Thân thể người kia b·ị đ·ánh văng đi xa, v·a c·hạm một lúc thì dừng lại. Chỗ mà cơ thể đáp xuống, đất đá cùng với bụi mù đã tràn ra làm che phủ cả người.
Một lát sau khói bụi mới tan dần, để lộ ra cơ thể của người nam mặc áo màu đen, trên hai tay vẫn còn nắm hai sợi xích dài. Khắp người đều là máu chảy đầm đìa, dường như xương cốt toàn thân phần lớn đã b·ị đ·ánh gãy nát.
“Triệu Khai!”
Đột nhiên Thiên Ý từ trên không la lên, nét mặt bỗng trở nên đỏ bừng khi nhận ra người ở dưới. Đây là Triệu Khai, thì ra chính hắn là người đã đỡ cho cô chứ không ai khác.
Triệu Khai đỡ một đòn toàn lực của Phạm Bá, cơ thể dù đã cố chống trả nhưng chẳng ăn thua. Hắn chịu đựng toàn bộ công kích, xương thịt gãy nát, cơ thể bấy nhừ, gần như đã bước vào cửa tử.
Thiên Ý nhất thời xúc động mạnh, hai mắt rưng rưng định vận thân lao xuống dưới cứu chữa. Chợt phát hiện thấy pháp tướng khổng lồ kia vẫn đang đánh tới thì hoảng sợ, lập tức thi triển bí thuật ra mà để chống đỡ.
Ánh mắt của cô ta đầy căm phẫn, quyết tâm đón đỡ chiêu này.
Bàn tay pháp tướng đấm tới cũng là lúc Thiên Ý hoàn thành bí thuật của mình. Cô ta đưa tay hai ra trước, hai cánh quạt thần kỳ liền bay ra hợp lại thành một rồi hóa to lên.
“Phong Bích!” Thiên Ý la to lên một tiếng.
Trước mặt Thiên Ý, một bức tường gió khổng lồ có ánh xanh lục được dựng lên từ không trung, nó che chở cô ở bên trong. Thiên Ý gia tăng thêm sinh lực, khiến khí động lưu chuyển qua lại mạnh hơn, cuồng phong nén chặt tạo nên lớp màn xanh biết thủ hộ cho cô.
Hai cái quạt của cô ta cũng không ngừng quay qua lại xung quanh, gia cố thêm sự vững chắc cho bức tường này.
Ngay lập tức bàn tay pháp tướng đánh tới bức tường gió kia, vừa ra chạm đã tạo ra xung kích cực lớn bắn ra hai bên.
Lực phản kích từ vụ v·a c·hạm thật sự đáng sợ, nó không dừng lại mà tiếp tục lan ra bốn phía đại địa, làm cho nơi đây nổi lên từng đợt xung kích ác liệt.
Thiên Ý không ngừng gia tăng thêm lực lực, nhưng dường như chẳng ăn thua so với Phạm Bá. Sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, tưởng như sắp gục ngã tới nơi.
Được một lúc thì dường như bức tường có vẻ không chống chịu thêm được lâu, nó bắt đầu xuất hiện nhiều mảnh vỡ nhỏ. Thiên Ý chỉ mới bước vào đại cảnh Tâm Đức, cô còn chưa xuất hiện vết nứt nên chưa bước lên tiểu cảnh nào. Vậy mà có thể chống đỡ chiêu thức một khoảng, như vậy cũng coi là có chút xuất quỷ nhập thần.
Trên mặt của Thiên Ý lộ ra vẻ sợ hãi khi chiêu thức thủ hộ sắp không chịu được lâu nữa, ánh mắt càng ngày càng nóng như lửa.
Bỗng ở sau lưng có tiếng động truyền âm tới, thanh âm này chốc lát đã khiến con ngươi của cô ta giãn ra.
“Thiên Ý tiếp tục chống đỡ, bọn ta đến giúp cô!”
Âm thanh trong thần thức vừa dứt thì trước mặt Thiên Ý đã xuất hiện hai bóng hình quen thuộc. Đây là hai người đi cùng với cô, một người tên Trương Đại, một người là Đinh Văn. Họ là người đã b·ị đ·ánh văng ra lúc nãy, bấy giờ đã trở lại giúp cô đối chiến.
Người sử dụng trường côn tên Trương Đại là cường giả đã bước vào đại cảnh Tâm Đức, hắn ta bay tới liền nhanh chóng tế ra pháp khí chống đỡ. Một cái khiên bằng đồng xuất hiện liền được hóa to để gia cố thêm cho bức tường gió của Thiên Ý.
