Loạn Thế Cường Sinh

Chương 101: Mật cảnh trong thư viện



Chương 101: Mật cảnh trong thư viện

Bên ngoài khu vực của thư viện Hắc Nha, bỗng có hai bóng người từ trong hư không đột nhiên xuất hiện. Hai người này một nam một nữ, bộ dáng bên ngoài đều toát lên khí chất của những nhân vật kiệt xuất.

Đặt biệt là người phụ nữ bên cạnh, nhìn qua thì thấy hình như độ tuổi cô ta chỉ tầm đôi mươi. Nhưng mà từ những đường nét trên mặt, lại giống như đạt đến độ hoàn mỹ, khiến người khác nhìn vào có cảm giác đang chiêm ngưỡng một bức tượng điêu khắc băng.

Thân phận của người này cũng không phải đơn giản, sinh ra đã sở hữu loại sinh mệnh quý hiếm, cho nên liền được gia tộc bồi dưỡng, trở thành thiên tài số một trong cả dòng tộc.

Bỗng thấy mí mắt cô ta vừa động, lập tức toát ra một vẻ kiên định, khiến cho cả người không chỉ thể hiện ra khí chất lạnh lùng mà còn có vẻ đẹp yêu kiều của một mỹ nhân tuyệt sắc, một vẻ đẹp đến mức c·hết người.

Qua cuộc trò chuyện của hai người này, dường như cả hai đều đến từ dòng họ Hồ ở gần đây, người nam tên Hồ Anh Kiệt, người nữ là Hồ Băng Mai.

Hôm nay cô ta đến nơi đây, nhằm muốn đi vào bên trong thư viện Hắc Nha, thực hiện kế hoạch gì đó đã được gia tộc chuẩn bị sẵn.

“Thư viện Hắc Nha mở ra, đây đúng là vận may của chúng ta rồi!” Người nam bên cạnh nói.

“Đúng vậy, chúng ta vào trong!” Hồ Băng Mai đáp lại.

Nói xong, cả hai người lập tức hóa thành tia sáng, bắn thẳng đi tới phía trước đỉnh của thư viện Hắc Nha, tiến vào bên trong để nhận học vấn.

. . .

Ở bên trong này, Cao Phong cùng với Đăng Quân đã tách ra, tự đi tìm kiếm tài liệu mà bản thân mong muốn.

Từ nãy tới giờ Cao Phong đã đi qua nhiều tầng, mỗi tầng đều dừng lại có tìm những loại tài liệu liên quan đến ma độc ban.

Kết quả đã trải qua mấy canh giờ mà Cao Phong chẳng tìm được phương pháp nào phù hợp, nếu có cũng chỉ là những loại ma ban với triệu chứng khác xa so với Phạm Bá.

“Thật sự là phải gia nhập Thất Huyết rồi Thiết Thiệt, ta và ngươi tìm rất lâu rồi mà chả thấy manh mối nào hết!” Cao Phong không cam lòng thầm than.

Nhưng mà hắn cũng có để ý một chút tới tài liệu trong này, đa số chỉ là kiến thức về các lĩnh vực tự nhiên chứ hoàn toàn không có chút gì về các loại công pháp hay thuật pháp chiến đấu, đừng nói đến thần thông cao siêu.

Điều này khiến cho Cao Phong thắc mắc, cho nên hắn định đi xuống tìm Đăng Quân để hỏi cho rõ.



Trên đường Cao Phong tới gặp Đăng Quân, hắn cũng tình cờ từ thần thức mà phát hiện ở kia có hai người nào đó, một nam và một nữ. Hai người này làm hắn có cảm giác không lành, cho nên chỉ vừa lướt qua đã thôi không nhìn lại nữa.

Hắn đi tới chỗ của Đăng Quân, nói ra thắc mắc trong lòng, liền được Đăng Quân giải đáp.

“Cái này ta biết, bởi vì thư viện này còn một mật cảnh nữa, nghe đồn mật cảnh này chỉ cho phép người có duyên đi vào, tùy vào vận may sẽ được các loại tuyệt học khác nhau đó!” Đăng Quân nói.

Lời hắn vừa dứt, lập tức khiến cho Cao Phong như được khai sáng, tới nỗi hắn giật người ra sau một cái.

“Như vậy chúng ta có thể thử không?” Cao Phong hỏi.

“Được, thứ này thuộc về vận may cho nên bất cứ ai cũng có thể thử. Ngươi muốn thì chúng ta đi!” Đăng Quân đáp lại lời Cao Phong.

