Chiều nay, Hướng Biên Đình phải đi tham quan buổi triển lãm nghệ thuật với ba mẹ, đến tối còn bữa tiệc từ thiện phải tham dự. Tiệc từ thiện với buổi triển lãm nghệ thuật là liên hợp tổ chức, các tác phẩm trưng bày trong buổi triển lãm sẽ được bán đấu giá trong tiệc từ thiện.
Sau hôm ấy, cậu và Hạ Tuyên vẫn chưa nói chuyện qua WeChat, cũng không gọi điện thoại. May mà có chuyện khác phân tán sự chú ý, không nghĩ đến thì sẽ không chìm trong cảm xúc tiêu cực. Nhưng hết thảy chỉ là tạm thời, một khi đầu óc được thả lỏng, sự chán nản và phiền muộn vẫn sẽ ập vào lòng.
Lúc trước, hai người cũng từng có chút cọ xát, lần đó là Hướng Biên Đình muốn phân cao thấp với bản thân, còn lần này là phân cao thấp với Hạ Tuyên. Thật ra, chuyện cậu phân cao thấp với Hạ Tuyên hay với chính mình cũng chẳng có gì khác biệt, kết quả vẫn là tự mình khó chịu.
Ngày mai là sinh nhật Hướng Biên Đình, nhưng cậu lại quên mất, vẫn là sáng hôm sau tỉnh lại thấy tin nhắn Hạ Tuyên gửi tới, mới nhớ ra chuyện này.
Một câu “Sinh nhật vui vẻ”, gửi tới lúc 0 giờ.
Cả hai giống như đều không cố tình chiến tranh lạnh với đối phương, nhưng quan hệ lại bất tri bất giác bị đông cứng, rất khó giải thích, không biết nên phá vỡ thế nào. Hai hôm nay, Hướng Biên Đình chìm đắm trong cảm xúc, nhưng quan tâm nhất vẫn là vết thương của Hạ Tuyên.
Cậu nhắn lại, hỏi: Còn ở bệnh viện sao, Tuyên ca?
Hạ Tuyên đáp: Ừ.
Hướng Biên Đình nhìn điện thoại, nhíu mày.
Hôm đó, Bạch Khâm đã giải thích kỹ càng tỉ mỉ với cậu về tình huống của Hạ Tuyên, cũng nói vết thương không nghiêm trọng đến mức ấy, bảo cậu đừng quá lo lắng. Nhưng Hạ Tuyên vẫn còn nằm viện quan sát, sao cậu có thể không lo được.
Hạ Tuyên lại nhắn: Không sao đâu, đừng lo lắng.
Vẫn là một cậu trấn an ấy, Hạ Tuyên vẫn không muốn nói rõ.
Lần này, Hướng Biên Đình không trả lời lại, cảm giác có nói cái gì cũng chẳng có ý nghĩa, có nói gì đi nữa, quan hệ của hai người cũng không ấm lại nổi.
Trong một mối quan hệ, chỉ cần một người lạnh, thì mọi thứ sẽ mất đi tính linh hoạt. Tính cách lạnh lùng không sao, chỉ cần tâm đừng lạnh là được.
Trước kia, Hạ Tuyên đã từng nói với cậu rằng tâm hắn lạnh, lần này Hướng Biên Đình xem như kiến thức được rồi.
Cậu nhìn màn hình điện thoại, cười tự giễu.
Lúc đang ăn sáng, ba mẹ mỗi người cho cậu một bao lì xì, lại bảo đầu bếp nấu cho cậu chén mì trường thọ.
Hôm nay, sắc mặt cậu vẫn không tốt, trông chẳng có tinh thần dù cậu đã rất cố gắng che giấu cảm xúc rồi. Cậu cũng không phải kiểu người thích thể hiện cảm xúc ra mặt, nhưng ở trước mặt người gần gũi với mình nhất, cậu rốt cuộc vẫn không giấu được, càng không nói đến Hướng Hành và Biên Du đã biết chuyện giữa cậu và Hạ Tuyên.
Con trai có tâm sự, làm ba mẹ đều nhận ra.