Người tên Đinh Văn dùng kiếm, hắn ta bay lên trên cao, nhằm hướng pháp tướng khổng lồ mà thi triển. Chỉ với ý niệm, sau lưng đã hiện ra vô số thanh kiếm khí bắn xuống dưới, tác động trực tiếp lên pháp tướng kia.
Cùng lúc còn có vị giám sự già, ông ta giờ đây đã hồi phục đôi chút nhờ mấy viên đan dược. Ông cầm cây trường kích to, diễn hóa ra một con thuồng luồng màu xanh ngọc bay vọt xuống, đánh mạnh vào Phạm Bá.
Liên tục có những đòn công kích gián xuống khiến xung lực ngay giữa hai bên ngày một tăng mạnh.
Đến một lúc, trường lực kia hình như đã gia tăng đến mức cực hạn, có thể cảm nhận rõ một vòng tròn vô hình đang dần từ to thu lại ở giữa lằn ranh công kích.
Bỗng ầm một cái, ở giữa hai bên có một v·ụ n·ổ khiến cho tất cả bị hất ra về phía ngược lại, không gian bị xung lực làm cho chấn động kịch liệt.
“Trương Đại, Đinh Văn cùng ta thi triển Tam Kích Thần Quang!”
“Rõ!”
Ngay khi vừa b·ị đ·ánh bật ra bởi sự bạo liệt giữa hai luồng năng lượng khổng lồ, vị giám sự già đã lập tức kinh hô, yêu cầu hai người kia cùng hắn tạo thêm chiêu thức công kích mới.
Ba người ngay tức thì đã vào vị trí, cùng nhau bắt quyết biểu diễn ra chiêu thức Tam Kích Thần Quang.
Đây là chiêu thức đã thấy họ sử dụng trước đó, mượn lực của cả ba diễn hóa thành một hình tam giác khổng lồ. Sau đó tích tụ năng lượng mà bắn một luồng sáng ba màu về phía địch nhân. Nó có uy lực vô cùng đáng sợ, gần như đã là sát chiêu mạnh nhất mà nhóm người này có thể thi triển.
Thấy chiêu thức đang dần thành hình, Phạm Bá cũng không có trì trệ động tác thêm nữa. Ông ta đưa hai tay điều khiến pháp tướng, ở giữa hai bàn tay pháp tướng bắt đầu xuất hiện phù văn. Thần lực từ xung quanh được tích tụ lại, cuối cùng biến thành một quả cầu phù văn khổng lồ.
Phù văn lượn lờ xung quanh pháp tướng, thân thể hoàng kim càng ngày càng mờ dần. Dường như chiêu thức vừa rồi đã khiến cho năng lượng duy trì pháp tướng ngày càng ít dần.
Dám chắc là Phạm Bá cũng nhận ra điều này cho nên sát chiêu kia lúc triển khai mới quả quyết như vậy. Dùng một đòn bình thiên hạ, dùng một đòn đánh để người khác phải trầm trồ thán phục.
Hai chiêu thức được tạo ra cùng lúc, đã khiến cho không gian nơi đây trở nên siêng vẹo, khí lực tán loạn, thần năng uy diễm đến mức thiên địa b·ạo đ·ộng. Trên cao cũng xảy ra dị tượng, tử khí hỗn độn, phù văn ngợp trời, tất cả đều xảy đến cùng lúc.
“Phóng!”
Giám sự già hô một câu, lập tức từ hình phù tam giác to lớn kia, một cột sáng năng lượng liền bắn xuống chỗ pháp tướng.
Mà cùng lúc này pháp tướng cũng đã kết tụ chiêu thức thành công, liền đưa quả cầu năng lượng rời tay bay lên đón đỡ cột sáng tam sắc.
“Ầm ầm ầm ầm”
Hai nguồn năng lượng siêu phàm vừa v·a c·hạm đã gây nên tiếng ầm ầm liên tiếp dữ dội, uy năng khủng kh·iếp tỏa khiến cho mặt đất bắt đầu xuất hiện địa chấn.
Cả vùng đất rộng lớn dưới chân phải rung chuyển, Cao Phong đứng một bên cũng cảm nhận được sự đáng sợ này. Hắn vừa lo vừa phấn khích, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến những người thuộc thế lực siêu phàm kia tranh đấu với nhau.
