Nhân cơ hội này, Phạm Bá nhanh chóng tri triển thuật thức, đón lấy Cao Phong dưới đất mà bay đi.
Một lát sau, bụi bặm xung quanh cũng bớt dần. Từ trong đám khói lửa mờ mờ, đột nhiên có tiếng người phát ra. Hai mắt Triệu Khai phát sáng, hình như hắn đang chửi rủa gì đó.
“C·hết tiệt, tên kia đâu rồi?”
Hắn vừa dùng thần thức quét qua thì biết được hai người kia đã bay khỏi nơi này, chẳng rõ tung tích ở đâu. Rõ ràng người vừa nãy đã cố tình tung ra đòn này nhằm đẩy hắn ra xa, thừa cơ hội lúc đó mà phi thân đi mất.
Vẻ mặt hắn tức giận không thôi, ý định cầm chân đã coi như đổ sông đổ bể. Nhưng mà hắn vẫn phải công nhận một điều là người giao chiến với hắn quả thực là một bậc cao thủ hiếm có. Bản thân đang mang thương thế như vậy mà vẫn có thể quyết chiến thời gian dài, còn mở được đường rời khỏi.
“Chẳng lẽ người của tông môn phía tây đều lợi hại.”
Triệu Khai trãi qua rất nhiều cuộc chiến, bản thân cũng được coi là có thực lực cao của lớp trẻ trong tông. Nếu nói về độ khó khăn thì đây là lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ khó chơi như vậy.
Hắn hiện tại đạt tới đại cảnh Tâm Đức, thực lực cũng gọi là có chút vốn liếng. Không ngờ hôm nay gặp phải địch thủ đã bị áp chế cảnh giới, phong bế sinh lực thì lại b·ị đ·ánh đến mức không kịp theo vết.
Triệu Khai sau một lúc thì cũng ổn định tâm thần, hắn nhất quyết dùng bí thuật theo dõi khí tức để truy vế tung tích hai người kia. Tay hắn bắt chỉ, xung quanh có lớp màn sáng mờ hiện lên.
Đột nhiên đang ngưng thần từ trên không trung vang lên hai ba tiếng nói. Triệu Khai từ thần thức biết được, đám người đi cùng hắn đã tới rồi.
“Triệu Khai, Triệu Khai, ngươi không sao chứ.”
Một người phụ nữ xinh đẹp từ trong bốn người ở trên lên tiếng. Cô ta tên Hồ Thiên Ý, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã của tên Triệu Khai.
Cả đám người mới tới đáp xuống đất, nhanh chóng nắm bắt tình hình. Họ có bốn người gồm một vị giám sự và ba người học trò. Bọn họ đều là người thuộc tông môn Thất Huyết.
Chỉ trong chốc lát nói chuyện, bọn họ đều đồng dạng mà hiểu rõ sự tình phát sinh ở đây. Với sự dẫn đầu của Triệu Khai trong việc dùng công pháp truy vết, đám người đều cùng nhau hóa thành đường sáng dài mà bay đi theo vết tích khí tức sót lại.
Lúc này tại một nơi hẻo lánh, dưới kia là sườn núi đá gồ ghề nhô ra. Phạm Bá đang dùng tay nhất người Cao Phong ở dưới, ông đang cố vận dụng hết sức để bay đi càng xa càng tốt.
Bỗng trong tâm thức vang lên tiếng nói, giọng điệu có vẻ hoảng hốt.
“Ngươi không sao chứ, vận dụng nhiều sinh lực như vậy, lớp cấm chế kia sao rồi?” Đây là tiếng của cái bóng đen nhỏ nhắn quen thuộc, nó lại từ trong tâm thức cất tiếng hỏi.
Nghe nó hỏi, pháp hình của Phạm Bá trong tâm thức cũng lên tiếng, hai mắt sáng rực, ông đang dùng thần thức nhìn vào viên sinh mệnh.
“Hiện tại thì chưa sao, nhưng phải tìm nơi để duy trì cấm chế. Nếu phải đối địch thêm nữa thì khả năng cao cấm chế sẽ bị vỡ.”
“Tốt nhất là ngươi nên đến địa bàn của gia tộc Bùi Chung.” Cái bóng đen chạy nhảy nói.
Phạm Bá nghe vậy khẽ gật đầu, ông cũng đồng tình với ý kiến này. Gia tộc Bùi Chung là gia tộc có quan hệ tốt với tông môn Nguyên Thanh, vả lại họ còn sở hữu truyền tống trận để di chuyển.
