúc đánh răng, bàn chải cứ chọc trúng nhiệt miệng, trong miệng chảy máu, nhổ ra bọt cũng mang theo chút máu. Không biết có phải do cả đêm ngủ không ngon, cậu cứ cảm giác cả người chỗ nào cũng đau. 

Rửa mặt xong, Hướng Biên Đình thay bộ quần áo, cầm điện thoại trên giường. Trên màn hình có tin nhắn Hạ Tuyên gửi tới, cậu rũ mắt nhìn, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát viền điện thoại. 

—— anhkhông sao đâu, đừng lo lắng.

—— anh sẽ không để em không nắm bắt được anh.

Cậu không trả lời, không biết phải nói gì.

Không phải muốn chiến tranh lạnh, mà là thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Cảm xúc dường như vẫn còn đọng lại, đầu óc vẫn loạn. 

Ăn sáng xong, Hướng Biên Đình liền ra sân bay với ba mẹ. Lúc đang ngồi chờ chuyến bay, cậu đọc hai tin nhắn Hạ Tuyên gửi tới kia, ngón tay ấn màn hình, trên khung chữ cứ viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng trả lời một câu: Embiết rồi, Tuyên ca. 

Lên máy bay, tắt điện thoại, Hướng Biên Đình đeo bịt mắt liền ngủ, cậu muốn tạm thời cách ly với thế giới này trong chốc lát. 

Vừa rồi nổi giận với Hạ Tuyên, bây giờ lại nổi giận với chính mình, hai bên đều giận.

Hạ Tuyên nói chuyện cậu không thích nghe, nhưng lời cậu nói lại nào có dễ nghe. Lúc phát tiết cảm xúc không cảm giác được, lấy lại tinh thần rồi mới nhận ra câu nói “vậy thì cứ thế đi” làm tổn thương đối phương biết bao. Không phải cậu không biết Hạ Tuyên là vì cậu, sợ cậu lo lắng mới gạt chuyện này, không cho cậu trở về cũng đều là vì cậu. 

Cậu không biết Hạ Tuyên lúc này thế nào, rốt cuộc bị thương có nghiêm trọng không, cái gì cậu cũng không biết. 

Nhưng cậu vẫn vội vàng nói một câu chói tai như vậy, câu nói ấy có khác gì với “em mặc kệ anh” đâu. Trước giờ, Hạ Tuyên đều không thích biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ dựa vào hai tin nhắn ấy, Hướng Biên Đình căn bản không đoán được hắn đang nghĩ gì. 

Cho dù hắn gọi điện thoại tới cãi nhau với cậu một trận, Hướng Biên Đình cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn. 

Nói ra rồi, chuyện này mới giải quyết được.

Bằng không, về sau gặp lại tình huống này nó vẫn sẽ xảy ra thôi.  

Đối lập với sự bình tĩnh của Hạ Tuyên, cậu cảm tính đến buồn cười. Có lẽ, ở trong mắt Hạ Tuyên, lời giận dỗi của cậu vừa rồi cũng chỉ là trẻ con cáu bẳn, nghe qua rồi thôi. 

Máy bay đáp xuống đất, hành trình chỉ có hai tiếng, nhưng Hướng Biên Đình cũng mơ mơ màng màng ngủ rồi. Mẹ cậu ngồi bên cạnh thấp giọng gọi cậu, cậu tháo bịt mắt xuống, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Giữa trưa, ánh mặt trời rất chói mắt, Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, mí mắt chua xót. Xuống máy bay, cậu mở điện thoại, tin nhắn rất nhiều, nhưng không có Hạ Tuyên.