Giờ phút này khi đứng trước cửa tử, mỗi một lựa chọn đều có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời về sau. Phạm Bá cũng đang đắn đo, ông chưa tìm được cách nào để có thể đưa bản thân và Cao Phong rời khỏi đây một cách an toàn.
Đôi chân mày Phạm Bá nhíu lại, vẻ mặt đầy nỗi sầu muộn. Hiện tại ma độc ban kia đã l·ây l·an ra toàn cơ thể, nó cũng sắp sửa tiến vào viên sinh mệnh của ông. Nếu như bây giờ Phạm Bá tiếp tục sử dụng thần lực chống đỡ, nhất định ma ban sẽ phá được lớp cấm chế lên viên sinh mệnh.
Tới lúc đó thì dù không bị g·iết bởi năm kẻ trước mặt thì cũng c·hết thì ma độc ban phát tác.
Trong một khắc, Phạm Bá lại dùng thần thức nói chuyện với cái bóng đen nhỏ trong người, vừa nói ông ta vừa lấy trong túi ra một viên đan to bằng nửa lòng bàn tay. Xung quanh viên đan này có màu đỏ thẫm, khí tức phừng phực như máu huyết sôi trào.
“Ngươi định làm gì?” Cái bóng đen kia cũng thấy được hành động của Phạm Bá, nó lập tức kêu lên.
“Hay là...?”
“Ngươi điên sao, cái đan có tác dụng bạo huyết này một khi sử dụng sẽ là con dao hai lưỡi. Ngươi đang có sẵn thương thế, một khi dùng là đem cả mạng sống ra đánh cược!” Vừa nghe hai từ trong miệng Phạm Bá phát ra, bóng đen này lại hùng hùng hổ hổ cắt lời mà la lên.
Nhất định nó hiểu rõ được Phạm Bá muốn làm gì. Phạm Bá đang tính sử dụng loại đan dược giúp huyết mạch trong cơ thể bạo phát, từ đó triển khai thần thông cái thế một lần mạnh nhất.
Việc này nếu kể ra thì cũng tốt, nó giúp Phạm Bá đối địch lại với nhóm người kia, nhưng mà cái giá phải trả quá lớn. Phạm Bá đang dính phải ban độc, nếu còn dùng thêm đan này e rằng cơ thể không chịu nổi mà từ từ tiêu tan.
“Vậy thì sao?” Phạm Bá hững hờ lên tiếng, giọng điệu có phần bất cần.
“Ngươi điên rồi sao, ý định muốn rời khỏi tinh cầu Chất Đa, còn đến đại vực Trung Du tìm kiếm cơ duyên để gia tăng cảnh giới thì sao?”
“Ta... ta không thể nữa rồi.”
Nói xong, Phạm Bá không nói không rằng mà đưa tay lấy cái trữ vật bên hông ném mạnh về phía Cao Phong đang nằm.
Giờ phút này thật sự Phạm Bá chẳng còn lựa chọn, ông chỉ còn cách sử dụng Bạo Huyết đan này, giúp kéo dài thời gian có người đến giúp. Việc này đồng nghĩa với việc Phạm Bá hy sinh để tạo ra con đường cho lớp trẻ, ở đây là Cao Phong.
Thấy hành động của Phạm Bá, bóng đen nhỏ lúc này đã bị thu lại ở túi trữ vật không ngừng dùng thần thức kêu ngào.
“Không... không, dừng lại Phạm Bá. Bây giờ chỉ còn cách nói cho bọn chúng biết tung tích của tàn đồ thánh địa đi.”
“Ta thà c·hết vì cơ thể tự bạo còn hơn để năm tên kia g·iết c·hết. Đương nhiên cũng không thể để cho bọn chúng nắm được cơ duyên lớn này.”
“Nhưng ta có thể để lại...” Phạm Bá thầm nghĩ trong lòng.
Nói rồi ông đưa một tay lên trán, khẽ lẩm nhẫm pháp quyết. Từ chỗ ngón tay, một luồng ánh sáng nhàn nhàn bay ra. Nó được Phạm Bá thu lại rồi truyền đến chỗ cái bóng trắng nhỏ.
“Nhớ kỹ, ngươi phải giúp ta tìm ra thánh địa, hãy giúp Cao Phong.” Phạm Bá nói một cách từ tốn, giống như lời này là muốn phó thác trách nhiệm.
“Không...”
Phạm Bá lẳng thinh không nói gì thêm, ông khẽ đưa mắt sang nhìn Cao Phong rồi thở dài. Một thân nam tử cường tráng, giờ lại quyết định dùng loại loại bạo huyết đan này, nó như một đòn đánh cuối cùng.