Hôm nay, cậu ăn sinh nhật với đám bạn, trên cơ bản đều là bạn học cấp ba, cũng có mấy đứa bạn học cấp hai. Mấy hôm trước cậu đã mời rồi, cũng đã đặt chỗ, Giang Lâm tìm chỗ giúp cậu, là một căn nhà gỗ lớn hai tầng, kèm theo một cái vườn hoa rất xinh đẹp, bên trong có đầy đủ trò chơi giải trí, rất có tính sáng tạo.
Hướng Biên Đình sầu đến nỗi ngay cả sinh nhật mình cũng quên, tự nhiên cũng không có tâm tình ăn sinh nhật, nhưng đã hẹn bạn học hai hôm trước rồi, dù không có tâm tình cũng không thể hủy bỏ ngay được.
Ăn sinh nhật thế nào cũng phải nâng cao tinh thần, Hướng Biên Đình giấu chuyện ấy trong lòng, ngoài mặt thì vẫn luôn vui vẻ cười đùa. Hơn bốn giờ chiều, mọi người bắt đầu liên hoan. Một đám đứng trong sân nướng thịt, nướng xong bày từng xiên lên đĩa mang đến trước mặt Hướng Biên Đình, thịt vẫn còn xì xèo nóng hổi, mặt trên được rải thì là với ớt bột. Hướng Biên Đình cười nói mình bị nhiệt miệng, ăn không hết.
Miệng đau là một chuyện, chủ yếu là không buồn ăn.
“Vậy cậu ăn cái này đi, không cay.” Bạn học cầm đĩa que nướng không cay đưa cho cậu.
Hướng Biên Đình vươn tay nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, cầm lấy một xiên cắn ăn, không cay ăn cũng đau, cậu ăn hai miếng rồi để sang bên.
Có người hô lên: “Ê ê ê, mấy người ăn ít chút đi, lát nữa vẫn còn thức ăn đó, để dành bụng ăn khác.”
Thẩm Trạch kéo đi hai xiên thịt từ đĩa của Trần Diệp, bị Trần Diệp tát lên móng heo một cái: “Muốn ăn thì tự đi lấy, mắc gì lấy của tao.”
Thẩm Trạch cắn thịt, nói: “Sao hôm nay không dẫn em trai mày tới?”
“Có hỏi, nó nói không tới.”
“Xã khủng à, em mày với mày cũng khác nhau thật, da mặt không dày bằng một phần mười của mày, không giống từ một bụng mẹ chui ra.”
Trần Diệp cười mắng: “Mày cút đi.”
Hướng Biên Đình không lâu sau nhận được tin nhắn của Trần Dục gửi tới, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Hướng Biên Đình đáp lại: “Cảm ơn.”
Lần trước, Hướng Biên Đình ở trước mặt đám bạn thừa nhận mình đang yêu đương, hôm nay sinh nhật lại không thấy người yêu của cậu tới, Trần Diệp thầm nghĩ trong lòng, đoán chắc là quen ở trường đại học, yêu xa, tới không kịp chứ gì.
Trong vườn hoa với trong nhà gỗ toàn là người. Ăn thì ở ngoài vườn hoa, chơi thì ở trong nhà, Hướng Biên Đình ngồi trước bàn dài trong vườn, yên tĩnh nhìn đám bạn nói giỡn, chơi đùa. Tính cậu trước giờ không quá sôi nổi, thỉnh thoảng lại cho người ta cảm giác hơi lãnh đạm. Nhưng với vẻ ngoài ấy của cậu, mọi người lại không lấy làm lạ, bởi vì trước giờ ở trong lớp cậu luôn như vậy. Thân thiện, dễ gần, nhưng luôn giữ khoảng cách.
Hướng Biên Đình cầm bình rượu Cocktail thấp độ trên bàn, để bên miệng nhâm nhi từng ngụm. Trần Diệp thảnh thơi thò qua, cầm đĩa hàu sống ngồi xuống bên cạnh cậu, nhướng mày, hỏi: “Hôm nay bạn gái không tới sao?”
Hướng Biên Đình sửng sốt, Trần Diệp bỗng nhiên nhắc tới ‘bạn gái’, cậu suýt thì không phản ứng kịp.
