Xong xuôi hắn mới di thân ảnh đang trên không hạ xuống phía dưới. Khi còn đứng cách cấm chế tầm năm trượng thì dừng lại. Bỗng tên áo đen thầm nghĩ.
“Ta đã tới gần cấm chế như vậy mà tên kia không phát hiện ra, có khi nào...”
Trên mặt hắn biểu lộ suy nghĩ nghi hoặc. Để cho chắc ăn, tên này lấy từ trong túi ra một con côn trùng nhỏ. Đây là thú nuôi của hắn, nó làm vật dẫn trong việc tu luyện một loại công pháp truy vết của hắn.
Công pháp của hắn giúp hắn và côn trùng này liên kết thần thức với nhau, nó sẽ chia sẻ những gì nó thấy được với hắn.
Tên áo đen miệng niệm pháp quyết, tách một lớp màn đỏ quanh thân đưa lên bao phủ lấy con côn trùng đang nằm trên nay.
Thấy đã an bài xong xui, hắn hô lên khẩu quyết chỉ dẫn con côn trùng nọ nghe lệnh liền bay đi về phía cấm chế.
Hai mắt hắn sáng lên, thần thức rõ ràng đang tương giao với con côn trùng kia, hắn đang điều khiển nó.
Nó bay đến gần cấm chế thì liền dừng lại một lúc, tên áo đen kia tập trung ngưng thần mà điều động côn trùng. Xoẹt một cái đã thấy con côn trùng bay vào bên trong.
Đợi một lát vẫn không có chuyện gì bất thường xảy ra. Quả nhiên loại máu của Linh Tượng có thể giúp đi xuyên qua cấm chế.
Hắn bắt đầu điều khiển con côn trùng bay xuống vùng núi, tìm kiếm khắp nơi tung tích của người cần tìm. Côn trùng càng tới gần kia hơn, nó đi tới trên một vùng rừng núi dày đặc.
Chợt thần thức của tên này có giao động, trên mắt lộ ra hình ảnh lớp khí tức mỏng manh của ai đó. Tên áo đen bỗng nhếch miệng cười khẽ nói.
“Tìm thấy rồi...”
---
Phía dưới vùng rừng núi Cù Hin, Cao Phong vẫn ngồi yên trên mỏm đá, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế bắt quyết mà ngồi thiền định.
Trải qua một khoảng thời gian, cuối cùng hắn cũng nhớ xong nội dung trong cuốn điển tịch. Bây giờ hắn muốn tự mình thực hành những gì đã học.
Hắn nhổm người đứng dậy, vươn vai một cái thì gân cốt toàn thân vang lên tiếng răng rắc không thôi. Sau khi cảm thấy cơ thể đã được co giãn, Cao Phong mới nhảy người xuống dưới để tập luyện.
Vừa đứng xuống đất là hắn đã hít vào một hơi ngập phổi, bắt đầu vận lực để dồn vào quyền. Tư thế sẵn sàng, Cao Phong hô lên một tiếng.
“Yaa”
Tay hắn đánh mạnh về phía trước. Phập một cái, đột nhiên cánh tay dừng lại ngay trước mặt. Hắn phát hiện ra đằng trước có cái gì đó đang bay tới đây nên dừng quyền lại giữa chừng. Cao Phong không trực tiếp nhìn thấy, chỉ là hắn từ thần thức mà cảm nhận được.
Thần thức của cường giả tiểu cảnh Rèn Thể rất yếu nhưng cũng đủ để cảm nhận có khí tức khác xung quanh. Cao Phong đưa mắt nhìn ra sau, nhanh chóng đảo sang bốn phía tìm kiếm.
Một lát hắn mới thấy trên đỉnh đầu có cái gì đó. Đó là con vật nhỏ bằng bàn tay đang bay qua lại trên đầu. Cánh nó đập gây ra tiếng e e rất khó chịu.
Cao Phong thấy thứ này thì lườm mắt cảnh giác. Thứ này hắn chưa từng gặp qua trước đây, hắn cũng chưa từng thấy thứ gì tương tự ở vùng núi Cù Hin cho nên trong lòng sinh nghi.
Trong một khắc, Cao Phong đã đi đến kết luận, thứ này là vật ở đâu đó tới. Hắn trông con này mà thất kinh, xung quanh nó có lớp khí tức nhàn nhạt tỏa ra, khẳng định không phải loài vật bình thường.
Hắn được thầy mình cảnh báo về tình hình khi có nhiều kẻ muốn tìm ông thì cũng hơi sợ. Định bụng cầm tấm ngọc giản ra bóp mạnh để cho Phạm Bá tới xem xem thế nào.
