Loạn Thế Cường Sinh

Chương 14: Cấm chế



Chương 14: Cấm chế

Bây giờ nhớ lại, Phạm Bá mới thể hiện ra nỗi phiền não không thôi. Nếu sớm biết tên kia học được pháp quyết đốt cháy viên sinh mệnh thì ông đã dốc hết sức hòng tiêu diệt hắn sớm hơn.

Cái loại ma độc ban mà ông trúng phải là loại trước giờ Phạm Bá chưa từng biết qua, ông chẳng có chút tin tức nào, vì vậy mà không lần ra được cách giải ban này.

Loại ban này rất âm độc, nó ngăn chặn sinh lực lưu chuyển trong cơ thể, ngăn chặn thần thức. Nguyên thần cũng tổn hao không ít, nó khiến cho cảnh giới của Phạm Bá bị áp chế mất một đại cảnh.

Tạm thời ông chỉ có thể dùng cách hút độc khí, kèm theo thi triển một loại cấm chế nhỏ lên viên sinh mệnh.

Cách này có thể ngăn độc ban tiến vào viên sinh mệnh của ông, khiến độc ban tạm thời không lan đi vào sâu bên trong. Đây chỉ là tạm thời, nếu Phạm Bá sử dụng sinh lực thì cấm chế vẫn bị lỏng lẻo, độc ban có thể đi vào dễ dàng.

“Thôi đi dù gì ta cũng đã hút tử khí này ra phần nào rồi. Hiện tại nếu không dùng sinh khí để chiến đấu thì có thể tạm thời coi như an toàn.” Phạm Bá thở dài nói.

Cái bóng đen trong tâm thức nghe vậy thì cũng đồng dạng với Phạm Bá, nó nói.

“Ta cũng mong như vậy, ngươi nên sớm trở về Nguyên Thanh tông nếu không muốn có chuyện xảy ra.”

. . .

Lúc này tại khu rừng trên đỉnh Cù Hin, bóng dáng Cao Phong đang thấp thoáng tại khoảng đất trống đằng kia. Hắn đang ngồi trên mỏm đá, tay lật từng trang trong cuốn điển tịch, miệng không ngừng lẩm nhẩm đọc thuộc văn tự trong đó.

Hiện tại hắn đang ở tiểu cảnh Rèn Thể trung kỳ, lượng sinh lực trong mỗi lần xuất chiêu cũng không tính là nhiều. Mỗi đòn cũng chỉ có thể dùng để gây ra uy lực phá đá bổ cây, so ra với cường giả cũng không đáng bao nhiêu.

Phạm Bá cũng đã chỉ điểm cho hắn biết cái sai trong cách dùng sinh lực, cần phải sửa lại thói quen để sau này dễ dàng tiến xa hơn.

Bởi vì từ khi còn ở cảnh giới thấp, nếu không sửa thói quen sử dụng sinh lực này thì khi lên cảnh giới cao hơn sẽ khiến cho cường giả khống chế sinh lực gặp khó khăn.

Măng không uốn làm sao uốn được tre, đó là điều mà Phạm Bá đã nhắc nhở trước khi giao cuốn điển tịch cho Cao Phong.

Cao Phong cũng hiểu được điều này, cho nên từ nãy tới giờ hắn cứ chăm chú đọc hiểu cả cuốn điển tịch.

“Tâm tình phải hòa hợp với thiên địa, thân thể như lá tre trước gió. Khi xuất chiêu, không cần quan trọng cái lực cơ bản mà cần lực trong tiềm thức, là sinh lực. Phải lấy sinh lực làm gốc, không phải dùng như cái vỏ bọc.”

“Mỗi lần đánh là phải truyền sinh lực vào, dùng sinh lực đánh vào cái thiết yếu của đối phương. Thần thức cần phải vững vàng thì sức mạnh sẽ tự nhiên được bộc phát.”

Cao Phong đọc to câu văn trong điển tịch, trong đầu vừa phân tích vừa ghi nhớ. Tu hành của Thiên Sinh giả gồm có năm phần học năm phần thực, học nhiều nhưng áp dụng không được cũng bằng không, phải biết hoà hợp cả hai thứ.



Vả lại câu văn lần này hắn học không khó, chỉ khó là ở chỗ phải thay đổi thói quen phát lực thông thường của tục nhân. Như vậy mới có thể tu thành xong được điển tịch này.

Cao Phong cứ như vậy ngồi im nữa ngày để học thuộc các câu trong đó, hắn mất nhiều thời gian là vì có nhiều chữ hắn chưa sỏi nên hơi khó hình dung. Một lát sau, xung quanh thân thể bắt đầu xuất hiện những gợn sóng khí tức, từ từ cho tới khi cuồn cuộn...