Nghe hắn nói vậy, trong lòng của Cao Phong cũng chợt nổi lên ý nghĩ muốn thử vận may. Hắn vào mấy ngày trước cũng đã nghĩ tới việc muốn tìm học một loại công pháp t·ấn c·ông, bởi vì thuật pháp công kích của hắn bây giờ hơi thiếu.

Chỉ dựa vào mỗi Huyền Minh thủ và Thái Huyền chưởng thì trong nhiều trường hợp lại không đa dụng cho lắm, cho nên hắn muốn tu tập thêm một loại khác nữa.

Hắn nghĩ dù gì thì càng có nhiều thủ đoạn công kích thì cũng tăng thêm phần cơ hội giành thắng lợi trước địch nhân.

“Được, chúng ta đi, ta cũng muốn thử một chút!” Cao Phong đáp lại lời Đăng Quân.

Hai người nói xong, liền trở người tiếp tục bay xuống bên dưới, càng đi vào sâu, không gian nơi đây càng trở nên rộng rãi, đến mức thần thức của Cao Phong cũng chỉ bao phủ được một chút.

Hắn có cảm giác bản thân giống như đang đi vào một thế giới thật sự, nơi chỉ toàn là tri thức.

Bọn họ đi tới đó, trước mặt bỗng xuất hiện một cái vết nứt phù văn dao động, luôn tỏa ra áp lực về phía xung quanh. Chỉ cần đứng gần ở đó, liền có thể cảm nhận một luồng thần lực dồi dào, cảm giác như được thứ gì đó thôi thúc.

Cao Phong cùng với Đăng Quân tiến tới đó, đáp người ở ngoài miệng cánh cửa phù văn kia tầm chục trượng. Bất chợt thần thức vừa động, lập tức khiến Cao Phong chú ý.

Bên trong vòng tròn phù văn kia, ngoài pháp lực dao động liên tục như một lốc xoáy, còn có những âm thanh kì lạ từ trong đó vang ra.

Vừa nghe những âm thanh này, tinh thần của Cao Phong lại đột nhiên trở nên bị kích động, không tự chủ được mà tiến vào.

“Cao Phong bình tĩnh, dùng thần thức tập trung ngăn cản âm thanh kia lại!” Đăng Quân nói, giọng điệu vô cùng gấp gáp.



Hắn dùng tay của mình giơ lên, tạo thành một màn sáng thuật pháp, tạm thời dùng nó ngăn chặn làn âm thanh đang truyền tới ngày một nhiều.

Màn sáng vừa được dựng lên, lập tức khiến cho Cao Phong trở lại bình thường, hắn nhanh chóng giơ tay thi triển thuật pháp của mình, dùng thần thức bao trùm thân thể để ngăn cản ma âm.

“Những âm thanh này là gì?” Cao Phong hỏi.

“Ta không biết, nhưng mà ta nghe đồn rằng thứ này chính là tiếng vọng của những oan hồn văn sĩ, vì quá truy cầu tri thức cho nên bỏ mạng tại đây. Vong linh không được siêu sinh cho nên chỉ ở đây mà dụ dỗ người khác mang tri thức tới cho họ!”

Đăng Quân giải thích cặn kẽ, sau một hồi đã khiến cho tinh thần của Cao Phong trở nên chấn động. Hắn nhìn vào cánh cổng đi vào bí cảnh, trên chân có chút chần chừ.

“Đừng lo Cao Phong, tất cả chỉ do tên kia chém gió thôi, ta đây sống lâu vậy làm gì có nghe được chuyện nào như thế!” Tiếng của Thiết Thiệt vang lên, nó dùng truyền âm nói với Cao Phong.

Nó nằm bên trong túi trữ vật của Cao Phong, nghe tên Đăng Quân kia chém gió mà ngứa hết cả tai, cho nên mới không kiêng kị gì nói ra như thế.

Nghe nó nói vậy, sắc mặt của Cao Phong liền trở lại vẻ bình thường, chỉ khẽ nghiêng đầu sang bên Đăng Quân mà chào. Hắn sau đó liền phóng người tới trước, đi tới cánh cửa để tiến vào mật cảnh kia.

“Ngươi không đi vào sao?” Cao Phong hỏi.

“Ta không đi, ta còn muốn tìm thêm một số tài liệu!” Đăng Quân nói.

Vừa nghe câu này, thân thể của Cao Phong bỗng chợt dừng lại, hắn có chút suy tính gì đó. Nhìn thấy biểu hiện của Cao Phong như thế, Đăng Quân cũng hiểu được mà tiếp tục nói.

“Ta không bỏ ngươi lại đây đâu mà sợ!”