Đang lấy miếng ngọc giản bóp nát thì từ trên đầu hắn nghe một tiếng nói vang tới, tiếng nói ồm ồm như sấm vang đến khắp không gian.
“Tên kia, ngươi định làm gì.”
Từ trên không trung, có một người thanh niên mặc chiếc áo ngoài màu đen, xung quanh có cái màn màu đỏ như máu bao bọc toàn thân. Hắn đang từ từ hạ độ cao tới chỗ Cao Phong.
Cao Phong thấy thế thì ngỡ ra, hắn không chần chừ thêm nữa mà bóp nát miếng ngọc giản.
Tên kia dường như cũng cảm nhận được gì đó, hắn dùng thần thức quét qua người Cao Phong dò xét thì thấy hành động vừa rồi của Cao Phong, hắn mới la lên.
“Người vừa làm gì.”
Cao Phong nghe vậy thì không trả lời. Giờ phút này hắn chẳng quan tâm tên này tốt hay xấu, là người lạ hay quen mà một mạch chạy thẳng phía trước, chờ cho Phạm Bá tới rồi tính sau.
Hai chân vận dụng linh lực, hắn nhóm người chạy vèo khỏi nơi đây.
Tên áo đen thấy hành động của Cao Phong thì cũng ngờ ngợ ra gì đó, hắn nghĩ thầm phải bắt tên kia lại để tra hỏi.
Chỉ thấy hai mắt hắn lóe lên, xung quanh người xuất hiện dòng khí sáng đen lưu chuyển.
Bỗng hắn giơ hai cánh tay lên phía trước, từ trong hai ống áo, mỗi bên đều có năm sợi xích ảo hình quỷ dị bắn nhanh về phía người chạy phía trước.
“Xoẹt xoẹt xoẹt”
Xoẹt xoẹt mấy tiếng, hàng chục xích sắc được tạo thành từ thuật pháp quỷ dị của tên kia đã sắp đuổi kịp Cao Phong. Tên kia cũng chậm rãi bay nhanh về phía Cao Phong, vừa bay vừa giơ hai cánh tay ra truy đuổi.
Tốc độ của sợi xích nhanh kinh người, chẳng mấy chốc đã đánh tới phủ đầu Cao Phong.
“Vụt”
Một trong số đó đã vồ tới đánh trúng chân hắn, Cao Phong đau đớn la lên rồi té lộn nhào sang một bên, lăn vài vòng rồi mới dừng.
Cao Phong ôm chân đau nhăn mặt nhưng vẫn cố bò dậy lết đi từng bước khổ sở, hắn cố sức không cho người kia đuổi theo.
Đòn đánh này tên áo đen kia đã giảm sát chiêu xuống mức thấp nhất có thể, hắn đã dò qua được thực lực của Cao Phong chỉ mới ở mức nhập môn.
Vì mục đích là để tra hỏi nên hắn vẫn chưa vội lấy mạng, nếu không đòn vừa rồi dù có yếu đến mấy thì đối với người chỉ vừa ở tiểu cảnh Rèn Thể cũng dễ dàng đem đôi chân mà cắt làm đôi.
Mặc dù đã cố hết sức nhưng Cao Phong chỉ vừa mới vào tiểu cảnh rèn thể của đại cảnh Chân Thân, hắn so ra với tên kia chỉ xem như loại kiến hôi dưới chân.
Cao Phong nhanh chóng bị hàng chục sợi xích mang sắc đen tóm lấy, nhấc bổng hắn lên trên không. Nó đưa cả cơ thể của hắn tới trước mặt tên áo đen đứng đằng sau.
“Xem ngươi còn chạy được không?”
Cao Phong cố sức cựa quậy vùng vẫy nhưng hắn chẳng thể nào làm gì được, càng cựa mình thì sợi xích lại càng quấn chặt hơn.
Thấy Cao Phong vẫn còn cố sức chống trả, tên áo đen kia mới niệm quyết, một sợi xích từ xa bắn tới tấn mạnh vào bụng Cao Phong.
Lực bắn vào đau điếng, nó như sợi sinh khí ảo mà đâm ra tới tận sau lưng khiến cho Cao Phong phải hộc cả máu.
Cao Phong hợ hợ mấy tiếng, máu từ miệng nôn ra ướt cả áo, hắn được đưa tới trước mặt tên áo đen. Lúc này tên áo đen đã hạ chân xuống dưới đất, hắn vẫn giữ các lợi xích trói Cao Phong ở trên không.
Chỉ cần bóp tay là sợi xích lại quấn lấy Cao Phong chặt hơn khiến hắn đến thở cũng khó khăn bội phần.
