Tên kia vừa nói vừa lau nhanh v·ết m·áu trên miệng, vẻ mặt hắn khó chịu vô cùng.
Một đòn đánh của Phạm Bá dù không thể lấy được mạng hắn nhưng cũng ép hắn sử ra rất nhiều sinh lực để chống đỡ, cơ thể bị tổn hao không ít. Có thể nói hắn bây giờ đứng trước mặt Phạm Bá – người đã g·iết trưởng lão Mai Tráng, thì hắn không có cơ hội làm đối thủ.
Tên áo đen lúc này tỏ ra cực kì thận trọng, hắn có chút sợ hãi khi người này đột ngột xuất hiện. Trưởng lão Mai Tráng là người có thực lực đáng sợ cỡ nào, người trong tông như hắn hoàn toàn rõ chuyện này.
Vậy mà ông ta khi t·ruy s·át địch nhân lại vì tự đốt viên sinh mệnh mà c·hết đi.
Điều này càng chứng tỏ người vừa đến đây, dù thế nào thì thực lực không thể thấp hơn hắn được.
Bỗng thần thức của hắn có động đậy, trong tâm trí tên áo đen lên tiếng.
“Cường giả cảnh giới Sĩ Khí?... không... không đúng. Khí tức thì là Sĩ Khí nhưng dường như tu vi thì... thì không phải.”
Trong một khắc hắn dường như đã suy luận ra điều gì, chỉ thấy miệng khẽ nhếch lên. Hắn lấy trong túi ra viên đan nhỏ bỏ vào miệng, từ từ đứng dậy.
“Quả nhiên ngươi đã bị trúng ma độc ban của trưởng lão Mai Tráng, ta nói không sai chứ?”
Phạm Bá nghe câu này thì hai con ngươi có chút co lại, ông chậm rãi đáp.
“Không sai!”
Hai mắt ông nhìn chằm chằm về phía tên áo đen trước mặt, trên tay cầm chắc thanh cự kiếm. Chợt thấy miệng có chút động đậy, đây là Phạm Bá đang bí mật truyền âm.
Ông ta đang truyền âm cho Cao Phong.
“Con đi ra phía sau chuẩn bị, ta sẽ đưa con đi khỏi đây.”
Cao Phong nghe mấy lời trong thần thức, hắn cũng không có suy nghĩ thêm gì mà lập tức làm theo câu nói của thầy. Hai chân hắn bước nhanh, chốc lát đã cách xa sau lưng Phạm Bá một khoảng.
Tên áo đen lúc này tiếp tục nói, hắn vừa nói vừa đưa hai tay ra đằng sau.
“Ta không ngờ có người trúng ma độc ban của trưởng lão Mai Tráng lại có thể sống đến giờ này. Thường thì chả ai sống qua nổi mười ngày đầu đâu.”
Người mặc áo đen đang nói, trên mặt chẳng có biểu lộ gì bất thường, hiển nhiên là hắn đang nói thật.
Quả thực là ma độc ban này lợi hại như thế, nó được xưng tụng là đệ nhất ma ban ở vùng phía nam đại lục, cái danh hiệu đó do vài tông môn trong liên minh đặt cho.
Với thần thông cường đại của Mai Tráng, rất ít khi ông ấy sử dụng ma ban này. Thế nên một khi ai mà bị trúng phải ma ban thì chỉ trong mười ngày, ma ban sẽ đi khắp nơi, cơ thể dần dần thối rữa mà c·hết.
Phạm Bá cũng không có gì ngạc nhiên, ông hiểu rất rõ điều này. Tuy ông thường ngày có hơi cục mịch nhưng không phải không có hiểu biết.
Ông đi nhiều nơi, tiếp xúc với nhiều loại tài liệu nhưng ma ban mà ông trúng phải thì ông chưa từng nhìn thấy qua.
Loại này nói âm độc thì không âm độc, nói nhẹ thì càng không. Nó ban đầu chả có gì bất thường nhưng càng về sau cơ thể người trúng độc sẽ từ từ suy yếu do viên sinh mệnh bị phong bế.
Lâu dần viên sinh mệnh bị thối rữa, dẫn tới cơ thể nát dần. Nếu không được chính chủ cho thuốc giải hoặc các đại nhân vật có cảnh giới cao ra sức chữa trị thì chỉ còn đường c·hết.
Nếu không phải Phạm Bá biết nhiều loại cấm chế, đã thi triển lên người để ngăn ngừa ban độc lan nhanh. Kèm theo hút sinh lực bị ô nhiễm ra ngoài thì ông đã sớm m·ất m·ạng.
