Uy thế của năm đó so với bây giờ dường như không những không giảm mà còn tăng thêm. Sinh lực bạo phát tỏa ra, hào khí dũng mãnh khiến cho không gian cũng phải e dè khi thân thể này động đậy.
Giờ đây khi trưởng lão họ Ngô vừa xuất hiện đã bộc lộ ra thực lực cường đại của bản thân. Bằng một chiêu thức, Phước Hùng đã đánh tan tành cái pháp tướng của Phạm Bá, uy lực quả thật khó có thể cân đo đong đếm.
Ở dưới, pháp tướng Phạm Ba sau khi bị phi kiếm khổng lồ công kích thì liền tan vỡ nát vụn, thân thể bên trong cũng rơi xuống dưới đất, dường như thần trí đã hoàn toàn bất động.
Vị trưởng lão Phước Hùng thấy cơ thể Phạm Bá từ từ rớt xuống thì cũng thu phi kiếm lại, ngưng thần quan sát. Thấy rõ khắp người dưới kia toàn là loang lổ vết nứt, gân máu dày đặc nát vỡ. Đây chính là hệ quả khi dùng bạo huyết đan khi mà cơ thể đang bị trọng thương.
Ông ta không một chút biểu cảm mà nhẹ di thân, đi về phía đám người của tông môn Thất Huyết. Đám người kia thấy vậy không dám chần chừ, lập tức đi ra nghênh đón vị trưởng lão này.
Lúc nãy khi vừa mới nghe âm điệu vang trên trời thì họ đã vô cùng hoảng sợ, không ai có thể nghĩ trưởng lão Phước Hùng lại tự mình đi tới đây. Trong mắt ai cũng có vài tia dị sắc, họ tỏ ra e sợ hơn là kính trọng đối với người mới tới.
“Ông ngoại!”
Đột nhiên Thiên Ý đứng ở sau la lên. Cô ta thấy vị trưởng lão kia lại gần thì sắc mặt liền trở nên tươi tắn như hoa sớm, nhanh chóng tiến tới chào hỏi.
Thì ra cô chính là cháu ngoại của trưởng lão họ Ngô, thân phận cũng có chút đặc biệt thế nên tu vi mới nhanh chóng tăng tiến khi tuổi còn trẻ như vậy.
“Hừ, con còn kêu ta một tiếng ông ngoại. Ta có đứa cháu nào cả gan dám lén đi ra ngoài, mặc cho lão già này đã cấm cản hay sao?”
Ngô Phước Hùng khi vừa tới chỗ này thì đã có vẻ mặt hậm hực, ông thấy Thiên Ý đi ra thì trở nên nóng giận bừng bừng quát lớn.
“Ông ngoại đừng giận mà, con chỉ vì lo cho Triệu Khai…”
“Con còn nói đến thằng phế vật đó!” Thiên Ý chưa kịp nói xong thì Phước Hùng đã cắt ngang quát tiếp.
“Ông ngoại sao lại bảo hắn là phế vật?” Cô ả dùng giọng điệu nũng nịu có ý trách móc.
“Nếu không nhờ con lén đưa công pháp, đan dược cùng vô số những thứ mà ta cho con thì con nghĩ phế vật như nó có thể lếch tới đại cảnh Tâm Đức được hay sao?”
“Đừng tưởng ta không biết chuyện con làm, lão già này có mắt sau lưng đó.”
Ngô Phước Hùng lạnh lùng quát mắng, mặc cho Thiên Ý có làm ra điệu độ nào đi chăng nữa.
“Nếu ta không tới kịp thì có phải con đã vì nó mà chịu chung số phận rồi hay không.”
Trưởng lão họ Ngô chốt hạ bằng một câu, điều này khiến cho cả đám chứ không riêng gì Thiên Ý phải im bặt.
Thiên Ý nghe ông ngoại nói trúng tim đen thì chỉ biết câm nín mà chịu trận. Những lời mà ông của cô nói tất cả đều đúng nên cô không phản bác lại được gì.
Đám người tông môn Thất Huyết người chửi người nghe, gây nên âm thanh ồm ồm vang động cả trời.
Khi này ở dưới kia, sắc mặt Cao Phong đã cắt không còn giọt máu. Hắn vừa rồi đang có chút mừng rỡ khi thấy lợi thế đang thuộc về Phạm Bá. Không giờ chỉ khắc sau, đột nhiên xảy ra biến động.