Đột nhiên hắn lên tiếng hỏi.
“Nói nhanh, người kia đâu?”
“Người kia nào, ta không biết?” Cao Phong quả quyết trả lời.
“Phốc”
Một sợi xích lại bắn vào bụng Cao Phong khiến hắn đau đớn la lên thành tiếng.
“Người kia đâu? Tại sao ta không cảm nhận được hắn bằng thần thức? Nói nhanh?” Tên áo đen lại tiếp tục hỏi.
Cao Phong lúc này đau đớn không thôi, hắn b·ị đ·ánh hai đòn dù có dùng thể sinh lực để chống đỡ cũng không xi nhê, cơn đau nhanh chóng lan ra toàn thân.
Trái lại với vẻ mặt đau đớn, giọng nói của Cao Phong vẫn kiên quyết, hắn nhất định giữ nguyên câu nói.
“Ta không biết!”
“Hừ, không nói đúng không. Vậy ngươi c·hết.” Tên áo đen nói bằng giọng lạnh nhạt.
Nói xong hắn giơ cánh tay phải lên, cánh tay trái thì đang giữ Cao Phong trên cao. Hắn bóp chặt tay phải, lập tức năm sợi xích màu đen bay vọt tới. Chúng tỏa ra làn khói mờ ảo rồi kết lại thành một.
Từ trong làn khói, một sợi xích to có đầu nhọn hoắc bay ra. Nó xoay liên tục trên không tạo thành trường lực mà vặn cả không gian.
Xích nhọn kia xoay xoay đâm về phía Cao Phong, đòn này uy lực cực lớn với một người như Cao Phong thì chỉ có một chữ c·hết.
Cao Phong mở to mắt, tâm lí hắn lúc này không sợ hãi mà cũng không buồn, hắn cứ như pho tượng mà giương mắt nhìn chằm chằm thứ đang bay tới. Sợi xích kia bay cực nhanh, vụt một cái đột nhiên có dừng lại trước mi tâm của Cao Phong.
Chỉ thấy tên kia giơ cánh tay lên, đòn này hắn đã giữ lại chứ chưa đánh xuống, hắn đưa sợi xích ra cách người Cao Phong tầm một trượng. Giờ đây tên áo đen kia lại mở miệng nói.
Bỗng từ đằng sau dường như có cái gì đang phi độn cực nhanh về bên này. Phốc một cái, tên áo đen vừa dùng thần thức cảm nhận thì đã thấy sau lưng có một thân ảnh đứng đó.
Trên tay cầm thanh cự kiếm rực lửa, thân ảnh này tung một đòn chém cực mạnh về phía tên áo đen. Tên áo đen không kịp suy nghĩ, vội giơ hai tay chống đỡ.
“Ầm”
Xung kích từ nhát chém kia quá mạnh, nó không đánh vào tên áo đen mà đánh bên cạnh hắn, vào sợi xích có đầu nhọn. Khí tức từ đòn chém rực lửa, đem một mảng rừng mà đánh nát đi.
Mảng rừng nơi vừa đứng giờ đây bị trống bị một mảng to, khói bụi cùng đốm lửa đang cháy khắp nơi. Một đòn này đúng là khiến cho trời long đất lở, chỉ xoẹt qua đã gây cho hư không phải bị tổn thương.
Từ trong khói lửa, thân ảnh kia dần dần hiện ra, trên tay còn có thân thể Cao Phong được giữ bằng một tay.
Cao Phong vừa ngước lên nhìn thì kinh ngạc, không giấu được niềm vui mà thốt lên.
“Thầy!”
“Ta tới hơi trễ.”
Người này chẳng ai ngoài Phạm Bá, ông ta ngay lúc miếng ngọc giản kia vỡ nát thì đang ngồi trong nhà. Vừa thấy có tín hiệu đã vội phi thân ngay tới đây, cũng may vừa lúc cứu được Cao Phong.
Phạm Bá để Cao Phong xuống mặt đất, nháy mắt ra hiệu để hắn đi ra phía sau.
Cùng lúc này, trước mặt hai người, thân ảnh tên áo đen kia cũng từ từ lộ ra. Hắn ho khụ khụ hất tay một cái, làn khói xung quanh đã được tán đi hết.
“Ngươi... là ngươi..”
“Nếu mà là ta trước kia thì một đòn đã đem cái mạng ngươi xẻ làm ba rồi.” Phạm Bá nghiêm giọng, bước ra trước nói.
“Ngươi quả nhiên là người đã g·iết trưởng lão Mai Tráng.”