Loạn Thế Cường Sinh

Chương 13: Ma độc ban (2)



Chương 13: Ma độc ban (2)

Tên áo đen vừa khi thấy kiếm khí hình bán nguyệt chém tới đã vội xoay người né được ngay. Kết quả, đòn kiếm khí hình bán nguyệt bay vào sườn núi, uy lực do nó gây ra làm chấn động dữ dội tới độ hai bên núi xuất hiện các vết nứt rất to.

Hiện tại cả hai đang ở một thung lũng khổng lồ, hai bên là hai dãy núi cao sững sừng, nó sẽ làm minh chứng cho kết quả của trận chiến này.

Nam nhân cầm lưỡi hái giờ đây mới bắt đầu thấy sợ hãi, nơi đây đã quá xa tông môn của hắn. Hiện tại thật sự chẳng có ai có thể tới đây tiếp ứng, chỉ có thể dựa vào một mình hắn chống đỡ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, gây lên tiếng động khen khét làm nổi cả da gà.

Bỗng nhớ tới đây, tâm trí Phạm Bá cũng chợt động đậy, ông ta thở dài rồi dùng thần thức nói chuyện với cái bóng đen trên lưng.

“Lúc đó ta thật quá ngạo mạn, nếu ta dốc hết sức ra tay nhanh gọn thì làm gì có chuyện hôm nay.”

Nói rồi Phạm Bá lại nhớ lại tiếp, từng hình ảnh, khuôn mặt và cảnh tượng lúc đó vẫn còn in đậm trong trí nhớ của ông.

Lúc đó tên áo đen kia thấy Phạm Bá đuổi đằng sau thì hắn cũng tỏ vẻ thất kinh, hắn biết không thể chạy thêm thì đành dừng lại sẵn sàng quyết chiến.

Phạm Bá toàn thân đằng đằng sát khí, thanh cự kiếm trong tay tỏa ra khí tức mãnh liệt như chủ nhân của nó. Một người một kiếm, ông ta lao vào kiên quyết g·iết cho bằng được tên trước mặt.

Tên kia thấy vậy thì không chậm trễ, hắn trực tiếp tế ra tất cả thực lực mà bản thân có, từng pháp bảo, từng công pháp mạnh nhất đều được hắn mang ra sử dụng.

Hai bên giao chiến điên cuồng, chẳng còn quan tâm thứ gì khác ngoài từng đòn đánh xuống đối phương. Tiếng pháp khí vang lên ong ong, làm rung chuyển cả hai bên sườn núi.

Đánh được một lúc thì có vẻ lợi thế đang nghiêng về phía Phạm Bá. Hào khí rực lửa quanh người ông không ngừng tỏa ra uy áp kinh khủng, lượng uy áp này nếu đem so với tông chủ của các tông môn nhỏ thì cũng phải ngang chứ không thể kém.

Từng nhát kiếm mà Phạm Bá đánh tới đều đánh hết sức, khiến cho tên cầm lưỡi hái phải khốn đốn né chiêu hay tiếp đỡ.

Bỗng Phạm Bá bay lên giơ cao thanh cự kiếm, trên miệng lẩm nhẩm gì đó. Từ trên đỉnh đầu, một c·ơn l·ốc x·oáy lửa xuất hiện cuốn quanh thân thể.

Cơn lốc lửa nhanh chóng hóa thành bão, tạo nên thành một cái vòi rồng lửa ngay trên trời, uy thế khiến cho vòm trời ngay tại nơi đây trở nên nóng đỏ, màn mây bị thủng một lỗ lớn.



Trên người Phạm Bá cũng xuất hiện dị tượng, phù văn chạy dọc cơ thể cũng sáng lên không ngừng, dường như nó đang mang hết sinh lực của ông tập trung vào sát chiêu này.

Phù văn tỏa ra bay ngập xung quanh, tạo nên một vòng sáng mờ bao bọc cơ thể Phạm Bá.

Hỏa diễm phừng phừng chấn ngang trời đất, khí thế hung bạo này quả thật chỉ có thể thấy được ở những cường giả cấp cao. Cảnh tượng này nếu đối với cường giả bậc thấp thì cũng giúp họ mở mang đầu óc.

Tên áo đen kia thấy cái màn này thì kinh hãi không thôi, hắn lập tức giơ tay bắt quyết, từng đạo tử khí xung quanh nhanh chóng tập trung lên thân thể. Kết quả ngay trên cơ thể xuất hiện một lớp giáp khí có màu tím ma mị, tử khí bay ngập trời hóa thành bức màn chống đỡ trước mặt.

