Loạn Thế Cường Sinh

Chương 99: Đăng Quân!



Chương 99: Đăng Quân!

Năm người phía trước hùng hùng hổ hổ, khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi là Cao Phong trước mặt. Bọn chúng mặt tên nào cũng lộ rõ vẻ khinh thường, tuy rằng nhìn thấy tu vi của Cao Phong nhưng lại không để điều đó vào trong mắt.

Có điều bọn chúng không biết là không chỉ có bọn chúng tức giận mà Cao Phong ở phía đối diện, trong lòng cũng đã bắt đầu gợn sóng.

Hắn từ lúc gia nhập con đường tu đạo chưa từng thấy qua loại người dám tự tiện gán tội cho hắn, đã làm mất thời gian mà còn muốn đánh người.

“Được, không nói được bằng lời thì nói bằng thực lực!” Cao Phong thầm nghĩ.

Trong mắt của hắn hiện lên một tia lạnh nhạt, đã không còn chút ý nghĩ hòa giải nào đối với bọn người này. Từ thần thức của Cao Phong cũng biết được, bọn chúng tuy là tu sĩ nhưng mà cảnh giới cũng không cao lắm, có thể còn thấp hơn Cao Phong.

Nhưng mà hắn lại nghĩ không biết bọn người này còn có hậu phương hay không, nếu có sẽ thật sự bất lợi cho hắn. Cho nên Cao Phong tự nhủ chỉ đánh một chút, hạ vài tên rồi tìm cơ hội mà đi khỏi đây.

Hắn nghĩ chỉ cần bỏ đi là dù có chuyện gì thì người ta cũng chẳng biết rõ hắn là ai ở đâu mà truy tìm.

Đúng lúc Cao Phong vừa nghĩ xong, đã thấy người từ đằng trước phóng người tới hắn, ba tên đi lên cùng một lúc.

Thấy tình hình như vậy, Cao Phong mới huy động thần lực, lập tức hai cánh tay của hắn được một màn ánh sáng màu tím đen bao phủ.

Cao Phong tung người bay về phía trước, tiếp tục huy động thần thức, hình thành một bàn tay khổng lồ ra trước mặt.

Bàn tay này nhanh chóng đánh tới ba người kia, khiến cho bọn chúng ngay lập tức tản ra, quay quanh người Cao Phong.

“Thằng nhóc, mau khai ra đồng bọn của ngươi, bằng không để bọn ta bắt được thì đừng có hối hận!” Cả ba tên cùng nói.

Bọn chúng giữ khoảng cách với nhau mà vây quanh Cao Phong, giống như đang tạo thành một thế trận áp chế.

Nhưng mà Cao Phong thấy tình hình như vậy thì chỉ cười nhạt, thủ đoạn ba đánh một này hắn sớm đã quen thuộc. Trong không gian tâm thức của mình, hắn đã dùng Thái Hư Hóa cảnh mà luyện tập tới năm nhân ảnh chứ đừng nói là ba.

Cho nên bây giờ đối đầu với bọn này Cao Phong vẫn giữ tinh thần bình tĩnh, hắn tự tin là mình có thể lo được.

Ngay lúc này, ba người xung quanh sau khi thấy Cao Phong không có ý định muốn nói, lại triển khai thế trận công kích. Bọn chúng đều nhanh chóng vận lực lao lên, khí lực cuồn cuộn như sóng dữ ập tới.

Đứng trước tình huống đang diễn ra, ánh mắt Cao Phong chớp chớp liên tục, có một tầng sóng chạy dài. Hắn đưa hai tay ra vận thần lực, khắp người bùng lên khí tức dũng mãnh, cảm giác như một ngọn lửa đang được tiếp thêm gió.

“Hừ!”



Cao Phong hừ một tiếng, hắn đưa người lách qua ba đòn đánh của bọn kia, dùng hai tay xoay chuyển đánh trật đi hướng công kích, từ đó lại triển khai phản đòn.

“Bốp bốp bốp”

Quyền pháp vừa được thi triển, hắn liền đánh cho ba tên kia phải đưa tay lên né tránh mà thu người lùi lại mấy bước. Thuật pháp Huyền Minh thủ kết hợp với sinh lực trong người, khiến cho sát chiêu mạnh hơn bao giờ hết.

Đám người kia vừa lùi lại vừa thất kinh, cả bọn nhìn nhau một cái sau đó thì tiếp tục lùi về sau.

Chớp thời cơ như thế, Cao Phong liền phóng hai bàn tay khổng lồ từ Huyền Minh thủ ra trước, dùng nó tiếp tục công kích mấy người kia.

Ba tên đang trên đà lui về, tư thế không kịp phòng bị, lại thấy hai bàn tay khổng lồ từ đỉnh đầu áp xuống thì hoảng sợ. Bọn chúng lập tức giơ tay kết ấn quyết, định tạo ra một màn ánh sáng ngăn cản pháp thuật đó lại.

