Cao Phong theo sát phía sau Đăng Quân, cả hai bay không ngừng suốt mấy canh giờ liền. Cứ chốc chốc lại thấy Đăng Quân lấy từ trong túi ra một cái la bàn, có lẽ đây chính là thứ giúp hắn nắm bắt được phương hướng.
Hai người một trước một sau bay suốt cả hai ngày liền, bọn họ di chuyển vào ban ngày, dừng lại nghỉ ngơi vào buổi tối cho nên hành trình cũng đã đi được rất xa.
Càng ngày Cao Phong càng như cảm thấy mùi hương quen thuộc của nơi hắn từng sống trước kia, nhưng quả thật nơi đó cách rất xa nơi mà Cao Phong muốn hướng tới.
Hắn đảo mắt, quan sát một cách cẩn thận hết mọi thứ trên đường đi, giống như muốn nhớ rõ những hiện vật này. Bỗng Cao Phong nhìn về phía của Đăng Quân đằng trước, lên tiếng nói.
“Mà Đăng Quân, ngươi có thể truyền cái thuật thay đổi bề ngoài kia cho ta được không? Ngươi cần giá gì, ta có thể trả!”
Ý định này đã nảy ra trong đầu Cao Phong vào ngày hôm qua, hắn cũng đã nói với Thiết Thiệt về việc này. Loại thần thông thay đổi dung mạo như Đăng Quân sở hữu quả thật quá tinh diệu, không những khó nhận biết mà còn che giấu được khí tức của tu sĩ.
Nếu hắn sở hữu được nó, thì việc đi vào trong tông môn Thất Huyết để tìm thuốc cứu lấy Phạm Bá sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Mà Đăng Quân khi vừa nghe Cao Phong nói, trong khóe miệng bỗng cười lên một cái rồi quay đầu ra sau nói lớn.
“Để ta suy nghĩ đã, khi nào có đáp án ta sẽ nói!”
Hắn nói xong, liền gia tăng sinh lực, phóng người như một đường sáng mà bay thẳng lên phía trước.
Thấy thái độ của hắn như thế, hai chân mày của Cao Phong cũng khẽ nhíu lại, trong lòng chợt nảy lên ý nghĩ. Hắn không biết mình nói ra thế có đụng chạm gì, mà người kia lại tỏ ra vẻ kỳ lạ như vậy.
Bọn họ bay thêm hai ngày nữa, cuối cùng đi tới một vùng đất ở phía Tây Nam đại lục, nơi đây là một vùng đất đầy cát, trông như một sa mạc.
Nghe đồn rằng trước kia ở đây cũng không có như vậy, nhưng mà bỗng một đêm xảy ra một trận đ·ộng đ·ất kinh hoàng. Cuối cùng chỉ sau đó vài năm, cả một vùng đất rộng lớn đã chuyển biến dữ dội, trở thành một vùng hoang tàng như thế này.
Hai người Đăng Quân và Cao Phong đáp xuống trên một mỏm đá lớn, đưa thần thức ra xa mà quan sát tình hình.
“Nơi đây quả như lời đồn, nóng quá là nóng!” Đăng Quân lên tiếng nói.
Nói xong hắn mới vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra một cái túi da nhỏ. Cái túi da này là vật mà dân du mục thường dùng để đựng nước, nhưng mà cái túi của Đăng Quân lại tỏa ra khí tức kỳ dị, rõ ràng không phải vật tầm thường.
Đăng Quân đưa cái túi nhỏ lên miệng, uống vào đó ba giọt nước. Lập tức toàn thân hắn tỏa ra một luồng ánh sáng xanh nhạt, nhiệt độ cơ thể hình như được giảm đi rất nhiều.
Nhìn thấy hành động lẫn biểu hiện của hắn như vậy, trong lòng Cao Phong cũng có chút trầm ngâm. Hắn không ngờ người này lại chuẩn bị kỹ càng đến thế, rõ ràng khi đáp xuống đây đã có mục đích.
Đăng Quân uống xong liền đưa cái túi cho Cao Phong, mở miệng cười cười nói:
“Ngươi uống đi, vài giọt thôi, để dành cho tới khi chúng ta vào được thư viện Hắc Nha.”
Sau khi nghe hắn nói, Cao Phong liền đưa tay chụp lấy cái túi da kia, mở miệng túi uống xuống vài giọt. Ngay khi những giọt nước này vừa chui vào miệng, hắn liền cảm nhận được cơ thể có một hơi khí lạnh nồng lên tận mũi, xông tới khắp các cơ quan toàn thân.