Thấy rõ pháp tướng hoàng kim bị phi kiếm khổng lồ đánh nát, thân thể Phạm Bá thì rơi xuống không biết sống c·hết ra sao.
Cao Phong chứng kiến điều đó thì vô cùng thất kinh, vội vàng động chân chạy nhanh ra cứu chữa. Đang chạy bỗng lại nghe trong tâm thức vang lên tiếng nói.
“Dừng lại Cao Phong, ngươi không được ra đó!” Cái bóng đen trong tâm thức lại lần nữa lên tiếng.
Thì ra là cái bóng đen nhỏ kia, từ lúc túi trữ vật của Phạm Bá về bên người Cao Phong thì giọng nói này đã vang liên tục từ lúc đó tới giờ không thôi.
“Im đi, ta nhất định phải đi ra.” Cao Phong tức giận hét lớn.
“Nhưng ra đó ngươi nghĩ ngươi làm được gì, rồi ngươi cũng c·hết.”
Cao Phong hiển nhiên hiểu rõ, hắn hiểu bản thân chỉ vừa bước chân vào con đường tu luyện, so với lớp người như Phạm Bá thì hắn chả là gì, như con kiến tùy ý giẫm là c·hết.
Nhưng mà giờ phút này đây hắn biết tính mạng của thầy đang bị đe dọa, nếu không làm gì thì thầy hắn sẽ c·hết.
Làm người mà bỏ rơi thầy mình, bỏ rơi người cưu man hắn thì há chẳng phải giống loài súc vật hay sao, có khi còn không bằng.
Trong lương tâm không cho phép hắn làm ra việc bỏ mặc Phạm Bá. Cao Phong nhất quyết không nghe lời của bóng đen mà chạy ra.
Cao Phong chạy một mạch, đột nhiên mắt bên trái hắn nháy lên một cái. Ở phía sau, hắn từ thần thức mà cảm nhận được có cái gì đang lao tới, một bóng đen.
Bóng đen này di thân nhanh như cắt, Cao Phong còn chưa kịp nhận dạng thì đã bị bóng đen tóm lại. Hắn cảm nhận được miệng mình bị bàn tay to bịt lại, không thể nói được.
“Ngươi là ai, tại sao lại ở đây. Phạm Bá là gì của ngươi?”
Cái bóng đen đột nhiên lên tiếng, Cao Phong nghe rõ thanh âm này là giọng người nam. Hắn đột ngột bị tóm lại, giọng nói có hơi lúng túng mà trả lời.
“Học... học trò!”
Bóng đen bên cạnh nghe vậy thì không nói gì thêm, chỉ từ từ kéo Cao Phong đi ra xa phía sau. Hắn ta còn lấy tay chỉ chỉ vào mắt Cao Phong rồi hướng cánh tay đưa về phía Phạm Bá.
Đám người của tông môn Thất Huyết cũng này dường như đã giải quyết chuyện gia đình xong xuôi. Trưởng lão họ Ngô không nói gì, thấy ông ta đưa tay lấy một viên thuốc từ hư không.
“Đem thuốc cho thằng phế vật của con uống vào, nó sẽ giúp hắn bảo toàn tính mạng.” Ngô Phước Hùng nói về phía Thiên Ý.
Thiên Ý nghe ông ngoại nói vậy, biết rõ ông dù có chửi mắng thế nào thì cũng rất yêu quý mình, cơ mặt có chút giãn ra.
Cô đón nhận viên thuốc, từ từ cảm tạ rồi đi xuống dưới. Trước khi đi không quên nói thêm.
“Ông ngoại không được bảo chàng là phế vật.”
“Hừ!”
Trưởng lão họ Ngô không nói gì thêm, ông ta cũng hiểu rõ tính nết của cháu gái mình.
Sau khi Thiên Ý bay xuống dưới, Ngô Phước Hùng lại chỉ tay phân phó thêm một người nữa, lần này người ông gọi tới là tên cầm kiếm Đinh Văn.
“Ngươi đi xuống phía dưới, xem xem tên kia đ·ã c·hết chưa. Dù còn sống hay c·hết vẫn dùng cái dây này trói hắn lại.”
Nói rồi ông ta đưa ra trước một sợi dây màu vàng đồng, xung quanh được khí tức huyền diệu bao trùm. Đây không phải dây thường mà là một kiện pháp khí giam giữ, bất kể lại bị trói nến không được chính chủ ra tay thì đừng mong gỡ bỏ.
