Loạn Thế Cường Sinh

Chương 12: Ma độc ban (1)



Chương 12: Ma độc ban (1)

Thần thú hóa hình liền xông lên trước t·ấn c·ông, nó mang uy lực hung bạo không ngừng nhe nanh muốn vuốt mà chém tới tấp về phía tên cầm lưỡi hái. Tên áo đen cầm lưỡi hái thấy vậy thì không e sợ, trái lại còn lấy từ trong túi áo ra cái gì đó.

Hắn ném cái này lên trên không, đây là cái vật chứa ba đầu lâu đen mà lần trước đã thấy hắn dùng qua. Ba đầu lâu khổng lồ bay từ làn khói đen tới, nó được phóng thích thì liền nhao nhao ra ngoài tìm địch thủ.

Chúng thấy thú Thiết Thiệt ở trước mặt thì nhào tới t·ấn c·ông, phun ma khí về phía thú thần. Thần thú thấy vậy cũng không vừa, nó nhanh chóng né đòn lại vừa phản công, thân thể nhanh nhẹn hóa thành đường ánh sáng dài mà bay tới trước ba cái đầu lâu.

Cả hai giao chiến với nhau làm cho không gian nơi đây xảy ra xung kích mãnh liệt. Một lát sau mới kéo nhau đi phía xa, nhìn qua thì có lẻ Thiết Thiệt đang khó khăn khi ma phải chống đỡ với ba cái đầu lâu.

Bọn chúng không ngừng phun ra ma khí, tử diễm khống chế thần thú, cả ba cùng nhau công kích nên Thiết Thiệt cũng có phần khó chống đỡ.

Phạm Bá vừa thấy vậy thì có chút e sợ vội vàng lấy trong túi ra vài viên đan dược bỏ ngay vào miệng, sinh lực được hồi phục một ít. Ông ta tuy không biết Thiết Thiệt có chống đỡ được không nhưng bây giờ không thể mất tập trung được.

Tên áo đen lăm lăm lưỡi hái trong tay đang nhìn Phạm Bá, chỉ cần ông mất cảnh giác một tí liền sẽ bị hắn lấy mạng.

Phạm Bá và tên áo đen kia nói chuyện bằng ánh mắt, hai bên đều đằng đằng sát khí dữ tợn nhìn nhau.

Bọn họ thấy không còn gì để trì hoãn, cả hai ngay lập tức hóa thành những đường sáng mà lao vun v·út vào nhau.

Tiếng pháp khí v·a c·hạm dữ dội vang lên ngay sau đó, gây ra chừng hồi chấn động lan xuống tận mặt đất. Hỏa diễm cùng tử khí v·a c·hạm với nhau, tạo nên một trào xung kích dữ dội phóng ra bốn phía đại địa.

Phạm Bá chém vào trước mặt tên kia, hắn né được liền giơ lưỡi hái nhọn hắc chém liên tiếp mấy nhát trả lại. Hai bên đang hăng máu, dù cho cơ thể có bị địch thủ đánh bay vào vách núi thì cũng có thể liền trở lại tiếp tục chiến đấu.

Cả hai đang trong tình thế giằng co, Phạm Bá huy động thần thức t·ấn c·ông dồn dập, hỏa diễm phừng phực đánh tới như muốn nuốt chửng cả bầu trời. Bỗng nhiên ông cảm thấy sinh lực trong cơ thể ngày một giảm, biết nếu kéo dài thì sẽ không còn đường thoát thân.

Tên cầm lưỡi hái cũng cảm thấy được, bằng thần thức cường đại hắn nói vọng ra, tiếng vọng như sấm uy chấn một phương.

“Haha, xem ra ngươi sắp không trụ được lâu, chịu c·hết đi.”



Nói rồi hắn bỗng nhiên giơ hai tay tri triển bí pháp tà đạo gì đó. Lập tức ngay đằng sau lưng, khói đen ùn ùn nổi lên, biến nơi đây nhanh chóng trở nên tối đen như mực.

Từ trong làn khói, một bộ dạng ghê rợn dần dần xuất hiện – một bộ xương khổng lồ. Nó có chiếc đầu lâu quỷ cùng hai cánh tay cốt đang dần đi ra, đứng sừng sững ngay sau tên áo đen kia.

Cơ thể này có kích thước khổng lồ cao tới vài chục trượng, bên trên là cái đầu lâu có sừng sần sùi như quỷ, phía dưới là hai cánh tay xương khổng lồ. Chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta phải nổi da già vì sự đáng sợ.

Đây chỉ là một bộ thi cốt quỷ khổng lồ. Lần này, trên cánh tay xương kia còn mang theo một cái lưỡi hái to giống như bản thể ở phía dưới.

