Loạn Thế Cường Sinh

Chương 11: Sinh Lực



Chương 11: Sinh Lực

Cao Phong ngồi tựa lưng vào gốc cây bên cạnh dòng sông, dáng vẻ thập phần hơi thoải mái. Lúc này hắn không có ngồi thiền tu luyện, chỉ đơn giản là ngắm nhìn dòng nước, một thói quen hằng ngày mà hắn vẫn hay làm trước kia. Ngắm nhìn dòng nước giúp Cao Phong cảm thấy thoải mái, có khi lại ngộ ra một số điều.

Hắn thở dài một hơi, hôm nay trong lòng có chút phiền não, chợt bên trong tâm trí lại nhớ ra một chuyện.

Vài ngày trước, Cao Phong nằm ngủ thì có nghe tiếng thầy của hắn. Phạm Bá ông ta nữa đêm lại đột nhiên ho khụ khụ, rồi sau đó ông ta đi đâu ra ngoài mà một lát lâu mới trở về.

Cao Phong nghĩ có lẽ v·ết t·hương của Phạm Bá lại trở nặng, ông ta không muốn cho Cao Phong biết nên bí mật hành động nhẹ, tránh để Cao Phong thức dậy.

Những điều này Cao Phong đã nghe thấy vào đêm đó. Từ nhỏ Cao Phong sống một mình nên mỗi đêm đều phải cảnh giác, lâu dần khiến hắn khó ngủ.

Mỗi đêm hắn thường chỉ ngủ vài canh giờ, hắn bị một cái là hay trằn trọc suy nghĩ chuyện thiên địa. Hắn luôn suy nghĩ vào những lời mà Phạm Bá đã nói vào cái hôm đầu ông ta được hắn cứu.

“Trên đời này làm gì có tốt và xấu, chỉ có kẻ yếu và kẻ mạnh. Kẻ mạnh là kẻ có quyền quyết định bản thân tốt hay xấu.”

Cao Phong luôn trăn trở hằng đêm vì câu nói này. Hắn biết thế giới ngoài kia nguy hiểm trùng trùng như thế, việc để bản thân có thể tồn tại chỉ có một cách là không ngừng khiến bản thân mạnh lên thêm. Nhưng giờ thầy hắn đang b·ị t·hương mà còn phải giúp hắn nhiều thứ, Cao Phong không khỏi thấy bản thân là gánh nặng.

Bỗng rồi Cao Phong nhìn thấy dưới nước có một cảnh tượng lạ, chiếc lá trôi trên dòng sông, nó sắp tới một xoáy nước nhỏ. Lạy thay, chiếc lá không bị cuốn vào chìm xuống mà lại xuôi theo xoáy nước để rồi thoát ra và trôi nhanh hơn.

Cao Phong nhìn thấy điều này, bỗng nhiên trong đầu giống như có tia sáng lóe lên. Hai mắt Cao Phong mở to, miệng hít một hơi thật dài, trong lòng lúc nãy đã thông suốt. Không do dự, hắn khom người xếp bằng hai chân, dùng trạng thái thiền tu để tu luyện cảnh giới Rèn Thể.

Bản thân hắn muốn gia tăng cảnh giới nhanh chóng, sau đó cùng thầy hắn về tông môn của ông ta. Dù bản thân cảm thấy tốc độ gia tăng thực lực có vẻ nhanh nhưng nhìn theo khía cạnh nào đó, Cao Phong cảm thấy vẫn còn hơi chậm, cho nên hắn muốn cố cho thực lực tăng vọt hơn nữa.

Rèn Thể cảnh chia làm ba tầng là sơ trung và hậu. Bản thân Cao Phong dường như đang ở giữa mức sơ và trung, hắn đang cố đột phá lên mức trung kỳ.

Mỗi lần tu tập như thế này hắn đều cảm nhận được viên sinh mệnh có xuất hiện vết nứt, mỗi lần vết sức ra thì sinh lực tràn trề lại chạy đi khắp cơ thể. Cảm giác đó khiến Cao Phong rất thích thú.



Trãi qua thời gian thêm một tháng, nhờ lòng kiên trì luyện tập ngày đêm mà đến hôm nay Cao Phong đã xuất hiện thêm vài vết nứt trên viên sinh mệnh, hắn đã bước chân vào Rèn Thể trung kỳ.

“Đây, ta cho con!” Phạm Bá lấy từ trong tay áo ra cái gì đó.

Phạm Bá đưa một quyển điển tịch, bên trên có mấy phù văn kì lạ đã sờn nhiều phần. Ông ta đưa nó cho Cao Phong rồi hỏi.