“Đã quyết định đánh một trận cuối thì phải đánh cho thật sảng khoái!”
Nói rồi Phạm Bá nuốt viên đan dược vào bụng, vận dụng sinh lực để phát tán tác dụng đi khắp cơ thể. Chỉ trong một khắc cơ thể ông đã có sự biến đổi.
Xung quanh tỏa ra một luồng khí tức đỏ rực dày đặc, mái tóc bị khí nóng phát tán trở nên dựng ngược lên trên. Hai mắt Phạm Bá sáng trắng như vô thần, khắp người xuất hiện đầy rẫy những đường huyết nổi lên. Khí thế như là vị thần hủy diệt đi xuống dân gian, sẵn sàng bóp c·hết những ai tới gần.
Mà lúc này ở bên phía đám người của tông môn Thất Huyết, bọn chúng từ nãy tới giờ vẫn tỏ ra cảnh giác nên chưa ai dám động thủ. Bọn họ quan sát thấy hành động của Phạm Bá nhưng cũng không nói gì, chỉ âm thầm theo dõi.
Bỗng nhiên lại thấy cơ thể Phạm Bá biến đổi, trên người xuất hiện gân máu dày đặc, khắp người tỏa ra hào khí đỏ thẫm thì ai cũng đều rùng mình. Cái áp lực này quá ghê rợn rồi, nó tỏa ra sát khí bừng bừng, cứ như hung thần đang đánh tới.
“Là Bạo Huyết đan, người kia đã uống Bạo Huyết đan.” Một người trong số đó la lên.
Đây là vị giám sự đi chung với đám người này, ông ta có độ tuổi đã ngoài năm mươi, tu vi cũng có chút đại thành. Vừa nãy giao chiến trên không, chính ông là người triển khai thuật pháp tam sát tam hợp để đánh lui Phạm Bá.
Cứ tưởng người kia dễ dàng b·ị đ·ánh bại, không ngờ hắn ta lại sử dụng bạo huyết đan. Điều này khiến cho vị giám sự già cũng phải thất kinh mấy phần. Hắn chưa bao giờ nghĩ một người bị trúng ma độc ban lại dám sử dụng Bạo Huyết đan, nhất định là muốn đánh cược mạng sống.
“Tất cả tập trung chống đỡ, người kia sắp sửa đánh tới rồi.” Vị giám sự gia lại la lên, lần này còn có phần gấp gáp hơn lần trước.
Cả đám nghe vị giám sự nói thế thì nét mặt ai cũng có phần ngây ra. Họ không tin nổi người kia vẫn còn đủ sức quyết chiến. Nhất là Triệu Khai, hắn có c·hết cũng không dám tin có người bị trọng thương tới mức như vậy mà vẫn hai lần đánh và vẫn có thể chiến tiếp.
Ai cũng đồng dạng mà tế ra pháp khí, sẵn sàng chống đỡ lại đối phương. Nét mặt bọn họ đều chung một bộ dạng có phần hoang mang như nhau.
Phạm Bá lúc nãy cũng đá hấp thụ xong dược lực, thân thể có một lớp màn hào khí đỏ bao bọc. Hào khí đỏ thẫm mạnh tới nỗi làm áo quần tóc tai bay phất phới lên trên không.
Ông ta cầm chắc thanh cứ kiếm, hai mắt trắng dã như vô thần nhìn về đám người. Đôi chân Phạm Bá bắt đầu bước, một bước, hai bước.
“Vụt”
Cả người hoàn toàn biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở trước mặt một người của tông môn Thất Huyết.
“Cẩn thận” Có người phát dát được la lên.
“Phập”
Cả thanh cự kiếm của Phạm Bá chém sâu vào thân thể, gần như tách người này ra làm đôi. Máu tươi chảy đầm đìa như suối. Người này nhanh chóng m·ất m·ạng.
Thân thủ của Phạm Bá quá nhanh, dường như chỉ cần nghĩ là sẽ tới. Ông ta vừa nãy triển khai độn tốc mạnh mẽ mà đi, dùng thần thức lựa chọn người yếu nhất để ra tay hạ sát.
Chứng kiến màn này, đám người tông môn Thất Huyết cực kì tức giận, ai cũng muốn ngay lập tức tiêu diệt Phạm Bá. Có hai người không giữ được bình tĩnh mà thi triển bí thuật, nhanh chóng t·ấn c·ông về phía hung thần trước mặt kia.