Ngay phía cuối chân trời, ánh hoàng hôn chiếu soi khiến một mảng trời trở thành phiến màu đỏ nhạt.

Chợt thấy từ đó có hai đốm sáng, hai đốm sáng từ từ to dần, hình như đang bay lại gần nơi đây. Càng gần thì mới thấy đây là hai đạo ánh sáng dài, cái bên phải màu đỏ còn cái bên trái có màu đen.

Hai đường ánh sáng chói mắt bay với tốc độ kinh người xoẹt qua. Đột nhiên hai bóng sáng tắt đi, để lộ ra cơ thể của đôi nam nữ đang đứng giữa không trung.

Người nam sở hữu dáng vẻ mi thanh mục tú, hắn cầm cái quạt trong tay mà không ngừng phe phẩy lên mình. Hắn mặc bộ y phục màu đen tuyền, trên đó có khắc mấy chữ nhỏ. Còn người nữ có khuôn mặt trái xoan dịu dàng, nước da trắng bóng, nét người có phần yểu điệu. Trên tay cô ta còn có con chồn trắng nõn, liên tục được cô vuốt ve âu yếm.

Người nữ mặc chiếc áo ngoài màu đỏ, bỗng nhiên cô ta lên tiếng.

“Sao ngươi lại dừng lại, có phải tìm ra rồi?”

Nam nhân mặc áo choàng màu đen lúc này đang ngưng thần quan sát gì đó, hai mắt hắn sáng lên dùng thần thức quét qua bốn phía xung quanh. Hắn ta sau một lúc thì dừng lại, quay đầu sang bên không đáp mà hỏi.

“Cô có nhớ chúng ta bay qua đây mấy lần rồi không?”

Cô gái nghe vậy thì mặt có chút nhếch lên, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve con thú trong lòng. Thân hình khẽ động thì lập tức nói.

“Ngươi sao vậy, sao lại hỏi ta.”

Lúc này người nam kia mới nghiêng mặt nói.

“Tông chủ sai chúng ta dò theo khí tức mà trưởng lão Mai Tráng để lại, nhưng rõ ràng khí tức đã bị kẻ địch xóa đi mất. Khi mọi người tìm với ngay đây thì chẳng còn vết tích gì để lại.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn nói...”

“Chúng ta đã bay qua nơi này không dưới ba lần, lần nào ta cũng cảm nhận có cái gì đó khác với lần trước. Mỗi khi bay qua, khí tức của ta đều lưu lại nơi này, nhưng lần này tại sao trước mặt lại mất đi.”

“Chuyện này có gì lạ đâu, gió mây lưu chuyển, khí tức mất đi là chuyện bình thường kia mà.” Người phụ nữ có dung nhan kiều diễm nói lại.

Vị nam nhân mặc áo đen nghe vậy thì chỉ lặng thinh, hắn ta khẽ di thân hình lên trước, đưa tay chỉ về một phía.



“Khí tức của đại cảnh Tâm Đức, tùy vào tiểu cảnh thì dù có suy yếu cỡ nào cũng không mất ngay khi đi qua. Công pháp mà ta đang tu luyện lại là loại công pháp liên quan tới việc truy vết này. Nó rất n·hạy c·ảm với những dòng khí lưu chuyển kia, dù là bị địch nhân cố tình xóa đi, chỉ một một phần nhỏ cũng có thể cảm nhận được.”

Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ tay về trước.

“Ngay kia, mỗi lần bay qua ta lại thấy khí tức ta lại khác đi, cứ như là có ai cố tình xóa đi hoặc mà cấm chế ngăn chặn vậy. Mấy lần bay qua thì có lần khí tức lại thông suốt, lại có khi bị đứt gãy tại nơi này.”

“Thật vậy sao?” Người nữ bên cạnh kinh ngạc thốt lên.

“Ta không chắc, không biết là do cấm chế, hay ở kia có tồn cấm địa quỷ thần, cứ hạ thấp độ cao xuống xem sao. Nếu là cấm địa quỷ thần thì phải xem chúng ta có duyên hay không.”

Hai người nói xong thì đều hạ độ cao xuống dưới. Trước mặt họ là một vùng núi bình thường, sinh khí yếu ớt, bình thường sẽ là nơi ở của phàm nhân.

Người nam và người nữ đều đồng dạng dùng thần thức quét qua xem thử có phát hiện được gì không. Kết quả là trải qua một khoảng mà không có gì đặc biệt, người nữ mới thốt lên.

“Haizz, chả có gì... Nơi đây sinh khí thưa thớt, ta sợ cường giả còn không có huống hồ là có cấm địa quỷ thần.”