Nếu tới được đó sớm, không những được họ giúp đỡ mà còn có thể dùng truyền tống trận ở đó đi về phía Tây đại lục.
“Nếu về được Nguyên Thanh tông, nhất định có thể có cách giải quyết.”
Đang nói tới đây thì đột nhiên bên ngoài có tiếng nói phát ra, đây là thanh âm của Cao Phong.
“Thưa thầy, thầy có sao không? Ta đang đi đâu vậy thầy?”
Phạm Bá nghe Cao Phong hỏi, ông cố trở lại vẻ mặt bình thản mà đáp.
“Ta không sao, chúng ta đang đến gia tộc Bùi Chung.”
Lời nói của Phạm Bá mang phong thái tự tin, như là người có thể làm chủ tình hình. Phạm Bá là thế, dù có thế nào thì ông vẫn giữ một vẻ điềm tĩnh khiến người bên cạnh phải nể phục.
Nhưng mà lời nói này, Cao Phong biết chắc là giả dối.
Khi nãy còn ở núi Cù Hin, hắn đã nghe cuộc đối thoại giữa người áo đen tự xưng Triệu Khai và thầy mình. Qua lời nói, hắn biết hiện tại ban độc trong người thầy đang l·ây l·an rất nhanh, tình thế vô cùng nguy cấp.
Giờ phút này tính mạng thầy đang bị đe dọa, Cao Phong lại chẳng thể giúp được gì. Hắn cắn răng nắm chặt nắm đấm, thầm thấy bản thân mình quả thật lực bất tòng tâm.
Phạm Bá bay được một đoạn, hiện tại trước mắt đã mà vùng bình địa đồng không mông quạnh. Nơi này chẳng có chỗ nào để ẩn nấp.
“Gì vậy?”
Đột nhiên thần thức của Phạm Bá có cảm ứng, ngay ở phía sau có năm luồng khí tức mạnh mẽ đang bay nhanh về phía đây.
“Ầm, ầm, ầm”
Chưa kịp xem xét thì từ đằng sau, hàng chục quả cầu năng lượng đang bay về phía này. Chúng p·hát n·ổ ngay bên cạnh Phạm Bá.
Phạm Bá thất kinh, vội vàng đưa tay thi triển màn lực chống đỡ. Lập tức ông nói.
“Cao Phong cẩn thận.” Phạm Bá thét lên, vẻ mặt ông mười phần gấp gáp.
“Chúng đuổi kịp chúng ta rồi.”
Ở phía sau lưng, năm nguồn khí tức kia chả còn ai ngoài đám người của tông môn Thất Huyết. Phạm Bá nhận ra khí tức quen thuộc của kẻ mà ông vừa giao chiến lúc nãy.
Năm cái đốm sáng bay nhanh, mỗi lúc một to dần, chúng bay với tốc độ kinh ngạc. Bọn chúng vừa bay vừa thi triển chiêu thức công kích, bắn vô số quả cầu năng lượng về phía hai thầy trò.
Phạm Bá trong lòng kinh hãi, không ngờ bọn chúng lại đuổi theo nhanh tới vậy. Ông ôm lấy thân hình Cao Phong, luồn lách né trách, bỗng nhiên nghe giọng nói từ đằng sau truyền tới.
“Người phía trước, nếu không đứng lại thì tính mạng khó dữ.”
Câu nói có phần đe dọa, bọn chúng muốn ép Phạm Bá phải theo về tông môn Thất Huyết.
Phạm Bá không đáp lại lời, ông vận dụng thêm sinh lực để gia tăng tốc độ. Nhưng tốc độ cũng không tăng thêm được bao nhiêu. Hiện tại ma độc ban đã phong tỏa rất nhiều khiến cho ông khó lòng sử dụng hết sinh lực.
Càng sử dụng sinh lực thì ma ban càng tiến sâu vào, khiến cho cơ thể của Phạm Bá vô cùng đau đớn. Phạm Bá chỉ đành cắn răng chịu đựng mà bay nhanh tránh né các quả cầu năng lượng p·hát n·ổ.
Đám người phía sau thấy Phạm Bá không có phản ứng thì trong lòng hậm hực tức giận.
Bỗng từ trong đám người, có ba người ăn mặc đồng dạng bay nhanh về phía trước, trên tay đang thi triển gì đó. Đột nhiên họ huy động thần thức, từ chỗ thân dần dần có ba luồng ánh sáng phóng ngang qua, kết hợp thành hình tam giác giữa không trung.