“ẦM”
Một tiếng ầm to phát ra, sóng xung kích tỏa phát tán làm cho khói bụi bay ngợp trời. Trên kia cũng xuất hiện dị tượng, sấm chớp cùng mây mù từ đâu kéo tới như muốn nuốt chửng nơi đây.
Khói bụi mịt mù che lấp, làm cho đám người Thất Huyết tông phải dùng thần thức mà theo dõi. Giám sự ra ra hiệu cho Thiên Ý, bảo cô dùng thuật pháp mà đánh tan lớp màn mờ phía dưới ra.
Thiên Ý hiểu ý liền làm ngay, chỉ tay cô ta cầm quạt hất tay một cái, bốn phía lại trở về khung cảnh ban đầu khi chưa có bụi mờ.
Mà không gian trở lại thì liền làm cho đám người ở trên phải thất kinh. Chỉ thấy trước mặt có một nắm đấm hoàng kim được bao bọc bởi hỏa diễm đang lao tới với tốc độ cực nhanh.
Nắm đấm được tạo ra từ pháp tướng của Phạm Bá, có thể thấy phần dưới của pháp tướng đã tan dần chỉ còn lại phần thân trên. Phạm Bá đã đem toàn bộ sinh lực sót lại để tung ra đòn này, nắm đấm uy mãnh bạo phát ngay trên không.
“Không xong rồi, mọi người chuẩn bị chống đỡ!”
Lại là giọng nói của vị giám sự già la lên, trong giọng điệu hiện rõ mười phần hốt hoảng. Phải biết đòn Tam Kích Thần Quang vừa rồi đã đem rất nhiều thần năng của ba người dung hợp, tạo thành sát chiêu tuyệt thế có thể chấn nh·iếp mọi thứ.
Không ngờ rằng pháp tướng kia lại đứng vững sau khi hứng trọn xung kích khủng kh·iếp đó mà còn có thể tung ra đòn này. Ai ai cũng bất ngờ mà đồng dạng lùi bước.
Khi nghe giọng vị giám sự thì ba người mà Thiên Ý, Trương Đại và Đinh Văn mới tế hết pháp lực còn sót để cùng nhau tạo ra bức màn phòng thủ.
Bức màn phù văn vừa tế ra thì lập tức bị bàn tay hoàng kim đánh nát thành mảnh vụn, từng mảnh nhỏ đều dần tan biến vào hư vô.
Điều này lần nữa làm cho đám người cảm thấy hoảng sợ tột độ. Giờ đây chẳng còn điều gì ngăn cản, bàn tay to lớn kia đang nhanh chóng đánh tới phía này.
“Hừ, một đám phế nhân!”
“Ầm”
Đột nhiên trên trời cao vang lên tiếng nói, âm điệu ồm ồm như sấm vọng ra xa nghìn trượng. Ngay sau câu nói đó, một thanh kiếm khổng lồ có màu tím đen xuất hiện giữa trời.
Thanh kiếm dài vài chục trượng, mang khí tử nặng nề của tử khí đang dần xẻ mây mà đâm xuống.
Nó nhằm hướng pháp tướng hoàng kim kia mà đi thẳng. Vừa ra chạm đã gây ra chấn động dữ dội. Xung kích từ v·ụ n·ổ cường thịnh tỏa ra, kiến cho thiên địa lần nữa chấn động, cỏ cây dập nát, đất đá bị hất văng ra tứ tung.
Sau cơn đại chấn đó, từ trên trời cao mới xuất hiện một người nam khác lạ. Người này khoác lên mình chiếc áo màu đỏ vằn đen. Râu dài tóc hơi bạc, được buộc gọn gàng sau gáy.
Đây chính là một trong những trưởng lão của Thất Thuyết Tông, Ngô Phước Hùng, cũng là người gây ra đòn công kích chấn động thiên địa vừa rồi.
Ở phía cánh tay bên trái của ông ta là tà áo xõa dài, dường như muốn che khuyết điểm là bàn tay bị cụt. Mà lai lịch của khuyết điểm này cực kì dọa người.
Nghe đâu năm đó, các đại nhân vật yêu tộc xuất thế từ biển phía Đông, tông môn Thất Huyết là một trong những tông đứng ra quyết chiến. Bàn tay cụt chính là vết tích để lại từ cuộc chiến năm xưa, khi mà Phước Hùng đã ra tay xử gọn vài tên có thế lực trong yêu tộc.