Ngay tức thì nhiệt độ của Cao Phong được giảm đi rất nhiều, cảm giác cũng dễ chịu hơn ban nãy, giống như đang được ngâm mình ở một hồ nước mát vậy.
Ánh mắt Cao Phong sau khi trải qua cảm giác này, lộ rõ vẻ nghi hoặc trước sự việc vừa xảy ra.
Thấy được ánh mắt của hắn, Đăng Quân đang đứng một bên cũng cười cười nói.
“Đây chính là nơi xuất hiện thư viện Hắc Nha vào đợt này, cho nên chúng ta mới đi tới đây!”
“Nơi đây sao?” Cao Phong hỏi lại.
Hắn vừa nghe Đăng Quân nói thì trong lòng bỗng sinh nghi, bởi vì từ khi tới đây hắn đã quan sát rất kỹ, rõ ràng là chẳng có thứ gì xuất hiện trong phạm vi của thần thức cả.
“Không lẽ là có cấm chế che giấu?” Cao Phong nghĩ thầm.
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ phức tạp, cho nên không cần nói thì nhìn vào cũng đủ biết hắn đang nghĩ gì. Đăng Quân nhìn thấy việc đó, cho nên lại tiếp tục giải thích.
“Nơi đây vẫn chưa xuất hiện, để ta nói cho ngươi nghe về sự kỳ diệu của thư viện Hắc Nha này!”
“Nó là một thư viện di động, có thể xuất hiện mọi lúc mọi nơi mà không ai biết trước được, địa điểm lần này cũng là vì tông môn của ta bỏ ra một cái giá lớn mới có thể nắm bắt!”
“Trong vòng hai ngày nữa nó sẽ xuất hiện ở đây, cho nên chúng ta cứ từ từ mà chờ nó hiện hình rồi mới vào trong đó!”
Đăng Quân nói một cách mạch lạc, rõ ràng thông tin của thư viện Hắc Nha này đã sớm được hắn nắm lòng. Nghe hắn nói như vậy, Cao Phong cũng gật đầu đồng ý, ngồi xuống thiền định để chờ đợi thời khắc thư viện xuất hiện.
Hắn ngồi xuống dưới đất, dùng Thái Hư công mà luyện tập hấp thụ sinh khí nơi đây, bắt đầu quá trình củng cố tu vi để sớm ngày có thể đột phá được tiểu cảnh Tôi Thể.
Hai ngày nữa trôi qua, cuối cùng mảnh đất trước mặt hai người bọn họ cũng có chuyển động. Mặt đất rung lên bần bật, tạo thành một cơn chấn động giống như đang có thứ gì bên dưới trồi lên.
Ngay chính giữa mảnh sa mạc, đột nhiên có một khối kiến trúc hình tháp từ bên dưới mọc thẳng, đâm lên chính giữa. Nó tạo thành một điểm tụ lực, khiến cho nơi đây xuất hiện rất nhiều cơn gió kéo qua, gây nên một trận bão cát mù mịt.
Một lát sau, khi cơn bão cát đi qua, để lộ ra một cái tháp nhỏ, chỉ cao vài trượng ngay giữa sa mạc. Kết cấu của ngọn tháp này vô cùng kì lạ, tạo cho người nhìn cảm giác như một kiến trúc của tiên nhân hạ phàm.
“Đi vào thôi Cao Phong, chậm trễ là thiệt cho chúng ta đó!” Đăng Quân ở một bên nói.
Hắn nói như vậy bởi vì thời gian ở bên trong này còn có giới hạn, sau một khoảng thời gian thì thư viện sẽ lại lần nữa biến mất, lúc đó toàn bộ người sẽ bị đẩy ra bên ngoài.
Bởi vì thế nên cho dù nơi đây có là nguồn tri thức dồi dào, nhưng lại có quá nhiều hạn chế cho nên cũng không nhiều người thật sự muốn tìm kiếm.
Cao Phong nghe Đăng Quân nói thì gật đầu, liền đưa người bay lên tiến thẳng về phía ngọn tháp đó.
Vừa mới tới gần, đột nhiên Cao Phong cảm thấy ngay đỉnh tháp có một nguồn lực gì đó, như một c·ơn l·ốc x·oáy cuốn hắn vào bên trong.
Chỉ trong chốc lát, Cao Phong và Đăng Quân đã hoàn toàn biến mất ở phía bên ngoài. Cả hai người lần nữa xuất hiện, thì hình như có cảm giác mình đã vào được bên trong.
“Nơi... nơi này to quá!” Cao Phong lên tiếng cảm thán.