Phù văn từ ánh sáng hình tam giác hiện ra dày đặc, hình phù tam giác xoay tròn không ngừng. Ở giữa hình tam giác, bấy giờ lại xuất hiện một luồng năng lượng tích được tích tụ từ sinh lực của ba kẻ kia.
Đây là chiêu thức kết hợp của bọn chúng, chúng một mực muốn đả bại Phạm Bá.
Ba người bọn chúng nhìn nhau gật đầu, dùng thần thức huy động thần lực.
“Phóng!”
Từ phù văn ngay giữa hình tam giác, một cột sáng năng lượng màu đen tím bắn nhanh về phía Phạm Bá. Nó mang uy lực kinh người, mọi thứ xung quanh đều trở nên xoắn lại khi cột năng lượng này bắn ra.
Tốc độ của cột sáng này quá nhanh, nó ngay lập tức đã tiếp cận được Phạm Bá. Phạm Bá thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc, chiêu thức kết hợp lại có thể sử ra khi đang trên không trung.
Không kịp né tránh, Phạm Bá chỉ còn cách liều mạng mà dùng thần thức đánh trả, hy vọng có thể ngăn chặn được công kích này.
Ông ôm lấy Cao Phong, dùng thần thức cường đại hóa ra quanh thân một màn sáng có màu, dùng sinh lực mà củng cố màn chắn để đón nhận chiêu kích sát.
“Bùm... Bùm... ầm”
Luồng sáng năng lượng khổng lồ đi qua Phạm Bá thì p·hát n·ổ, chỉ thấy chỗ đó xuất hiện một cột khói đen cao vài chục trượng. Sức công phá thật sự kinh khủng, được kết hợp từ ba cường giả cảnh giới Tâm Đức càng làm nó trở nên đáng sợ.
Chợt thấy trên trời đột ngột xuất hiện hai đốm đen xuyên qua khói bụi rơi xuống dưới đất. Nhìn lại gần thì mới thấy đây là Phạm Bá và Cao Phong.
Phạm Bá toàn thân tả tơi, bị đòn công kích gây ra đến mức áo quần nhiều chỗ rách nhiều lắm rồi. Ấy vậy mà ông vẫn có thể tạo ra một cái vòng toàn ánh sáng bao bọc Cao Phong, giúp cho hắn rơi xuống mà không b·ị t·hương tổn.
Tuy vậy nhưng chấn động khủng kh·iếp ban nãy đã làm Cao Phong ngất lịm đi, màn bọc chỉ giúp hắn rơi không c·hết chứ không giúp hắn gánh chịu công kích của cột năng lượng.
Đám người của tông môn Thất Huyết thấy Phạm Bá và Cao Phong b·ị đ·ánh rơi xuống dưới thì cười thầm. Bọn chúng cũng nhanh chóng đi xuống dưới, từ từ tiếp cận hai thầy trò.
Phạm Bá đã lom khom đứng dậy ôm lấy ngực, trên miệng hộc đầy máu. Gương mặt lấm lem khói bụi, mái tóc bị tuột xõa dài ra lưng. Trông không khác thì một con sư tử đang phải đối mặt với bầy sói, tuy thương tích nhưng uy thế vẫn rất dũng mãnh.
Trong tâm thức bỗng vang lên tiếng nói, giọng nói này có vẻ vô cùng hoảng sợ.
“Lần này xong rồi, năm đánh một, làm sao mà chống đỡ nổi.”
“Hừ, vậy thì có làm sao, thân trai c·hết trên chiến trường thì có sá gì. Chỉ tiếc là thằng nhỏ...”
Phạm Bá chưa kịp nói hết câu thì nghe tiếng bên đối diện vang lên khiến ông phải chú ý.
“Theo bọn ta về Thất Huyết tông, như vậy mạng ngươi có thể được giữ.”
Giọng nói này là của Triệu Khai, hắn bước lên trước nói về phía Phạm Bá.
Nghe mấy lời này, Phạm Bá chẳng thèm có chút phản ứng. Bản thân ông hiểu rõ hơn ai hết, bọn người xảo quyệt này chỉ muốn tàn đồ của thánh địa. Nếu như giao ra thì chúng sẽ ngay lập tức xuống tay để bịt miệng.
“Giữ được mạng sao, có mà mạng của ai chứ không phải ta.” Phạm bá thầm nghĩ.