“Ngươi đã có thể đọc chữ rồi chứ.”

Cao Phong nghe vậy thì gật đầu. Hắn từ nhỏ chỉ sống với ông nội mà ông nội của hắn thì già cả không nhìn thấy rõ con chữ nên chẳng dạy hắn viết được.

Sau này khi hắn lớn, vì trong trấn dưới chợ cũng chả có thầy đồ mà nếu có thì hắn cũng chả có tiền xin học. Cho nên Cao Phong tới tận bây giờ vẫn không biết đọc chữ.

Mà mấy ngày nay, tối nào Phạm Bá cũng chỉ dạy cho Cao Phong. Trời tối, Phạm Bá đều lấy ra một cái ngọc giản ném lên trần nhà. Ngọc giản tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, đủ để cho thấy mặt chữ, nhờ vậy mà Cao Phong mới học được. Cao Phong cũng rất siêng chỉ mới tháng đã tiếp thu gần hết con chữ.

“Cái này là gì vậy thầy.” Cao Phong thắc mắc hỏi.

“Đây là điển tích pháp môn cơ bản của tông môn Nguyên Thanh. Trong đây là bí thuật giúp con vận dụng và điều động sinh lực tốt hơn.”

“Nhưng chẳng phải thầy đã dạy cho con cách dùng sinh lực rồi sao, con còn có thể dùng tay không mà phá đá mà.”

“Haha, cái thằng nhỏ này. Đó là thầy dạy con cách dùng tay mà phát lực, kèm theo sinh lực thôi. Bí thuật này mới dạy con cách trực tiếp dùng sinh lực vào mỗi đòn thức.” Phạm Bá cười cười nói to.

Cao Phong lộ rõ nét mặt khó hiểu, hắn chưa hình dung ra được việc dùng tay vận chuyển sinh lực khác gì với dùng sinh lực t·ấn c·ông. Chẳng phải vẫn dùng tay niệm quyết xong sau đó mới sử dụng hay sao.

Thấy vẻ mặt thằng nhỏ này thì Phạm Bá biết ngay là nó vẫn chưa thông suốt điều ông ta nói. Ông ta cười nhạt rồi hất tay thi triển thuật pháp, tạo ra hai hình phù màu vàng trên không trung.

“Nhìn đây, ta sẽ cho con biết sự khác nhau giữa cái con đã biết và cái này.”



Hai phù quang hình người hiện hữu giữa không trung, cả hai đều động dạng thực hiện chung một động tác đó là đánh vào một phiến đá. Nhưng có một điểm khác biệt là phù quang bên mà Phạm Bá nói dùng cách sử sinh khí bình thường, nắm đấm chạm vào đá thì phiến đá mới bể ra.

Còn ở phù quang sử dụng thuật pháp mà Phạm Bá mới đưa, hình nhân chỉ vừa đưa nắm đấm lại gần thì phiến đá đã bể nát, mà hình như sự công kích còn lớn hơn hình bên cạnh. Dường như ở hình nhân này, phiến đá và nắm đấm có một bức tường vô hình ngăn cách và uy lực khi đánh vào đá sẽ phát ra từ bên trong phiến đá.

“Con có nhìn ra sự khác biệt giữa hai hình nhân này chưa?”

Cao Phong ngưng thần nhìn chằm chằm vào hai phù quang trên trước mặt, hắn liếc qua liếc lại để tìm ra điểm khác nhau. Đột nhiên ánh mắt hắn sáng bừng lên như mặt trời buổi bình mình, hắn nói to.

“Con nhìn ra rồi! Là ở ngay kia.” Cao Phong vừa nói vừa chỉ vào điểm khác biệt giữa hai chiêu thức mà phù quang thể hiện.

Phạm Bá thấy vậy thì gật đầu, thầm thể hiện thằng nhỏ này đã tìm ra điều đúng đắn. Ông ta hất tay xóa đi phù hình nhân trên không, ngồi xuống dưới cục đá mà nói.

“Những cường giả Thiên Sinh mới bước vào cảnh giới Rèn Thể đều như con. Bọn họ chỉ vì thói quen mà luôn dùng sức lực thô kệch trước khi phát động sinh lực. Do vậy mà sinh lực chỉ như là thứ yếu, là thứ bổ trợ cho chiêu thức mà thôi.”

Phạm Bá nhìn thẳng vào mắt Cao Phong, tiếp tục giải thích.