Trần Diệp vừa mở lời, tâm hồn bát quái của mọi người cũng bốc cháy lên, sôi nổi đưa ánh mắt ăn dưa về phía Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình cũng không thể sửa đúng cậu ta rằng ‘đó không phải là bạn gái mà là bạn trai’ vào lúc này được, nếu bây giờ nói ra, tối nay cậu đừng hòng yên ổn. Vì vậy, chỉ có thể tiếp lời Trần Diệp, đáp: “Không tới.”
Trần Diệp dùng mu bàn tay vỗ vỗ lên ngực cậu: “Vậy có thể loại trừ cấp ba mình rồi, xem ra là bạn học đại học.”
Không trách Trần Diệp bát quái, các vị đang ngồi đây đều rất bát quái, nhưng chỉ có Trần Diệp dám mở lời thôi. Thẩm Trạch là vì đã biết chuyện này của Hướng Biên Đình, nếu không cậu ta chắc chắn đã xông lên trước, ‘lột’ Hướng Biên Đình đến quần lót cũng không còn.
Ai chẳng muốn biết về bạn gái của Hướng Biên Đình, tất cả đều tò mò về cô gái mà cậu thích trông như thế nào.
Hướng Biên Đình đột nhiên đáp lại câu: “Ai nói với cậu là bạn học đại học.”
Không ngờ Hướng Biên Đình lại chủ động tiếp lời, Trần Diệp sáng mắt lên, hăng hái ngay, người cũng ngồi thẳng dậy: “Không phải đại học?”
Tâm trí Hướng Biên Đình chỉ có Hạ Tuyên, cậu muốn mượn đề tài này để ẩn ý kể về hắn. Trầm mặc một lát, cậu nói: “Xã hội nhân sĩ.”
“ĐM.” Trần Diệp cảm giác chính mình ‘lột’ được tin lớn: “Lớn hơn cậu?”
“Ừ.” Hướng Biên Đình gật đầu, cầm bình rượu lên uống. Thật ra cậu đã thấy hơi say, cũng vì nương men say mới dám tiếp lời thằng bạn.
Thẩm Trạch liếc Trần Diệp một cái: “Mày hỏi câu vớ vẩn, đã là xã hội nhân sĩ chẳng lẽ nhỏ hơn nó sao.”
Lớn tuổi hơn, lại là xã hội nhân sĩ, nghe hăng hái thật. Mọi người rất là ngạc nhiên, nhưng Trần Diệp cũng không dám hỏi nhiều, ‘lột’ nữa là không tôn trọng sự riêng tư rồi.
Bắt đầu từ lúc ấy, Thẩm Trạch liền nhận ra Hướng Biên Đình không thích hợp, chủ động uống rượu thì thôi, lại còn chủ động nhắc đến vị kia nhà cậu.
Hướng Biên Đình xách theo bình rượu lên lầu hai, ngồi trên ghế treo ở ban công, từ nơi này nhìn xuống có thể ngắm toàn bộ vườn hoa, trong vương hoa chỗ nào cũng được treo đèn màu, sáng ngời lại ấm áp.
“Miệng nhiệt không ăn được đồ ăn, nhưng uống rượu được nhỉ.”
Giọng Thẩm Trạch từ sau lưng truyền đến, Hướng Biên Đình xoay người lại.
Thẩm Trạch ngồi xuống sô pha lười bên cạnh, nói: “Làm sao vậy, còn uống rượu nữa.”
“Sinh nhật uống chút rượu không được sao.” Hướng Biên Đình nói xong lại uống một ngụm.
“Mày uống đi, lát nữa lại ngủ cho coi.”
Hướng Biên Đình giật khoé miệng cười cười, nghĩ thầm, ngủ cũng tốt, có thể dừng suy nghĩ một lát.
“Có việc thì nói ra, đừng nhịn trong lòng.” Nhìn bộ dạng ấy của Hướng Biên Đình, ngoại trừ chuyện tình cảm ra, Thẩm Trạch không nghĩ được cái khác. Hướng Biên Đình là một người rất lý trí, cảm xúc cũng ổn định, nhưng trong ổn định lại mang theo chút khác thường, ngay cả Thẩm Trạch cũng cảm thấy cậu là lạ. Thẩm Trạch phỏng đoán một phen, há mồm liền không nói lời hay: “…… Hay là chia rồi?”