“Thiết Thiệt, ngươi ra bên ngoài canh chừng đi!” Cao Phong bình tĩnh nói.

Vừa nói xong, đột nhiên từ trong túi trữ vật của hắn có một sợi sương mỏng bắn ra, hóa thành hình một con thú nhỏ có hai cái cánh. Thiết Thiệt mới vừa hiện hình lập tức bay đi xung quanh người của Cao Phong.

Cao Phong để Thiết Thiệt ra ngoài này canh chừng, bởi vì hắn sợ khi đi vào đó sẽ xảy ra chuyện bất trắc. Vả lại giờ đây Thiết Thiệt đã lấy lại một ít tu vi, cũng có thể thi triển thuật pháp cho nên Cao Phong cũng yên tâm để nó ngoài này.



Hắn sau đó liền xoay người phóng thẳng một mạch vào trong khe không gian kia, vừa mới tiến vào đã ngay lập tức biến mất.

“Chà, tên này may thật, vậy mà được vào?” Đăng Quân ở bên ngoài tấm tắc.

Hắn nói xong liền nhìn về con thú đang đứng gần đó, trong lòng bỗng có chút thắc mắc về loài yêu thú này. Bỗng Đăng Quân lại nói lớn.

“Chất trất, chó con tới đây để ta xem nào!”

“Chó cái đầu của ngươi, ta rõ ràng là Thiết Thiệt, cẩn thận ta đánh cho phù mỏ bây giờ!” Thiết Thiệt đáp lại, giọng điệu tức giận khi có người gọi nó là chó.

Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt của Đăng Quân đã xoay chuyển một cách giữ dội, hắn không tin được đây là yêu thú đã có linh trí.

“Ây da, lợi hại nha, thôi ta không vòng vo nữa, ngươi cứ ở đây trông chừng chủ nhân của mình đi!”

Nói rồi hắn xoay người đi lên trên, tiếp tục tìm kiếm những loại tài liệu khác.

Ánh mắt Thiết Thiệt đảo qua Đăng Quân một chút, cũng nhanh chóng nhìn lại về phía cánh cửa phù văn kia, trong lòng cũng thầm mong Cao Phong đừng xảy ra chuyện gì.

Mà Cao Phong lúc này, thân thể đã được chuyển vào một không gian vô cùng kỳ dị.

Hắn vừa vào đã đảo mắt khắp nơi, càng nhìn càng thấy nơi đây không phải một nơi bình thường.

Khắp nơi đều có những sợi tơ ánh sáng phiêu phù, cảm giác như không gian nơi đây đều được kết tinh từ thuật pháp, không phải của một vật chất cố định.

“Đúng là một nơi thần kỳ, không ngờ ở trong thư viện lại có một nơi rộng lớn như vậy, mênh mông như vô tận so với bên ngoài!” Cao Phong vừa nhìn mà cảm thán.

Hắn tiếp tục đưa người đi tới xa thêm, bởi vì trong thần thức của hắn phát hiện được ở chỗ xa kia có một điểm sáng đang lơ lửng giữa không trung, nếu hắn đoán không nhầm thì đây là những tuyệt học mà Đăng Quân đã nhắc tới.

Tốc độ của hắn bay nhanh, chỉ mất một chút đã tiếp cận tới điểm sáng ở trước mặt kia. Mà điểm sáng này giờ đây đã rõ ràng hơn, hiện ra bóng hình một cuốn trục gì đó được đặt trong một quả cầu ánh sáng.

Bên ngoài quả cầu luôn có sinh khí dao động, thần năng tỏa ra cực kì ảo diệu, càng thể hiện rõ đây chính là một trong những cơ duyên ở không gian mật cảnh này.

Cao Phong thấy vậy thì có chút háo hức, hắn từ bên ngoài nhìn thấy thì có vẻ cuốn tuyệt học phía trước là một công pháp phẩm Hoàng.

“Có thể không không sở hữu một công pháp phẩm Hoàng, điều này thật may mắn đó!” Cao Phong thầm nghĩ.

Hắn dùng thần thông của mình, hiện ra phía trước một bàn tay to, định dùng nó để chụp cái bí kíp trước mặt kia lại. Nhưng mà đúng lúc bàn tay tiếp cận, cuốn bí kíp kia lại như có linh tính, liền né tránh sau đó hóa thành đường sáng mà phóng đi mất.

Thấy nó chạy khỏi, Cao Phong lập tức thu tay lại, triển khai thần lực phóng người đuổi theo cuốn bí kiếp đó. Trong lòng của Cao Phong lúc này mới nhận biết, thì ra nói người có duyên mới nhận được là đây, là việc có thể bắt được hay không.