“Pháp tướng!”

Phạm Bá kinh ngạc nghĩ thầm. Thứ này chẳng gì khác ngoài pháp tướng của tên áo đen, hắn đã sử dụng bí thuật mạnh mẽ nhằm làm cho Phạm Bá phải tiêu hao toàn bộ sinh lực để chống đỡ.

Nhưng pháp tướng này chỉ có một nữa, chắc hẳn tên kia cũng muốn giữ lại pháp lực nhằm để kéo dài đến khi Phạm Bá kiệt sức.

“Chịu c·hết!” Đột nhiên tên áo đen la to.

Vừa dứt tiếng, chiếc lưỡi hái khổng lồ đã nhằm hướng Phạm Bá mà đánh tới, uy thế kinh thiên động địa, dường như cảm thấy một trảo này có thể làm không gian bị cắt làm đôi.

Lần này Phạm Bá lại bị dồn vào thế bị động khi trước mặt là pháp tướng khổng lồ đang đánh xuống. Ông ta thầm nghĩ, bản thân chỉ còn hai lựa chọn, một là trực tiếp chống đỡ, hai là thi triển độn thuật né tránh sang bên. Nhưng khi độn tốc bay ra ngoài để tránh né thì khả năng cao sẽ bị tên áo đen kia nhân lúc đó t·ấn c·ông.

Không kịp nghĩ nhiều nữa, Phạm Bá liền tri triển thần thức bay né sang bên, vừa lúc lưỡi hái đã bổ xuống đỉnh đầu. Y như rằng, ngay tức khắc đó, tên kia đã bay tới t·ấn c·ông Phạm Bá.

Vì đã đón trước được, Phạm Bá ra sức chống đỡ kịch liệt. Hai bên dùng pháp khí t·ấn c·ông mà chẳng e ngại, từng đòn đều muốn đem tính mạng đối phương mà chém đứt.

Bỗng nhiên Phạm Bá trong lúc giao chiến thì di thân chậm một nhịp, lộ ra sơ hở lớn. Thừa lúc đó, tên kia cũng nhanh mắt thấy được, hắn tung quyền đạp một đạp vào giữa ngực Phạm Bá khiến ông văng ra xa.



Phạm Bá không kịp đỡ, nhận một quyền từ chính diện, cơ thể bị đá văng vào dãy sườn núi, gây ra chấn động dữ dội. Khói bụi từ cơn chấn động tản ra khắp phía, tạo nên bức màn bụi dày phong bế không gian.

Tên áo đen đứng trên không trung dùng thần thức dò xét, thấy cơ thể Phạm Bá tiêu hao gần hết pháp lực thì trên miệng nở nụ cười lạnh. Hắn định thi triển sát chiêu bắt lấy cơ thể Phạm Bá, đột nhiên lại cảm thấy phía bên phải có một nguồn lớn sinh lực đang tụ hội về một chỗ.

Phía ngay bên cạnh, chợt thấy thần thú của Phạm Bá đang làm gì đó. Chẳng biết từ lúc nào, trước miệng Thiết Thiết xuất hiện quả cầu ánh sáng mang uy áp khủng bố. Quả cầu này có màu hơi giống màu lam nhạc, xung quanh có các luồng sinh khí đi vào hội tụ lại một chỗ.

Tên áo đen cầm lưỡi hái thấy vậy thì cả kinh, hắn không ngờ con thú này lại có thể tung được chiêu này. Từ nãy tới giờ hắn quá tập trung vào Phạm Bá mà không để mắt tới thần thú của hắn, ngay cả ba cái đầu lâu đen của cũng biến mất, chắc hẳn đã bị thần thú kia tiêu diệt.

“Ầm”

Một đường năng lượng dài màu lam được bắn ra từ quả cầu trước mặt Thiết Thiệt. Nó bay tới đâm thẳng vào tên cầm lưỡi hái kia. Tên đó lập tức cảm nhận được nguy hiểm, vội huy động pháp tướng ra phía trước chắn đòn.

Pháp tướng giơ cánh tay khổng lồ chống đỡ, được một lúc thì hình như có vẻ không địch lại với uy lực từ chiêu thức của Thiết Thiệt. Chỉ thấy toàn thân pháp tướng từ từ xuất hiện những vết nứt ngày một nhiều.

“Rắc rắc.”

Trong một khắc, pháp tướng nổ tung, những mảnh vỡ hòa tan vào hư không ngay trên bầu trời. Từ chỗ pháp tướng vừa đứng tỏa ra xung kích bắn vào bốn phía không gian. Pháp tướng của bản thân bị vỡ nát, tên áo đen kia bị phản phệ dẫn đến đến hộc cả máu.

