Loạn Thế Cường Sinh

Chương 23: Thiên Ưng thuật



Chương 23: Thiên Ưng thuật

Ánh kiếm khổng lồ lóe sáng, sát khí bành trướng đâm thẳng tới chỗ hai người ở phía đằng xa.

Ngay khi nó bay tới độ cao nhất định, đột nhiên kiếm quang khổng lồ phân tách thành hàng ngàn đường kiếm khí nhỏ hơn, tạo thành cơn mưa kiếm che phủ bầu trời.

Nguyễn Hoàng thấy vậy thì hãi hùng, vội vàng giơ tay thi triển bí thuật né tránh. Trong khoảnh khắc mà hàng ngàn kiếm quang đánh tới đỉnh đầu, đột nhiên từ phía bàn tay có một luồng ánh sáng mờ bao bọc lấy hắn cùng người bên cạnh.

Bỗng có ánh chớp lóe lên, tốc độ của hắn cùng Phan Minh tức thì tăng vọt, cả hai hoàn toàn biến mất. Chốc lát đã thấy hai người xuất hiện ở một nơi khác, cách chỗ vừa rồi một khoảng khá xa.

Kết quả là hàng ngàn kiếm khí khổng lồ đánh đánh hư vô, theo quán tính mà đâm thẳng vào mặt đất phía dưới.

“Không ngờ ngươi còn có chiêu này nha, đúng là lợi hại.” Phan Minh trầm trồ nói với người bên cạnh.

Nguyễn Hoàng nghe vậy thì có chút tự đắt, vội mở miệng nói bằng giọng khoái chí.

“Dù gì gia tộc ta cũng nổi tiếng về việc thám thính, ẩn đi tung tích để nắm bắt thông tin mà. Qua vô số đời cũng tự sáng chế ra vài loại bí thuật để phòng hờ nếu bị địch nhân nắm thóp.”

Bí thuật mà hắn vừa sử dụng là một trong những thuật pháp chân truyền của họ Nguyễn ở phía Tây Bắc. Họ nhờ những bí thuật này mà hàng trăm năm qua vẫn duy trì việc thám thính, thu thập thông tín rồi bán cho các thế lực cần tới.

Sở dĩ Nguyễn Hoàng sử dụng được là vì trước khi vào tông môn Nguyên Thanh, hắn đã đạt một số thành tựu trong tu luyện chứ không phải từ phàm nhân mà vào.

Ở phía Tây Bắc có một tục lệ là họ thường hay mang người của các gia tộc đi tới nơi khác để giao lưu. Chính vì vậy mà Nguyễn Hoàng mới gia nhập Nguyên Thanh tông, cũng là một cách giúp giữ mối quan hệ thân thiết.

Đây là lần đầu hắn sử dụng thuật pháp này trước mặt nhiều người như vậy, nên gây ra cho Phan Minh cũng có nhiều phần bất ngờ.

“Gia tộc Bùi Chung, xin hãy mở kết giới ra. Bọn ta là người của Nguyên Thanh tông, tình thế hiện tại vô cùng khẩn cấp!”



Nguyễn Hoàng dùng thần thức phát hiện ở phía dưới có một số người của gia tộc Bùi Chung nên mới dùng truyền âm thuật để nói to. Hy vọng họ nhận diện mà mở kết giới cho đi vào truyền tống trận.

Mà điều này cũng đồng thời lọt vào tai của trưởng lão Phước Hùng, khiến ông ta tức giận vô cùng.

“Đám chuột nhắt lại dám dùng tiểu xảo, đừng hòng đi vào kết giới.”

Trong lòng ông ta cũng biết rõ ý định đi vào bên trong kết giới gia tộc Bùi Chung của đám người tông môn Nguyên Thanh.

So với đám người trẻ này, Ngô Phước Hùng càng hiểu rõ thực lực của gia tộc này cao thấp ra sao. Chính vì vậy mà ông ta muốn nhanh chóng tóm gọn đám người này, trước khi thực sự phải chạm trán với người của gia tộc Bùi Chung.

