Đinh Văn nói bằng giọng điệu kính cẩn, hắn khom người chắp tay, ánh mắt hoảng sợ không dám ngước lên trên dù chỉ một lần.
Ngô Phước Hùng nghe vậy càng thêm nóng giận, mặt đỏ tía tai, ông ta định trong lòng một tay tát c·hết tên trước mặt cho xong.
May nhờ có Thiên Ý lúc này đã trở lên trên, cô ta nghe chuyện thì hết lời khuyên can mới làm nhiệt độ nơi đây hạ lại, đồng thời giữ mạng cho người kia.
Trưởng lão Ngô Phước Hùng ở trong tông môn Thất Huyết nổi tiếng là người tàn bạo. Ông ta không cần nể mặt ai, học trò chỉ cần làm sai điều gì không vừa ý thì đều ra tay đánh phế hoặc nặng thì lấy mạng.
Chính vì thế là từ lúc đầu ông ta mới tới, cả đám người này bao gồm cả vị giám sự già đều lo sợ không thôi. Họ sợ rằng chuyến đi này, nếu xui xẻo không c·hết trong tay địch mà lại c·hết trong tay phe mình thì quả là chuyện đùa.
Trưởng lão họ Ngô đang tức giận, đột nhiên bên trong thần thức lại có cảm ứng, ông ta quay mặt xuống dưới, đưa tay bắt quyết dò xét.
“Hừ, thì ra là lũ chuột nhắt dám dùng tiểu xảo với ta.”
Lập tức ông ta không nói không rằng mà hóa thành một đường sáng, nhắm thẳng một hướng bay đi.
Đám người còn đang lo sốt vó khi chưa biết thế nào, khi thấy lão Ngô vừa trước mặt đã di thân thì cũng ngỡ người ra nhưng cũng nhanh chóng bay theo sau.
Chỉ một lúc, từng đường sáng dần dần biến mất ở phía chân trời, chẳng còn thấy rõ tung tích của bất kì người nào.
. . .
Tại một nơi mây trời thoáng đãng, ánh vàng rực rỡ chiếu xuống làm cho bóng mây in dấu trên mặt đất. Ở dưới kia khắp nơi đều là rừng núi um tùm, đây chính là điều kiện lý tưởng để hung cầm dị thú các cứ.
“Vèo vèo.”
Bỗng nhiên từ đằng xa có tiếng gió rít vang tới, xuất hiện giữa trời là hai thân ảnh đang hóa thành đường sáng mà bay nhanh về phía trước.
Hai thân ảnh này ẩn hiện trong mây, dần lộ ra hai người nam có tướng mạo bình thường. Người bên trái mặc chiếc áo màu chàm đã sờn nhiều chỗ, người bên phải thì khoác bên ngoài lớp áo màu xám.
Người mặc áo màu chàm đang cõng trên lưng một người khác, càng nhìn càng thấy dáng hình trên lưng vô cùng quen thuộc. Bỗng người đó hơi ngỏm đầu dậy, miệng phát ra tiếng nói.
“Hai anh là ai, mà ta đang đi đâu vậy?”
Lúc này người bên cạnh mới cởi bỏ mũ trùm đầu xuống, trên tay đang bế thêm một người nữa. Người nằm trên tay mặt mũi đầy máu, thân thể thương tích loang lổ khắp nơi.
Bỗng người mặc áo màu chàm quay sang hỏi về phía người bên cạnh.
“Trưởng lão Phạm Bá sao rồi, tình hình tệ đến mức nào vậy?”
Nghe câu hỏi, hai mắt người mặc áo màu xám mới sáng lên, một lúc thì lâu sau mới đáp.
“Tệ hơn ngươi có thể nghĩ tới, cơ thể của ngài ấy vừa bị trúng cái loại tà độc gì đó, vừa dùng bạo huyết đan cưỡng ép huyết mạch. Giờ đây tình hình như là ngọn đèn trước gió.”
“Sao, sao có thể như vậy?”
Người đang được cõng trên lưng nghe vậy thì hỏi lại, nét mặt có phần hơi đỏ, hắn đang vô cùng hoang mang. Đây chẳng ai ngoài Cao Phong, hắn vừa nghe thấy tình hình của Phạm Bá thì trong lòng không kìm được mà hỏi lại.
Mà hai người đang bay này chính là người đã gây ra chấn động lúc nãy. Họ cố tình làm vậy để đánh lạc hướng nhằm cứu Phạm Bá cùng Cao Phong trước mặt đám người của tông môn Thất Huyết.
Nghe trong giọng Cao Phong có phần hơi hoảng, người mặc áo ngoài màu xám mới đáp.