Phạm Bá lúc khi nghe tên kia nói vậy thì càng tức giận. Ông nắm chặt cự kiếm, thủ thế trước người Cao Phong. Hiện giờ tu vi trong người giảm mạnh, ông cũng dùng thần thức dò qua, biết được bản thân không cao hơn người trước mặt bao nhiêu, lại bị loại ma ban ảnh hưởng.
Kết quả nếu cuộc chiến kéo dài thì phần thiệt sẽ về Phạm Bá, chỉ còn cách tính đường rút khỏi đây. Bỗng trong đầu Phạm Bá thầm nghĩ.
“Lúc nãy ta đã phóng ngọc giản báo hiệu, hy vọng bọn họ sớm tới...”
Chưa kịp nghĩ xong thì thần thức đã có phản ứng. Tên áo đen trước mặt đã bắt đầu hành động.
Chỉ thấy từ hai cánh tay, hàng chục sợi xích màu đen đang từ từ hợp lại thành hai sợi xích to có mũi nhọn hoắc. Nó tỏa ra khí tức ma mị, có từng luồng khói đen bao bọc hai cuộn xích.
Tên áo đen cầm chắc trong tay, hắn vung lên đánh về phía Phạm Bá.
Hắn đã nhìn ra rằng cảnh giới của Phạm Bá đã bị giảm rất nhiều do chịu ảnh hưởng từ ma độc ban, chính vì thế bây giờ là cơ hội của hắn. Mặc dù hắn cảm giác không thể đánh bại hoàn toàn người này, nhưng chỉ cần hắn cầm chân cho tới khi có người đến là được.
“Vút v·út”
Sợi xích mang khí tức hủy diệt đánh tới, gây ra chấn động mạnh trong không gian.
Phạm Bá thấy rõ được đòn này, ông nhanh chóng nhón ngót hóa thành đường ánh sáng bay lên trên. Thân ảnh Phạm Bá như chớp giật, chả mấy chốc đã đến trước mặt tên kia.
Tức thì cả Phạm Bá và tên áo ngoài đen cùng nhau lao vào giao thủ, hai người đều tỏa ra hào khí rực trời, có thể trấn áp người ở cảnh giới thấp hơn.
“Keng, keng, keng”
Tiếng pháp khí ra chạm vào nhau, hai bên đang đối chiến quyết liệt, từng đòn đánh đều có sát ý chất chứa trong đó. Phạm Bá và tên kia cùng nhau vận sức, hóa thành đường ánh sáng mà lao vào nhau.
Hai người hết đánh dưới đất rồi lại bay lên trên không, khiến cho thiên địa xảy ra từng hồi chấn động dữ dội.
Phạm Bá thi triển bí thuật, giơ cao thanh cự kiếm lên đầu. Chỉ thấy quanh người ông xuất hiện vô số phù văn, những phù văn nay nhanh chóng bay ra sau kết thành một hình phù.
Phù văn liên kết khiến cho sau lưng xuất miệng một vòng tròn phù văn khác có màu vàng kim, kích thước đường kích rộng hơn chục trượng.
Từ trong màn ánh sáng phù văn đó, có vô số kiếm ảnh bắn nhanh xuống, nó có uy thế phô thiên cái địa, g·iết c·hết mọi thứ đi qua.
Kiếm ảnh dày đặc bay ngập trời, không thứ gì có thể ngăn cản nó càn quét.
Tên áo đen thấy vậy vội thi triển chiêu thức bảo hộ. Hắn cũng không vừa mà liên tục niệm quyết. Hai cái sợi xích hai bên hóa to nhỏ không ngừng. Nó như hai con mãng xà màu tím, liên tục đánh trả, liên tục công kích, chẳng thua kém gì Phạm Bá.
Hắn xuyên qua vô số kiếm quang, hai sợi xích xoay tròn tạo thành vòng bảo hộ khiến hắn có thể len lỏi trong mưa kiếm mà tìm đường phản công.
Trên mặt người áo đen lộ ra ý nghĩ thầm. Hắn tên Triệu Khai, là học trò nội môn trong tông môn Thất Huyết. Hắn là người luôn truy cầu sức mạnh, không ngừng cố gắng để bản thân mạnh hơn.
Mà ngày hôm nay, cơ hội để gia tăng thực lực đang ở trước mặt. Tông chủ đã hứa tặng cho ai bắt được Phạm Bá viên đan dược có công dụng củng cố sinh lực, giúp hắn đột phá tiểu cảnh. Xa hơn còn giúp có thể thêm tỉ lệ thuận lợi để đột phá đại cảnh Sĩ Khí.