So với đám người trẻ này của tông môn Thất Huyết thì Ngô Phước Hùng là người hiểu rõ trưởng lão Mai Tráng hơn cả. Hai người từng là bạn bè vào sinh ra tử với nhau, thực lực của cả hai chẳng ai kém cạnh.
Vậy mà Mai Tráng lại vì tự bạo mà c·hết, còn đem sinh lực cả đời dồn vào ma độc ban đánh vào tên kia, kết quả hắn tới nay vẫn còn giữ được tính mạng.
Ngô Phước Hùng ngoài mặt tỏ ra xem nhẹ người ở dưới nhưng trong lòng vô cùng đề phòng. Ông ta cũng không tin được có người chịu nhiều thương tích như thế mà vẫn có thể triển khai pháp tướng, điều này quả thật quá nghịch thiên.
Bởi vậy mà lão cáo già này không tự mình xuống xem xét mà lại sai học trò đi trước dò đường, thật quá thâm độc.
Người tên Đinh Văn cầm lấy dây thần trong tay, không chậm trễ mà đi xuống phía dưới tiến về phía Phạm Bá. Hắn ta cũng không dại mà mất cảnh giác, luôn dùng thần thức dò qua bốn phía để canh chừng.
“Kia rồi!”
Trong miệng Đinh Văn thì thầm, hắn thấy thân thể người cần tìm đã nằm trước mặt, tâm tình có chút thoải mái mà rảo bước.
Bỗng ầm một cái, từ đâu trước mặt Đinh Văn đột nhiên xuất hiện bóng người nào đó đang bay lên trên. Đinh Văn không kịp hoàn hồn vội tế ra pháp khí thì đã thấy trên đầu xuất hiện một cái búa khổng lồ nện tới.
Búa to như quả núi, xung quanh có khi tức hùng thiên xuất hiện, có thể thấy chỗ cán búa có người nào đang cầm mà vận lực đánh xuống.
“Ầm”
Tức thì búa nện xuống một cái, Đinh Văn nhanh chóng nhảy lùi về phía sau né tránh. Ở chỗ búa v·a c·hạm, đột nhiên xuất hiện vô số cột đá nhọn hoắt to lớn đâm thẳng liên tục về phía Đinh Văn.
Đinh Văn thất kinh, hắn nhanh tay bắt quyết sử dụng kiếm khí vừa né tránh vừa chống đỡ, trong lòng chỉ mong ra khỏi phạm vi nơi đây.
Mặt đất dưới chân hắn dần dần trở nên nứt toát rồi sụp xuống, tức khắc đã lan ra một vùng rộng mấy chục trượng.
Cảnh tượng sau đó vô cùng khủng kh·iếp, đất nứt đá đổ. Cả một vùng rộng lớn bỗng xuất hiện một cái hố khổng lồ. Khói bụi từ địa chấn cũng nhanh chóng bốc lên, tạo thành một màn đen mịt mù che phủ không gian.
Đinh Văn dùng thần thức lần mò trong đám khói đen để tìm Phạm Bá, hắn dù thế nào cũng không quên nhiệm vụ được giao. Đột nhiên nghe sau lưng vang lên tiếng nói.
“Có chuyện gì xảy ra vậy, chuyện này là sao?”
Đây là giọng của vị giám sự già, ông ta được trưởng lão Phước Hùng phân phó xuống dưới tiếp ứng.
Vừa nãy khi ở trên không, đám người của tông môn Thất Huyết cũng chứng kiến được màn kinh động xảy ra. Vị trưởng lão nhanh chóng sai bảo, giao cho giám sự xuống phía dưới phối hợp ứng phó với Đinh Văn.
Hai người dùng thần thức dẹp tan hết lớp bụi mù để tìm kiếm người vừa b·ị đ·ánh kia. Nhưng kết quả là sau một lúc vẫn chả thấy tìm thấy tung tích, giống như đã bị người nào đó kéo đi mất vậy.
Cả hai đều nhìn nhau lắc đầu, sau một khoảng thì cũng bay trở lên trên chỗ trưởng lão để báo cáo tình hình.
“Hừ, lũ vô dụng các ngươi, mỗi chuyện như thế mà làm cũng chẳng ra sao!” Trưởng lão họ Ngô sắc mặt có chút căng thẳng nói.
“Thưa trưởng lão, thật tình là học trò đã tìm rất kỹ nhưng quả nhiên là người kia đã biến mất.”