“Ngươi đừng quá lo, ta đã cho trưởng lão uống Bảo Mệnh đan rồi, tạm thời vẫn giữ được mạng nhưng cần phải sớm đi về tông môn.”
“Mà hai anh là ai, ta vẫn chưa được biết danh tính?” Cao Phong lại hỏi.
“Bọn ta là người của Nguyên Thanh tông. Từ khi trưởng lão Phạm Bá m·ất t·ích, các học trò có chức vị như bọn ta được lệnh tông chủ mà tản ra khắp nơi nhằm để tìm kiếm ngài ấy.”
“Không ngờ sau một năm tìm kiếm, khi ta và anh đây vừa bay tới vùng phụ cận nơi này thì cảm nhận được tín hiệu từ ngọc giản đặc thù của tông. Nhưng không ngờ khoảng cách quá xa, đã tới chậm một bước, xém chút nữa đã không cứu được trưởng lão.”
Người nam mặc áo màu xám thể hiện ra nét mặt nghiêm túc đáp lời câu hỏi của Cao Phong.
“Quên nữa ta tên Phan Minh, còn người này là Nguyễn Hoàng.”
Hai người vừa bay vừa trò chuyện, giải đáp thắc mắc cho Cao Phong. Chợt Cao Phong lại lên tiếng.
“Mà hai anh cho ta hỏi, các anh có phải đang đi về gia tộc Bùi Chung.”
“Đúng, chúng ta đang tới gia tộc Bùi Chung, nơi đó có truyền tống trận. Lúc mà bọn ta tới đây cũng có đi qua và phân phó người ở đó canh chừng rồi. Chỉ cần tới là lập tức đi ngay.”
Người khoác áo ngoài màu xám lên tiếng giải thích, hắn ta không ngừng mà hỏi tiếp về phía người bên cạnh.
“Mà Nguyễn Hoàng này, anh có chắc là phù lục có thể khiến người kia không dò ra được khí tức của chúng ta không? Ta đã dò qua rồi, đích thực là người đó có cảnh giới cao hơn chúng ta nhiều lắm.”
Nghe thấy mấy lời này, người mặc áo màu chàm đang vui bỗng nhiên đổi sắc mặt sang bên hậm hực nói.
“Ngươi không tin tưởng ta sao. Gia tộc ta mấy đời đều làm nghề thám thính, chuyên thu thập rồi bán tin tức, cho nên loại phù lục che giấu tung tích này sớm đã đạt đến mức thượng thừa. Trừ khi là dùng bí thuật đặc biệt, còn không thì đừng hòng lùng ra được hành tung.”
Ánh mắt hắn nói điều này đầy tự tin, giống y như rằng điều này đã được hắn nắm rõ tườm tận.
Hắn cũng chính là người lúc đầu phát hiện ra hai người Phạm Bá và Cao Phong, cũng là người bày ra mưu kế dùng phù lục ẩn đi khí tức để rồi đưa người rời đi.
Hai người Cao Phong và Phan Minh nghe người tên Nguyễn Hoàng khẳng định chắc nịch như thế thì cũng an tâm phần nào, họ cùng nhau hướng tới phía trước mà tăng tốc bay.
“Mà phù lục này chỉ có tác dụng trong nửa canh giờ thôi nha, chúng ta phải đi nhanh hơn mới kịp.” Nguyễn Hoàng đột nhiên lên tiếng.
“Cái gì?”
“Sao... sao ngươi không nói sớm chứ. Cái tên này.” Phan Minh không nhịn được hét lên.
“Các ngươi có ai hỏi ta đâu chứ, mà không cần phải lo hiện giờ vẫn còn nằm trong thời gian công dụng. Chắc là kịp lúc đi tới tòa truyền tống trận kia.”
Phan Minh nghe Nguyễn Hoàng nói vậy thì không nói gì thêm, chỉ khẽ lườm ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn. Hai người cùng nhau gia tăng pháp lực, hóa thành luồng sáng mà bay đi.
Nơi họ muốn tới là gia tộc Bùi Chung, gia tộc này sở hữu một tòa truyền tống trận rất đặc biệt. Bởi vì có quan hệ đặc thù với tông môn Nguyên Thanh cho nên chỉ cần chứng minh thân phận thì sẽ được họ hết lòng giúp đỡ.
Nghe đâu từ xa xưa, chủ tộc là người của tông môn Nguyên Thanh, không biết vì lý do gì lại xuất môn, trở về tự tay thành lập gia tộc. Tuy vậy, trưởng gia tộc Bùi Chung vẫn giữ quan hệ với tông môn Nguyên Thanh, quan hệ đó sau mấy đời trưởng tộc vẫn còn duy trì khá tốt.