Hai người chạy lên trước mặt Phạm Bá, một người cầm trong tay thanh kiếm, một người lại cầm thanh trường côn. Cả hai vận dụng sinh lực, nhảy bổ lên đánh xuống.
Mà lúc này Phạm Bá lại đứng yên, bất động như pho tượng, có vẻ sẵn sàng chịu đòn.
“Lùi lại”
Bỗng nhiên vị giám sự ở đằng sau la lên, ông ta vừa kinh hô vừa lo lắng như nhận ra điều gì.
Nhưng mà đã quá muộn, hai người xông tới trước Phạm Bá, chưa kịp đánh xuống thì đã thấy thân ảnh trước mặt đột nhiên biến mất, cứ như là hoàn toàn tan biến vào không gian, chẳng để lại chút khí tức.
Tức thì, thần thức của họ có phát hiện. Từ phía bên phải hai người, một đường sáng dài bay vụt qua.
“A... a!”
Hai người la lên một tiếng rồi b·ị đ·ánh văng ra xa, tiếp theo chỉ còn nghe thấy âm thanh đất đá đỗ vỡ.
“Ầm”
Đường sáng vừa vụt qua chính là Phạm Bá, bằng việc sử dụng tốc độ kinh người tạo ra. Ông ta vừa nãy đã vung cự kiếm chém về hai người kia, uy lực từ vết chém hóa thành một đạo ánh sáng như trời đánh.
Đường kiếm sáng chói như muốn cắt chẻ đôi trời đất, uy lực tỏa ra khiến cho khắp nơi xuất hiện từng trận gió rít gào.
Nhưng dường như đòn đánh chưa đủ mạnh để lấy mạng bọn họ. Chỉ thấy hai người kia b·ị đ·ánh ra xa vàng chục trượng, mặt đất chỗ đó bị vứt toát cả ra.
Phạm Bá không nói không rằng, liên tiếp đả bại ba người của tông môn Thất Huyết. Sức mạnh của ông khi uống Bạo Huyết đan dường như ngay tức khắc trở lại sức mạnh ban đầu khi chưa bị trúng Ma độc ban, một sinh linh vô cùng đáng sợ.
Nhưng trạng thái này không duy thì được lâu, với người bình thường chỉ tồn tại được một khoảng, còn với người đặc biệt như Phạm Bá thì thời gian lại ít hơn nhiều. Cho nên, Phạm Bá không chần chừ mà ra tay hòng tranh thủ trước khi đan dược này hết tác dụng.
Ba người còn lại thấy người phe mình liên tiếp bị đả bại thì lập tức thất kinh. Vị giám sự già lúc này cũng có nhiều phần thán phục địch thủ trước mặt. Tuy rằng bản thân đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến nhưng đây là lần đầu ông ta thấy được một người có ý chí kinh khủng như vậy.
Chịu đựng cơn đau nhứt đến thấu xương từ ma độc ban và Bạo Huyết đan là trải nghiệm kinh khủng thế nào, đến cùng chỉ mình Phạm Bá là biết được. Con người trước mắt kia không nói không rằng, hào quang xung quanh lói chọi, như vị chiến thần có thể chấn nh·iếp địch thủ cùng lứa.
Bỗng từ đằng xa có bóng người đang lọ mọ ngồi dậy. Đây là Cao Phong, hắn đang dần tỉnh tại từ tiếng động từ cuộc giao chiến ác liệt kia. Hắn khó khăn, từ từ mở hai mắt nhìn lên, thấy được trước mặt có thân ảnh đỏ chót của ai đó.
“Thầy Phạm Bá?”
Trong một lát quan sát, hắn nhận ra thân ảnh đỏ chót như hung thần trước mặt chẳng ai xa lạ ngoài Phạm Bá, thầy hắn. Hắn thất kinh, không hiểu chuyện gì, đành ngồi dậy với ý định bước đi.
Chợt trong tâm thức có tiếng nói, tiếng nói này văng vẳng bên tai như ở rất gần.
“Này nhóc, ngươi tốt nhất nên ngồi xuống quan sát, học hỏi được gì thì học.”
“Là ai?”
Cao Phong vừa nghe lời nói thì chấn động, đột nhiên từ đâu trong cơ thể lại có tiếng nói nhỏ này.
“Ngươi không cần quan tâm ta là ai, rồi ngươi sẽ biết. Cứ ngồi yên ở đây đi, thầy người đang liều mạng chiến đấu, ngươi ra đó chỉ tổ làm vướng tay chân ông ta.”