Bàn tay khổng lồ của Cao Phong ập xuống, gây ra một tiếng động kinh hoàng, khiến cho phù văn bay tứ tán khắp nơi. Từ chỗ ba người kia đứng, từng đợt s·óng t·hần năng không ngừng tỏa ra, khiến cho ai nhìn vào cũng chấn động.

Đúng lúc bọn chúng tưởng rằng có thể khắc chế đòn công kích từ Huyền Minh thủ thì lại thấy thân thể Cao Phong đột nhiên có chuyển động.

Hắn đưa tay ra phía trước, từ chỗ đó xuất hiện thanh trường thương quen thuộc mà hắn vẫn hay sử dụng. Cao Phong vận thần lực vào trường thương, phóng nó bay tới trước, uy lực tạo thành hình thể chả khác gì một con giao long.

Trường thương màu bạc như một đường sáng phóng thẳng, mang theo tiếng gió gào thét, bắn tới phá đi cái màn đang bao bọc ba người kia.

“Ầm”

Màn sáng thần năng bị vỡ, khiến cho vô số mảnh sáng tan vào trong hư vô mà biến mất.

Ba người kia lúc này mới thất kinh, định lại thi triển bí thuật kết hợp gì đó. Nhưng mà đã quá muộn, thân ảnh của Cao Phong lúc này đã lao tới như tên bắn, sau lưng hắn còn phát hiện thấy hai cánh tay phép khổng lồ.

Cao Phong không nói không rằng, thu lại thanh trường thương trên tay, dùng nó công kích tới trước. Ánh sáng trên mũi thương chớp động liên tục, giống như ngôi sao lưu chuyển trong trời đêm, đánh tới đâu liền có vệt máu chạy dài xuống cán thương.

Một tràn công kích được Cao Phong đánh ra, khiến cho ba người trước mặt hắn chẳng tài nào đỡ nổi. Cái loại tu sĩ chỉ mới có chút tu vi dùng để đánh đấm này, nếu so ra với võ giả cũng chỉ hơn một chút, chỉ giỏi bắt nạt phàm nhân mà thôi.

Vì vậy mà bọn chúng bị Cao Phong đánh cho thê thảm, nếu không phải bọn chúng kiếm chuyện với hắn trước thì hắn cũng không có ra tay nặng như vậy rồi.

Phạm Bá đã dạy hắn không được nhân từ với kẻ đối địch, điều đó sẽ chẳng khác gì tự mình tạo cho bọn chúng cơ hội để hại mình.



Thân thể cả ba người nát nhừ, áo quần xộc xệch chả khác gì bộ dạng nhếch nhác của một loài côn trùng khi vừa mới lột vậy.

Cả ba tên nhanh chóng b·ất t·ỉnh, dường như trong đó còn có một tên giống đang sắp m·ất m·ạng.

Thấy đồng đội b·ị đ·ánh như thế, hai tên còn lại cũng lộ ra nét hoảng sợ mà nhìn về phía Cao Phong. Mà Cao Phong lúc này lại cầm chặt trường thương trong tay, định thủ thế để xử nốt hai tên còn lại.

“Đáng ghét ngươi cứ chờ đó đi, ta sẽ quay lại sau!” Hai tên kia nói.

Bọn chúng nói xong thì lập tức phóng người bay thẳng lên trời cao, ý định rõ ràng là đang muốn bỏ chạy.

Thấy như vậy, Cao Phong cũng không định để bọn chúng được như ý. Hắn xoay chân đưa tay ra sau, định vận thần lực mà ném trường thương đi, tạo thành công kích từ xa.

Nhưng mà hắn chưa kịp ra tay, từ phía đằng sau đã thấy xuất hiện một thanh phi kiếm kì lạ, đâm xuyên qua ngực hai người kia mà c·hết tươi.

Thân xác cả hai tên rơi xuống, ngay tức thì liền tiêu tan trong gió, việc này có thể thấy đòn kết liễu vừa rồi là từ một thần thông gây nên.

Thấy tình cảnh xảy ra trước mặt, Cao Phong cũng có chút bất ngờ, vốn hắn định tự mình ra tay, không ngờ lại có người nhanh hơn hắn một nhịp, điều này khiến Cao Phong dâng lên cảnh giác.

Trong lòng hắn chợt nảy lên sự nghi ngờ, liền phóng thần thức mà đưa đầu nhìn quanh. Bất chợt cặp chân mày hắn nhíu lại, nhìn về một hướng.

“Thưa cụ, có phải vừa nãy cụ đã ra tay trợ giúp!” Cao Phong ôn tồn hỏi về phía ông già bên vệ đường.