Hướng Biên Đình liếc cậu ta một cái.
“Tao là nói mày với người kia đó.”
“Mày có thể nghĩ chút chuyện tốt về tao không.”
“Vậy là làm sao? Mặt như đưa tang thế kia.”
“Tang chỗ nào?” Hướng Biên Đình cãi lại, nhìn bình rượu trong tay: “Hôm nay tao cười mặt muốn rút gân luôn.”
Thẩm Trạch “Xuy” một tiếng: “Miễn cưỡng cười nói không rút được sao.”
Hơn 5 giờ chiều, Tiêu Dịch Dương đến bệnh viện thăm Hạ Tuyên, không nhìn thấy hắn, giường bệnh trống không, trong phòng vệ sinh không có ai, gọi điện thoại cũng không thấy bắc máy. Đến gần 6 giờ, gã mới nhận được điện thoại của Hạ Tuyên.
“Ở đâu vậy?”
“Bên ngoài.”
“Cậu……” Tiêu Dịch Dương khựng lại, hỏi câu này ra miệng chính gã cũng cảm thấy thái quá: “Có phải đến chỗ tiểu Hướng không?”
“Ừ.”
Tiêu Dịch Dương không biết nên nói gì nữa, vừa rồi gọi cho Hạ Tuyên không được, gã đã có dự cảm này, đương nhiên cũng chỉ là suy đoán, nhưng không ngờ Hạ Tuyên lại thật sự làm vậy, trên đầu vẫn còn bị thương, bác sĩ còn chưa đồng ý xuất viện đâu.
Đúng là đủ điên.
Tiêu Dịch Dương trầm mặc hơn nửa ngày, không khỏi nói: “Trước kia, Bạch Khâm nói cậu là kẻ điên đúng là chẳng oan.”
“Có chuyện gì không nói qua điện thoại được sao, qua lại một chuyến phí sức như vậy cậu không hiểu à, ít nhất cũng chờ tra ra kết quả rồi hẵng đi chứ.”
“Buổi chiều ra rồi, không sao.”
“Vậy cũng chưa đến thời gian cậu xuất viện đâu.” Tiêu Dịch Dương thở dài: “Cẩn thận chút, đừng để bị va chạm đấy.”
Hạ Tuyên xuống máy bay, gọi vài cuộc cho Hướng Biên Đình nhưng không thấy bắc máy. Lầntrước, Hướng Biên Đình có nói với hắn sẽ mừng sinh nhật với bạn. Hôm nay, Thẩm Trạch tám phần là ở bên cậu. Hạ Tuyên click mở danh bạ liên lạc trên WeChat tìm được Lâm Vũ Hách, gửi tin nhắn cho cậu ta, hỏi cậu ta có phương thức liên hệ của Thẩm Trạch không.
Hạ Tuyên biết hai người họ lần trước có đi ăn với Hướng Biên Đình, có lẽ bọn họ sẽ có phương thức liên hệ của đối phương. Tuy khả năng không lớn lắm, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thử hỏi một chút.
Lâm Vũ Hách nhanh chóng trả lời lại.
—— có ạ.
—— sao vậy ạ?
Hạ Tuyên: Tôi không liên hệ vớiHướng Biên Đình được, muốn tìm em ấy.
Lâm Vũ Hách lập tức chia WeChat của Thẩm Trạch tới, còn nói với Hạ Tuyên: Đây là số điện thoại của cậu ta.
Hạ Tuyên trực tiếp gọi cho Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch đang chơi bóng đá trên bàn với bạn, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Cậu ta chơi xong ván này mới lấy điện thoại ra xem, là một số lạ. Cậu ta bảo Trần Diệp chơi thay một lát, rồi cầm điện thoại đi sang bên cạnh bắc máy.
“Ai vậy?”
“Hạ Tuyên.”
Thẩm Trạch sửng sốt: “…… ĐM.”