Hắn bấy giờ mới nhận ra, bản thân đã thật sự ở bên trong tòa thư viện Hắc Nha từ lúc nào.
Nơi đây rộng lớn vô cùng, được xây dựng theo kiểu xoắn ốc rất nhiều tầng, mỗi tầng lại là một nơi rộng lớn với rất nhiều sổ sách và các cuốn trục ghi chép văn tự tri thức.
Mà cái đỉnh tháp vừa rồi Cao Phong nhìn thấy ngoài kia, thật ra chỉ là phần đầu tháp nhỏ của tòa thư viện, được lộ ra phía bên ngoài.
“Chúng ta đi xuống tầng phía dưới đi, hình như ta nghe nói kiến thức cổ sẽ ở bên dưới đó!” Đăng Quân nói.
“Được, chúng ta đi!” Cao Phong đáp lại.
Cả hai vừa vận thần lực, định đưa người bay xuống dưới đó. Nhưng mà còn chưa kịp xuất phát, bỗng nhiên từ đằng sau nghe một tiếng kêu tới, mà âm thanh này lại như tiếng quạ kêu.
“Quạ quạ... dừng lại... quạ quạ!”
Hai người vừa quay mặt ra sau, cũng là lúc chứng kiến thân ảnh khổng lồ của con quạ đen hạ xuống đất. Nó đứng ở đó dang rộng đôi cánh, phong thái vô cùng uy nghiêm.
Sỡ dĩ nó có phong thái như vậy là bởi vì nó chính là người canh gác cho thư viện này, cũng là chủ nhân của thư viện. Do vậy mà thư viện này mới có tên là Hắc Nha.
“Các ngươi là học giả muốn tìm kiến thức... quạ quạ?” Quạ đen lên tiếng nói.
“Thưa ngài đúng vậy, bọn ta là người bên ngoài muốn tới đây để học hỏi!” Đăng Quân khom người đưa tay hành lễ.
Nghe thấy lời hắn nói, con quạ đen trên kia mới giảm đi sự căng thẳng. Nó nghiêng người xuống gần với hai người bọn họ, quan sát thật kỹ mới trở lại nói tiếp.
“Mỗi lần đi vào đây học kiến thức, cần dùng kiến thức để trao đổi kiến thức. Các ngươi có mang theo thứ gì không... quạ?” Quạ đen bỗng nhiên mở miệng.
Nó nhìn về phía hai tu sĩ của nhân loại ở phía dưới, ánh mắt chứa đựng sự thâm thúy như đang chờ đợi.
Vừa nghe nó nói xong, Đăng Quân đã vội móc từ trong túi trữ vật ra một cuốn trục, cuốn trục này chính là một loại công pháp tuyệt học, dùng để cho tu sĩ ở cảnh giới Chân Thân tu luyện.
“Công pháp Thiết Thạch Cang Cương xin dùng để trao đổi!” Đăng Quân nói.
Quạ đen trên kia vừa nghe được, lập tức vẩy cánh một cái, cuốn công pháp trên tay Đăng Quân đã tự động đến bên người nó. Nó mở ra xem xét, dường như tỏ ra vẻ hài lòng mà đáp lại.
“Được, ta chấp nhận, còn ngươi.. quạ!” Quạ đen nhìn về phía Cao Phong nói.
“Ta không có nhiều tri thức, xin biếu ngài một loại công thức luyện đan!” Cao Phong đáp lại lời quạ đen.
Hắn thật sự chả có công pháp gì đáng giá, Thái Hư công thì chưa luyện xong, còn Huyền Minh thủ thì hắn vẫn muốn giữ lại. Chỉ có cuốn trục về thuật luyện đan này hắn đã nắm hết văn tự trong đó, hy vọng con quạ đen kia sẽ đồng ý.
Quạ đen thấy vậy lại hất tay, xem xét kỹ nhiều lần, trên mặt có vẻ nảy lên sự bất mãn nhè nhẹ.
“Thôi được rồi, ta tạm chấp nhận vậy. Các ngươi có thể học tri thức ở đây, nói rõ là phải tuân theo quy tắc mới được!” Quạ đen nói.
Nói xong nó vươn người bay lên trên cao kia, thân ảnh liền đột nhiên biến mất trong quần sáng, chỉ để lại mấy cái lông còn vương lại trên số sách ở đây.
Thấy nó bỏ đi như vậy, Đăng Quân cũng nhìn sang Cao Phong mà cười với hắn, cả hai sau đó cũng nhanh chóng tiến xuống các tầng dưới kia.