Gia tộc họ Bùi tuy không lớn mạnh bằng các tông môn nhưng thế lực vẫn có tiếng tăm trên khắp đại lục Chu A. Nghe đâu từ mấy trăm năm về trước, gia tộc đã sản sinh ra một tài năng xuất chúng, có thiên tư rất dọa người.
Gia tộc Bùi Chung vì vậy mà đã dồn hết tài nguyên bồi dưỡng, cuối cùng vị thiên tài đó tu vi đại thành, trở thành người chấn hưng gia tộc.
“Ta nghe người ta nói, khi vị thiên tài đó bắt đầu đạt thành quả của việc tu luyện thì cán cân của các gia tộc ở vùng trung tâm đại lục đã lung lay. Cuối cùng c·hiến t·ranh cũng nổ ra, một mình người đó đã quét hết ba gia tộc chống đối.”
“Sự việc này năm đó đã trở thành đề tài được bàn tán khắp nơi ở đại lục, mà không chỉ dừng lại ở đại lục, nó còn lan sang các vùng khác của tinh cầu Chất Đa.”
Hai người bọn Phan Minh và Nguyễn Hoàng vừa đi vừa kể. Họ thấy ánh mắt đầy tò mò và hâm mộ của Cao Phong thì kể càng hăng hơn.
Cũng nhờ những lời này của bọn họ mà Cao Phong cũng hiểu hơn về các thế lực siêu phàm thoát tục này, thật quả là những chuyện điên rồ. Cao Phong vừa háo hức vừa sợ hãi, hắn cứ nghe rồi hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
“Kia rồi, chúng ta cách đó không xa nữa đâu.”
Hai mắt Nguyễn Hoàng sáng rực như ánh sao, hắn dùng thần thức mà dò xét phía trước. Phát hiện nơi cứ địa của gia tộc Bùi Chung không còn xa, hắn liền thông báo với hai người còn lại.
“Được, chúng ta nhanh chóng tới đó. Tình hình của trưởng lão Phạm Bá ngày càng trở nặng rồi.”
Phan Minh nhìn sang gật đầu, nét mặt có phần hơi thư giãn khi mà đích đến cuối cùng cũng hiện ra trước mặt.
Bỗng thần thức của ba người phát hiện cái gì đó đang bay tới, bất ngờ lách người sang bên né tránh.
“Cái gì vậy?”
“Bùm”
Một quả cầu năng lượng khổng lồ p·hát n·ổ ngay trước mặt cả ba. Quả cầu năng lượng mang uy lực cao cường, may mà bọn họ né kịp nếu không đã có chuyện không may xảy ra.
Ba người vừa mới thoát khỏi cơn nguy khốn thì có phần hoảng loạn, lại nghe từ phía sau có vài thanh âm truyền tới.
“Đứng lại, bọn người phía trước.”
“Bùm Bùm Bùm”
Thanh âm kia vừa dứt thì từ đằng sau lại có vô số quả cầu năng lượng lớn nhỏ bay tới tấp về phía đây, tạo thành một trận hình hòng vây bắt ba người phía trước.
Phan Minh và Nguyễn Hoàng kinh hãi, kéo theo là sự hoảng sợ của Cao Phong. Bọn họ nhanh chóng nhận ra người phía sau chẳng còn ai ngoài bọn người của tông môn Thất Huyết, chúng đã đuổi kịp.
“Không phải nói là không dò ra tung tích sao, ta nghĩ chưa hết thời gian công hiệu mà.”
“Trời ơi ta có biết đâu, chắc có lẽ người ở sau có loại bí thuật nghịch thiên gì đó thôi.”
Cả bọn đầy sợ hãi, vừa đối thoại vừa né tránh mưa cầu năng lượng bay tới. Ai cũng lo lắng mà bay nhanh hơn vì họ biết trong đám người phía sau có một cao thủ của tông môn Thất Huyết – Ngô Phước Hùng.
Ngô Phước Hùng lúc này vẻ mặt cũng có phần tức giận, ông ta nhanh chóng thi triển bí thuật cường đại của mình. Lập tức từ phía sau có một thanh phi kiếm bay lên trên đỉnh đầu.
Trưởng lão của Thất Huyết tông phun một giọt máu từ miệng lên phi kiếm, bất ngờ kiếm thần hóa khổng lồ giữa trời.
Với sự khống chế của Phước Hùng, phi kiếm khổng lồ nhanh chóng bay tới trước, xoạt ngang hư không, cắt ngang tầng mây. Uy thế hủy diệt vô cùng đáng sợ.