Cậu ta ngớ ra: “Sao anh gọi cho tôi……? Ủa không phải, sao anh có số của tôi?”
“Hướng Biên Đình đâu?”
Thẩm Trạch sửng sốt, suy nghĩ lập tức chạy trật: “Ngủ rồi, mới nãy uống hơi nhiều. Ủa, sao anh lại……”
Thẩm Trạch vừa định hỏi gì đó lại bị Hạ Tuyên cắt ngang: “Cho tôi địa chỉ.”
Lúc Hạ Tuyên chạy tới nơi thì gặp phải Giang Lâm đến đưa bánh kem ở trước cửa. Giang Lâm xuống xe đóng cửa xe lại, nhìn thấy Hạ Tuyên cũng rất ngạc nhiên, hắn cho rằng đối phương đã về rồi, thì ra vẫn còn ở bên này à?
Cũng không đúng, mấy hôm trước Hướng Biên Đình không ở nhà, sao hắn vẫn còn ở đây được, hơn nữa nếu còn ở đây thật, Hướng Biên Đình thể nào cũng ăn sinh nhật với hắn, chứ sao lại rủ bạn bè liên hoan.
Hạ Tuyên gật đầu chào Giang Lâm, Giang Lâm cũng gật đầu đáp lại, suy nghĩ một lát cũng hiểu ra.
“Cậu vẫn luôn như vậy à?” Giang Lâm đột nhiên hỏi Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên đi phía sau hắn: “Như nào?”
“Như bây giờ ấy.” Giang Lâm xách theo bánh kem đi về phía nhà gỗ, cười: “Muốn gặp người ta liền ngồi máy bay tới, năng lực chấp hành lực mạnh mẽ thật đấy.”
Hướng Biên Đình uống hết một bình rượu, nằm trên sô pha lầu hai mơ màng ngủ rồi, ngủ chưa được bao lâu đã bị Trần Diệp đánh thức.
“Cậu là thọ tinh hay là ngủ tinh đấy.” Trần Diệp búng tay trước mắt cậu: “Còn ăn sinh nhật không.”
Hướng Biên Đình rũ đầu ngồi trên sô pha, thấy hơi choáng, cậu ấn huyệt Thái Dương, ngồi tỉnh táo lại. Mới ngủ dậy nhưng đầu óc lại càng rối bời, men say vẫn chưa tán đi, chung quanh là tiếng cãi cọ ồn ào, nghe thấy lại càng phiền muộn.
Vừa rồi đầu óc còn tỉnh táo, còn có thể khống chế cảm xúc, lúc này thì lại giống như Thẩm Trạch nói, mặt như đưa tang vậy.
Hướng Biên Đình đi theo Trần Diệp xuống lầu, lớp trưởng cầm ly trà tỉnh rượu đưa cho cậu: “Uống cái này đi, tớ vừa hỏi quản gia đưa tới đó.”
Hướng Biên Đình nhận lấy, nói tiếng “Cảm ơn”.
Trần Diệp đưa một đĩa trái cây cắt sẵn cho cậu: “Chưa thấy thọ tinh nào lại ngủ trong tiệc sinh nhật của mình, cậu giỏi thật đấy, Hướng tổng.”
Lớp trưởng đứng bên cạnh, cười nói: “Còn không cho phép người ta có tửu lượng không tốt sao.”
“Hôm nay đỡ lắm rồi í.” Trần Diệp nói: “Ít ra còn uống hết một bình mới say, có phải hôm nay Hướng tổng có tâm sự gì không, sao lại—— ủa, Lâm ca?”
Trần Diệp ngước mắt nhìn ra cửa.
Giang Lâm xách theo bánh kem từ ngoài cổng bước vào, Trần Diệp vẫy vẫy tay với hắn, vẫy được một nửa thì từ từ ngừng lại, tò mò đánh giá người đàn ông đội mũ đen đi theo phía sau hắn.
Hướng Biên Đình nhìn thoáng ra ngoài cửa, Giang Lâm và Hạ Tuyên một trước một sau đi vào vườn, cậu nhìn Hạ Tuyên, ngơ ngẩn.