Giữ vững niềm tin đó, Triệu Khai không ngừng tìm kiếm xuống mấy ngày, không ngừng tổn hao sinh lực để thi triển công pháp truy vết. Cuối cùng hắn cũng tìm được.
Tại thời điểm này, cơ hội đang ở trước mắt nên Triệu Khải không ngừng đánh trả. Hắn đánh càng lúc càng hăng, sợi dây xích kia hóa ảo như thân rắn, luồng lánh từng kẽ hở mà đánh về phía Phạm Bá.
“Ầm ầm”
Tiếng động do chiêu thức đối chiêu thức của hai cường giả có sức mạnh siêu phàm gây ra, âm thanh vang vọng chấn động tứ bề.
Hai bên không ai tỏ vẻ yếu thế trước đối phương, ưu thế cứ liên tục đổi chiều. Chỉ thấy vừa khắc trước Phạm Bá dành ưu thế, đánh Triệu Khai bay ra xa, thì lát sau Triệu Khai lại bay tới đánh lui được Phạm Bá.
Áp lực mà cả hai tỏa ra đã chấn nát đất rừng nơi đây. Cao Phong đứng bên dưới quan sát mà bản thân cũng phải huy động sinh lực chống chịu, không thì hắn không tài nào thở nổi.
Nhưng chung quy lại thì Phạm Bá vẫn có phần nhỉnh hơn, cự kiếm trong tay kia liên tục đánh tới, thân ảnh ông hóa thành đường sáng, chấn động mỗi lần gia tốc.
Phạm Bá cũng muốn tạo ra khoảng cách để ông có thể đưa Cao Phong rời khỏi nơi đây. Hiện tại ma độc ban đã lan đi nhiều trong cơ thể, toàn thân ông có thể bị nó khống chế mất đi khả năng vận dụng sinh lực cùng thần thức bất kỳ lúc nào.
Nghĩ như thế sắc mặt Phạm Bá có phần phiền muộn, đưa tay lấy ra vài viên đan còn sót lại bỏ vào miệng, lập tức khôi phục một phần thực lực.
Hai bên lại một lần nữa giao đấu. Lần này Phạm Bá lại thi triển thêm chiêu thức.
Thấy ông ta xoay người, vận dụng sinh lực lên cự kiếm, chém hai đòn kiếm khí về phía Triệu Khai. Đây là chiêu thức có tên Song Trảm Khai Sơn của bộ kiếm quyết mà Phạm Bá sở hữu. Uy lực của nó cực kì ghê gớm, chỉ nhìn thôi là khiến cho hổ sợ cọp run.
Triệu Khai thấy vậy thì cả kinh, không ngờ giao chiến một lúc rồi mà vẫn chưa có biến cố nào xảy ra với Phạm Bá. Đã vậy người kia còn tung ra chiêu thức mạnh mẽ như vậy. Hắn ngay lập tức niệm pháp quyết, phù văn khắp người bay xung quanh, hào khí màu đen quanh người càng lúc càng trở nên dày đặc.
“Chẳng lẽ hắn đã giải được ma độc ban rồi sao. Nếu vậy thì...” Triệu Khai ngưng thần suy nghĩ.
Đại cảnh Tâm Đức cũng được gọi là chân chính bước trên con đường cường giả. Để lên được tận đây không phải chuyện dễ, cường giả phải đổ bao nhiêu nước mắt và máu mới có thể đột phá được.
Cho nên bất kỳ ai khi lâm vào quyết chiến, đặc biệt là tử chiến thì đều suy xét kỹ càng với từng đòn đánh. Cả một thân tu vi đâu phải muốn liều c·hết là liều.
Hai đường kiếm khí của Phạm Bá bắt chéo với nhau, tạo nên đường công kích thẳng tắp bay về phía Triệu Khai. Triệu Khai huy động thần thức, sợi xích hai bên nhanh chóng phóng to đi ra trước mặt đón đỡ sát chiêu kia.
Kiếm khí mang khí tức hủy diệt nhanh chóng đánh tới trước mặt Triệu Khai. Triệu Khai ra sức chống đỡ, lúc đầu còn có thể giữ một chút nhưng càng ngày càng bị đẩy đi.
“Ầm”
Đòn kiếm bạo phát xung lực, hất văng Triệu Khai về phía đằng sau.
Tiếng nổ vang vọng đất trời, trấn ngang không gian. Khắp mọi nẻo của núi Cù Hin, nơi đây cũng có dấu vết của cuộc chiến. Lửa cháy cây đổ khắp nơi, bãi rừng xanh tốt ngay lập tức trở thành bình địa.