Ngoài ông già này ra, hắn khẳng định chả còn ai ở đây, nhưng mà có điều kỳ diệu là Cao Phong không hề nhìn thấy chút khí tức nào trên người ông ta, nhìn sao cũng như một người bình thường.

Hoặc là ông ta là người thường, hoặc là ông ta là một người có cảnh giới cao siêu hơn hắn rất nhiều!

“Già đây chỉ là một người đan rọ, làm sao mà có thể giúp chàng trai trẻ. Chỉ là chàng trai trẻ à, có muốn đi làm tán tu cùng ta không hả!”

“Ngươi, chẳng lẽ ngươi là...”

“Haha, là ta, Nguyễn Đăng Quân đây!”

. . .

Sau khi đánh cho đám người kia phải bỏ đi, Cao Phong cùng với Đăng Quân cũng tức tốc đi xa khỏi nơi đó.

Bọn họ tuy có hai người nhưng vẫn sợ hậu phương ở sau bọn người họ Trương này, cho nên nếu đã muốn đi thì phải đi xa mới dừng lại.



Cả hai đi đến một mỏm đá cao, cách thành Phát Đạt mấy trăm dặm mới dừng lại mà nghỉ ngơi, đặng để Cao Phong hỏi chuyện.

“Ngươi nói sao, là thuật pháp thay đổi bề ngoài, thuật dịch dung?” Cao Phong cất tiếng hỏi, trong câu nói đầy sự bất ngờ.

Hắn vừa rồi mới nghe Đăng Quân nói, hắn kể rằng bản thân đã sử dụng một loại thuật pháp gia truyền, có khả năng thay đổi hình dạng mà còn ẩn giấu đi khí tức bên ngoài.

Cao Phong không ngờ được lại có một loại bí thuật kỳ lạ như vậy, bỗng trong đầu hắn có một ý nghĩ xoẹt ngang qua.

“Phải đây là thuật dịch dung, nhờ nó mà ta mới trở thành ông lão đan rọ đó!” Đăng Quân đáp lại.

“Nhưng nếu vậy tại sao ngươi không giả vờ nói là mình nhìn thấy Đăng Quân đi chỗ khác, vậy thì đỡ phiền phức hơn không?” Cao Phong lên tiếng hỏi lại.

“Dù là họ cho rằng ngươi quen với ta, nhưng khi nghe vậy thì cũng tin tưởng lời ta nói chứ!”

“Hè hè ta quên, nhưng mà chẳng phải nhờ vậy mà ta mới biết sự lợi hại của ngươi sao?” Đặng Kha cười đáp lại “Công nhận tu vi lẫn pháp thuật của ngươi cao thật!”

Nghe hắn nói như thế Cao Phong cũng chẳng thể đáp lại lời nào, hắn định tiến ra xa rời đi. Đang định vận lực bay đi đột nhiên nghe tiếng Đăng Quân từ sau nói tới.

“Mà giờ ngươi tính đi đâu, chẳng lẽ muốn đi tới phương Nam?”

“Phải, ta muốn tìm một vài thông tin!” Cao Phong đáp.

Quả thật là hắn muốn tìm một nơi có các sổ sách thông tin trên khắp đại lục, bởi vì hắn nghĩ nơi đó sẽ có tài liệu về ma ban mà Phạm Bá mắc phải, từ đó có thể tìm ra cách thức để chữa trị.

Cao Phong dùng thần thức nhìn vào trong túi trữ vật, nơi đó có một cái bình nhỏ làm bằng ngọc, xung quanh bình được sợi chỉ nhỏ niêm phong lại.

Cái bình này là hắn được Hoàng Tuyền đưa cho, cô ta nói trong đây là một ít khí từ ma độc ban kia đã được phong ấn, dùng nó để tìm hiểu thì sẽ không có chuyện gì.

“Thông tin sao, vậy ngươi cũng giống ta, ta cũng đang muốn đi tìm thông tin đây, nơi ta muốn đi là Thư viện Hắc Nha, có phải ngươi cũng tới đó không?” Đăng Quân đáp lại, trên mặt có vẻ suy tư.

“Thư viện Hắc Nha sao, ta chưa từng nghe qua!” Cao Phong đáp, trên mặt có sự ngạc nhiên hiện lên.

“Vậy được, nếu không phiền thì ngươi theo ta, để ta dẫn ngươi đi tới đó!” Đăng Quân cười cười nói lại.

Nói xong hắn nhóm người bay lên phía trước, chốc lát đã cách Cao Phong một khoảng khá xa.

Lúc này Cao Phong mới trầm ngâm suy nghĩ một chút, nhận thấy không có gì nên cũng nhóm người bay lên. Tuy hắn không nhìn ra người kia có ý định gì, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cảnh giác.