Hắn thật không ngờ thần thú kia lại có sát chiêu ghê gớm tới vậy, trên mặt lộ vẻ cười nhạt thầm trách đã xem nhẹ đối phương.

Nhưng hắn cũng không quá bận tâm, bởi vì Phạm Bá kia giờ đây sức cùng lực kiệt, chỉ cần hắn tiêu diệt con thú này là có thể mang Phạm Bá về.

Tên áo đen lấy vài viên đan dược bỏ ngay vào miệng, tức thì sinh lực khôi phục được một phần. Hắn xoay xoay cái lưỡi hái trong tay, huy động pháp lực tiến tới tiêu diệt thần thú.

Nào ngờ lúc này đây, trước mặt hắn lại là cơ thể của Phạm Bá. Cơ thể hắn đầy thương tích với loang lổ chỗ cháy nhưng vẫn có thể bay lên được.

Tên áo đen thấy vậy thì nở nụ cười khinh bỉ, hắn lạnh lùng nói.

“Bây giờ ngươi theo ta về, ta có thể đảm bảo khi nói ra tàn đồ thánh địa thì cái mạng ngươi sẽ an toàn. Bằng không giờ ta sẽ cắt phăng tứ chi ngươi, rồi mới đem cái thân tàn này về.”



Nghe mấy lời ngông cuồng như vậy, Phạm Bá lúc này dù có b·ị t·hương tới đâu cũng phải cười lên mấy tiếng trả đũa lại.

“Không ngờ còn có kẻ ngông cuồng hơn cả ta. Chưa tới hồi kết thì chưa biết được kết quả đâu.”

Đột nhiên từ đâu có một t·iếng n·ổ to phát ra, nó xuất phát từ cơ thể của thần thú. Cả cơ thể Thiết Thiệt bỗng chốc hóa sáng lên, ngay sau đó lại hóa thành một đường ánh sáng mà bay lên thiên linh cái của Phạm Bá.

Phạm Bá đang tri triển thuật pháp của ông và thần thú, nó cho phép ông ta mượn toàn bộ sinh lực mà Thiết Thiệt đang có, đổi lại là Thiết Thiết sẽ bị mất đi bản thể, chỉ còn sót lại ở dạng linh hồn.

Ngay sau khi đạo ánh sáng nhập vào người, trên cơ thể của Phạm Bá xuất hiện từng đường phù văn kí tự kỳ lạ. Nó mang một sức mạnh kinh người lên Phạm Bá.

Phạm Bá hô lên một cái, cả người tỏa ra lượng uy áp cùng lượng nhiệt cực lớn, nó hóa thành xung kích bay ra bốn phía thiên địa.

Trên tay cầm thanh cự kiếm được bao bọc bởi pháp lực, Phạm Bá bỗng bức tốc hướng tên áo đen kia mà lao tới.

Tên kia chứng kiến màn kỳ ảo vừa rồi, hắn thật không ngờ tên kia lại ẩn dấu thủ pháp sâu như thế, còn có cả chiêu thức mượn thực lực của thần thú để bù đắp vào tổn thất của bản thân.

Nếu mà là hắn lúc đầu trận thì còn có khả năng quyết chiến, còn bây giờ sinh lực đại giảm chỉ có thể vừa đánh vừa độn tốc tránh khỏi.

Nghĩ như vậy, tên áo đen cũng gồng người một cái, toàn thân tỏa ra các làn khói đen bao bọc toàn bộ cơ thể. Sau lưng còn mọc ra hai cái cánh nửa trong suốt, hắn cầm chắc lưỡi hái mà chuẩn bị đón đánh Phạm Bá.

Hai bên lại tiếp tục lao vào nhưng lần nay uy thế đã thuộc về Phạm Bá. Phạm Bá đánh dữ dội, từng đòn đều là sát chiêu nhằm lấy mạng đối phương.

Trái lại với Phạm Bá, tên cầm lưỡi hái chỉ chống trả hời hợt. Hắn nhân cơ hội xung kích từ đòn giao chiến làm hất tung cả hai mà nhanh chóng độn tốc bay khỏi nơi này.

“Muốn chạy, đâu có dễ!” Phạm Bá cười lạnh nói.

Ngay lập tức Phạm Bá cũng thi triển độn thuật, ông ta nhằm hướng của tên vừa bay đi mà lao vun v·út theo. Chỉ ngay lát sau, Phạm Bá đã đuổi kịp. Cầm chắc cự kiếm, ông tung một đường kiếm khí cực mạnh bay tới ngay phía tên đang bay phía trước.

“Ầm”