“Còn khi con học được thuật pháp này. Mỗi lần con ra đòn, đều sẽ sử sinh lực làm thiết yếu, sinh lực đi trước sức lực đi sau. Sinh lực mới là cái cốt yếu, gốc rễ của Thiên Sinh giả. Nếu con không khống chế tốt sinh lực thì đừng nghĩ tới việc học các công pháp sau này.”

Phạm Bá nói bằng giọng điệu chậm rãi, nhìn ông chẳng khác vì dáng vẻ của vị tiên nhân đắc đạo, đang giảng giải đạo lý cho bách tính.

Cao Phong nghe vậy thì hiểu ngay, hắn liền có thể nhận thấy điểm yếu hại trong chiêu thức hắn mà hắn sử dụng sinh lực.

Nắm đấm nắm hờ, hắn mím chặt môi, Cao Phong đón nhận cuốn điển tịch trong tay Phạm Bá mà chạy đi luyện ngay.



“Khoan đã.” Đột nhiên Phạm Bá lên tiếng.

Cao Phong đã đi được vài bước, vừa nghe tiếng Phạm Bá thì hắn quay đầu lại hỏi.

“Sao vậy thầy?”

“Con cầm lấy thứ này.” Phạm Bá lấy từ trong túi ra một miếng gỗ nhỏ, trên đó có khắc phù văn kỳ lạ.

Cao Phong đi tới đón nhận đồ vật được thầy mình đưa, hắn nhìn nhìn mà chả hiểu gì, đành hỏi lại.

“Đây là gì vậy thầy?”

“Hiện nay con tu luyện chớ đừng đi ra khỏi vùng núi này, đây là miếng ngọc giản phát tín hiệu. Khi gặp gì nguy hiểm thì con cứ bóp mạnh cho vỡ. Ta sẽ tới ngay.” Phạm Bá nghiêm nghị nói, mặt ông biểu lộ sự nghiêm túc không có tí gì xem nhẹ việc này.

Cao Phong thấy vậy thì đáp dạ, hắn cầm lấy ngọc giản nét vào ngực áo. Xong xuôi hắn chắp tay cáo từ, hướng chân về đỉnh Cù Hin mà rủi bước nhanh.

Phạm Bá trông theo bóng dáng Cao Phong đi xa, sau khi thân ảnh nhỏ khuất lấp sau tàn cây thì tới ho ra khụ khụ. Bỗng trong tâm thức lại vang lên tiếng nói quen thuộc, là cái bóng nhỏ luôn ở trong đó nói.

“Ngươi không sao chứ, sao không về Nguyên Thanh Tông?”

“Ta... ta không sao. Chỉ là mỗi ngày ban độc này càng khó áp chế mà thôi. Loại ban này chắc chỉ có thể nhờ tông chủ cùng một số vị trưởng lão thi triển cấm chế lên ta, may ra còn giữ được tính mạng trước khi tìm được cách giải quyết.”

Nói xong thần trí của Phạm Bá chợt như ẩn như hiện thứ gì đó. Ông ta đang nhớ lại khung cảnh khi cùng tên trưởng lão của tông môn Thất Huyết kia giao thủ với nhau trên bầu trời.

Ngày đó, khi Phạm Bá cùng tên kia giao chiến với nhau một hồi, sau khi ông tung ra đòn kiếm mạnh mẽ chém vào tên đó thì cũng gây cho hắn phải khó khăn chống đỡ. Nhân cơ hội, Phạm Bá nhanh chóng dùng sinh lực độn tốc mà bay đi.

Cứ tưởng đã cắt đuôi được tên kia, nào ngờ chả biết hắn dùng loại thuật pháp gì lại có thể lần theo đường bay của Phạm Bá mà đuổi tới. Phạm Bá thấy vậy thì thất kinh không thôi, ông ta đã cố tình xóa khi tức trên đường đi mà chẳng hiểu sao tên kia lại đuổi theo chính xác như vậy.

Vừa lúc gặp Phạm Bá, hắn đã vung ra vô số hắc trảo nhằm để Phạm Bá trúng đòn khi mất cảnh giác.

Ngay lúc ảo trảm bay tới thì Phạm Bá cũng cảm nhận được ngay bằng thần thức cường đại của mình. Từ trong túi trữ vật của Phạm Bá, một con thú trông giống con sư tử lao ra phá tan đi đòn công kích từ âm khí kia.

Thú này có đôi mắt sáng rực như ngọn đuốc, cái bờm như sư tử, lại có trên lưng hai cái cánh đập mạnh mẽ. Bốn chân nó đạp mây đứng trên không trung, tỏa ra ngay móng là ngọn lửa luôn cháy phừng phực. Đây là hộ thú của Phạm Bá, được ông gọi là Thiết Thiệt.