Tiếp đó hắn lại giơ cái lưỡi hái ra phía trước, nó hóa to và bắt đầu xoay vòng chắn trước mặt hắn ta.

Phạm Bá thấy thế thì chỉ cười nhạt, ông ta hiển nhiên đã thi triển xong sát chiêu của mình. Hai chân tập trung sinh lực cường đại, thần thức hướng về tên kia. Người đàn ông cùng với cự kiếm của mình bay tới, giáng một đòn như búa bổ về phía kia.

“Giết!”

Phạm Bá hô lên một tiếng, cái vòi rồng khổng lồ tạo bằng hỏa diễm trên kia nhanh chóng bắn tới, nó sẵn sàng thiêu đốt mọi thứ ngăn cản.

Vòi rồng tạo bằng hỏa diễm cứ như thần long giáng thế, mang uy áp cường đại mà xông thẳng, không thứ gì tồn tại trên đường nó đi qua.

Tử khí bao quanh tên kia kia cũng không ngăn cản được sức công phá bậc này, cuối cùng nó cũng đốt tới trước mặt của nam nhân áo đen cầm lưỡi hái.

“Ầm”

Trên trời xuất hiện một vệt sáng dài, vệt sáng này chính là kết quả có được khi công kính của Phạm Bá đánh vào tên kia.

Vệt sáng từ từ tan thành những mảnh nhỏ, bên cạnh lại có từng đường nứt lan nhanh chóng chạy dọc khắp bầu trời như muốn làm cho tất cả đều vỡ vụn. Từ những chỗ vết nứt, từng t·iếng n·ổ ầm ầm phát ra, gây nên âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng, bao trùm cả không gian.

Xung kích cùng hỏa diễm bay tứ phía, cả vòm trời như hóa thành cái lò đốt khổng lồ, thiêu đốt mọi thứ trước mắt.

Từ trong làn khói lửa mù mịt, một thân ảnh tàn tạ từ từ lộ ra. Thân ảnh này trên mình áo quần cháy khắp nơi, cánh tay bên phải đã bị cháy nát, chỉ còn vài mẩu da còn sót lại, tòn ten ngay bả vai.



Đây chính là người nam cầm lưỡi hái kia, hắn ăn trọn đòn công kích của Phạm Bá thì ra nông nỗi này. Lưỡi hái cùng với cánh tay phải chống đỡ đã bị hỏa diễm nuốt chửng, tan nát thành từng mảnh.

Giờ phút này hắn chẳng còn chút sinh lực chiến đấu, tính mạng như treo sợi tóc khi đứng trước mặt Phạm Bá.

Phạm Bá thì cũng chẳng khác là bao, sinh lực đã mất đi nhiều phần nhưng vẫn đủ để kết liễu tên trước mặt. Ông ta bay từ từ tới trước, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt, định chậm rãi ban ân huệ là c·ái c·hết cho hắn.

Đột nhiên bên trong thần thức của Phạm Bá vang lên tiếng nói, Thiết Thiệt dường như cảm thấy điều gì nguy hiểm mà la to.

“Phạm Bá cẩn thận, hắn đang thiêu đốt sinh mệnh.”

Ngay sau đó, trước mặt cả hai có một cảnh tượng quỷ dị xay ra. Cơ thể của tên áo đen kia bỗng nhiên b·ốc c·háy lên ngọn tử hỏa kỳ dị. Nó mang đậm màu sắc u tối, cháy phừng phực cứ như lửa từ địa ngục phun ra.

“Ta sẽ mang ngươi theo cùng với ta!”

Hắn cười một cách ma mị, sau đó ưỡn người một cái.

Trên thân thể hắn xuất hiện hàng ngàn hàng vạn vết nứt loang lổ từ da thịt, những chỗ đó đều tỏa ra làn khói đen mờ ảo. Hắn ta lúc này đã đốt cháy sinh mệnh đến cực hạn, định liều mạng kéo theo Phạm Bá cùng c·hết.

Tên áo đen hóa thành đạo ánh sáng dài, trên tay còn lại đang ngưng tụ một quả cầu đen gì đó. Chỉ thấy tốc độ hắn cực kỳ kinh khủng, cứ như muốn là sẽ tới, tốc độ thân thể còn nhanh hơn cả suy nghĩ. Hắn bay nhanh tới chỗ Phạm Bá mà t·ấn c·ông tới tấp, khiến ông phải ra sức chống đỡ.