Cô ta nói xong thì nhìn về phía người nam áo đen. Chỉ thấy hai hắn hắn sáng quắt như mặt trăng đêm rằm, hiển nhiên là vẫn tập trung mà dò tìm. Bỗng hắn mới nói.

“Ta thấy rồi...”

“Ngươi... ngươi thấy được gì.” Người nữ vừa nghe thì đã hỏi ngang vào.

Người nam nghe vậy thì khẽ gật đầu, hắn đưa tay chỉ về một hướng nói.

“Ngay kia, đó là nơi mà ta cảm nhận khí tức bị gián đoạn.”

Hai người nói xong thì đều nhìn qua phía hướng cánh tay chỉ. Nơi đó chỉ là vùng núi bình thường, đỉnh núi có chút màu trắng, sườn và chân thì phủ một màu xanh của cỏ cây.

Người nữ mặc áo màu đỏ thấy thế thì lại đưa mắt nhìn sang thanh niên bên cạnh, cô ta có vẻ nghi hoặc mà hỏi.

“Ngươi có chắc không đấy?”

“Cô cứ thả con chồn mà tông chủ đưa ra đi, cho nó lên trước thăm dò.”

Nghe thấy thế, nữ nhân vẫn giữ nguyên sắc mặt. Cô ta đưa tay ôm lấy con chồn trắng trong tay mà hất nó về phía trước.



Con chồn này không phải con chồn bình thường mà là giống chồn yêu có tên Linh Tượng. Khả năng của nó là có thể cảm nhận các loại dị tượng như cấm chế, hay tử địa, hay có sự tình biến hóa bất thường nào xung quanh.

Bởi vì khả năng kỳ diệu nên giống này rất hiếm, gần như trên đại lục chỉ có vài ba thế lực sở hữu. Tông môn Thất Huyết cũng chỉ có vài con, nếu không vì sự quan trọng của Phạm Bá thì họ cũng chẳng đem ra.

Con chồn trắng trên tay người nữ vừa thả cũng như thế, bằng chiếc mũi thần kỳ của mình, nó có thể đánh hơi được dị tượng ngay lập tức nếu có. Nó đi tới trước một đoạn dài, đưa cái mũi khịt khịt ngửi khắp nơi.

Đột nhiên nó la lên mấy tiếng, báo hiệu là đã tìm ra gì đó. Từ trong miệng Linh Tượng, nó phun ra một làn khói có màu vàng vàng lên trên. Lập tức trước mặt hai người hiện ra một cái bức màn màu vàng, trên đó có từng dòng kim lôi đang chạy dọc chạy xuôi mang khí tức mãnh liệt.

“Quả nhiên là cấm chế, cấm chế này không đơn giản. Với thực lực của ta và cô mà không nhìn ra thì người này chắc phải có cảnh giới ngang hoặc cao hơn chúng ta.”

“Có cần đi về báo lại với tông môn không.”

Nghe người nữ nói, thanh niên cầm quạt mới thu quạt lại trong tay suy nghĩ. Hắn suy nghĩ một lát lâu mới kêu lên.

“Cô hãy về kêu thêm người tới đây tiếp ứng, còn ta sẽ ở lại trông chừng. Cô hãy để con chồn này ở lại với ta.”

“Nó tên Linh Tượng!” Người nữ bỗng dùng giọng điệu hờn dỗi nói.

Nam nhân nghe vậy thì cười cười đáp.

“Được rồi, cô về thông báo nhanh đi.”

“Ngươi... ngươi phải cẩn thận.”

Nói xong, người phụ nữ hóa thân thành một đường ánh sáng dài bay v·út khỏi nơi đây. Chẳng mấy chốc thân ảnh đã biến mất trong đường chân trời.

Lúc này, tên mặc áo đen kia trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ lóe lên. Hắn nghĩ thầm.

“Ta nghe nói máu của Linh Tượng có khả năng tránh được sự phát hiện của cấm chế. Cấm chế cửa cường giả cảnh giới Kim Thần trở xuống thì không vấn đề gì. Ta có thể thử một chút xem sao.”

Lập tức hắn động thần thức, triệu hồi con Linh Tượng về bên cạnh. Linh Tượng nhanh chóng bay tới đứng tên tay hắn.

“Đành hy sinh mày vì đại cục.”

“Xoẹt”

Hắn giơ cánh tay bao bọc lớp khí tức màu đen lên chém một nhát đứt đầu con Linh Tượng.

Tên mặc áo đen dùng thần thức thu lại toàn bộ máu của nó, luyện hóa thành lớp màng màu đỏ bao bọc toàn thân.