Phạm Bá lúc này cũng kinh ngạc, không ngờ tên này lại biết mà giở ra chiêu bài này.

Đốt cháy sinh mệnh hay nói đúng hơn là đốt cháy viên sinh mệnh sẽ cung cấp một lượng sinh lực tràn trề trong vài khắc nhưng hậu quả sẽ khiến cường giả phải chịu cảnh thần hồn tiêu tán, mãi mãi không được siêu sinh, không được trở lại luân hồi.

Với việc đốt cháy viên sinh mệnh, sức mạnh của tên kia ngay tức khắc đã trở nên mạnh tới mức cực hạn của viên sinh mệnh. Nói cách khác sức mạnh khi đốt cháy viên sinh mệnh chính là sức mạnh tối đa mà hắn có thể phát triển.



Hắn ta điên cuồng má đánh tới, từng đòn đánh ra đều có thể đem một cường giả ngang cảnh giới trấn áp, có thể dễ dàng đánh tan một tông môn nhỏ.

Phạm Bá cũng ra sức chống trả quyết liệt, ông cũng vận hết thực lực nhằm g·iết c·hết đối phương. Nhưng thật sự sức mạnh khi đốt cháy viên sinh mệnh là quá ghê gớm, có lẽ hắn đã tính tới tình huống này nên đã chuẩn bị sẵn rồi.

Hai bên đánh nhau không ai chịu nhường ai, thân thể tên kia ngày càng trở nên vỡ vụn nhưng kỳ lạ lại trở nên cứng cáp như sắc thiết. Cự kiếm chứa khí tức hỏa diễm mạnh mẽ của Phạm Bá chém vào lại phát ra tiếng ong ong như chém vào pháp khí.

Bỗng trong một khắc, cự kiếm của Phạm Bá chém tới nhưng tên kia lại nhanh chóng di thân né được. Hắn nhân cơ hội đó đánh một chưởng vào giữa bụng Phạm Bá.

Chưởng này mang quả cầu tử khí mà hắn đã tích tụ từ nãy tới giờ đánh tới. Quả cầu màu đen nhanh chóng tản ra rồi xâm nhập vào cơ thể của Phạm Bá.

Một chưởng này dù có dùng hết lực thì cũng không có khả năng làm Phạm Bá phải bước đến cửa tử. Nhưng lạ thay khi tên kia vừa đánh một chưởng vào thì Phạm Bá lại cảm thấy có điều gì đó khác thường.

Đột nhiên thần thức của Phạm Bá bị thứ gì kích động, ông cảm thấy có gì đó không ổn thì vội vàng lùi ra sau. Ông cảm thấy sinh lực toàn thân dường như bị tắc nghẽn, sự duy trì dạng thái chiến đấu cũng khó khăn hơn bội phần. Phạm Bá biết tên kia đã giở trò gì đó thì vội la lên.

“Ngươi... ngươi đã làm gì?”

Thấy sắc mặt bất ổn của Phạm Bá, tên kia cười cười đáp lại.

“Haha, ma độc ban, đây chính là chiêu thức ta dành tặng cho ngươi.”

“Ma độc ban? Thứ này là gì?”

Chưa kịp hỏi xong thì đột nhiên cơ thể tên kia bị một ngọn tử diễm đốt cháy ngùn ngụt. Hắn chỉ còn nói một câu.

“Ta sẽ đợi ngươi, haha.”

Lập tức cơ thể hắn tan ra thành tro rồi hòa vào hư không. Đây chính là kết quả của việc đốt cháy viên sinh mệnh, một khi viên sinh mệnh bị đốt hết thì thân xác cùng linh hồn sẽ tan biến mất ngay lập tức.

“Không... không không!”

Làn khói đen từ chưởng pháp của tên kia lúc này lại l·ây l·an toàn thân của Phạm Bá. Ông ta nhanh chóng dùng thần thức áp chế nhưng lạ thay, càng áp chế thì sinh lực lại bị đàn áp nhanh hơn.

Tới một lúc dường như sinh lực của Phạm Bá cũng cạn kiệt, ông không thể động đậy cơ thể được nữa, phù văn trên người cũng này cũng tan biến.

Phạm Bá nhanh chóng chìm vào hôn mê, để cơ thể vô lực rơi xuống mặt đất, sau đó mọi chuyện xảy ra là từ lúc ông gặp Cao Phong đến nay.