Trưởng lão của tông môn Thất Huyết lúc này lại giơ cao tay lên, ánh mắt sắc lạnh niệm pháp quyết. Tức thì, một luồng sáng mạnh mẽ hội tụ tại nơi bàn tay ông ta, nó mang tới áp lực đáng sợ.

Từ trong hư không, ánh sáng phức tạp cũng dần dần mờ đi, để lộ ra là một thanh kiếm mang khí tức hỗn độn xuất hiện ở lòng bàn tay của vị trưởng lão.

“Cũng đã rất lâu rồi, ta mới cầm lại nó.”

Thanh kiếm này có hình thù kỳ lạ, giống như được luyện thành xương cốt của yêu thú. Toàn thân phủ một màu trắng, còn có hoa văn như mạch máu xuất hiện trên thân.

Nó đã từng một thời vang danh cùng vị trưởng lão họ Ngô, đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến cùng với chủ nhân của mình.

Lúc này nó lại một lần nữa được tế ra, chưa biết sẽ gây ra nhiều phong ba như thế nào. Chỉ thấy giờ đây, nó đã mang một uy lực vô cùng đáng sợ, từ xa trăm trượng cũng có thể cảm nhận được sát khí đang ngày một dâng trào.

Ngô Phước Hùng giơ cao thanh kiếm lên trên, chém một đòn kiếm khí về phía hai người phía trước. Trảo kiếm có hình phù quỷ dị xuất hiện xung quanh, bay với tốc độ cực đại.

Kiếm khí đang bay đột nhiên xuất hiện biến dị. Những dãi kiếm quang bỗng chốc tụ hội lại, tạo thành một hình dáng kỳ lạ.

Từ giữa không trung, một tiếng thét vang vọng làm chấn động không gian, từ từ lộ ra là một con thần ưng màu đỏ. Nó mang theo khí thế cùng với sát khí vô tận, hai cánh đập đập không ngừng.



Hai cánh sáng rực tỏa ra, bộ lông trên đó đều được kết tụ hoàn toàn từ kiếm khí. Đây chính là Thiên Ưng thuật, bảo thuật mạnh mẽ đã làm vang danh của Ngô Phước Hùng.

Chỉ trong nháy mắt, thần ưng màu đỏ như ẩn như hiện mà lao nhanh về phía hai người phía trước. Mỗi khi nó bay qua, khí tức mạnh mẽ để lại phía sau tạo thành một đường sáng dài đỏ rực, chói lọi cả bầu trời.

Hai người Phan Minh và Nguyễn Hùng cũng nhanh chóng nhận ra thứ này, vẻ mắt ai nấy chỉ chốc lát đều trở nên xanh xao.

Hiện tại gia trang của họ Bùi Chung còn cách đây một khoảng, bọn họ chỉ mới vào vùng phụ cận nơi đó. Vừa nãy đã dùng truyền âm thuật thông báo, chẳng biết họ có nhận được hay không mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.

Thiên Ưng đỏ thẫm kia giờ khắc này đang lao về đây, khí thế như nuốt chửng cả thiên địa. Nếu không có gì phát sinh, e rằng nhóm người của tông môn Nguyên Thanh sẽ phải chịu lành ít dữ nhiều.

“Dùng lại bí thuật lúc nãy đi Nguyễn Hoàng!” Phan Minh vẫn giữ tốc độ bay nhanh mà hét lớn.

“Ngươi điên à, thuật pháp đó nếu dùng được liên tục thì ta đã dùng rồi chứ đợi ngươi nói à. Mà hiện tại có dùng cũng chẳng thoát được, cái loại thuật pháp tạo ra một con chim ưng khổng lồ kia cũng sẽ nuốt chửng mất thôi.”

Hai người nét mặt xây xẩm nhìn nhau. Tình hình hiện tại quá căng thẳng, ai cũng biết chẳng có đòn phòng hộ của hai người có thể chống lại bí thuật kia.

Bất ngờ Phan Minh vung tay, hắn lấy ra pháp khí từ giữa hư không, một cái búa khổng lồ. Hắn không hề thông báo mà đưa cơ thể Phạm Bá trên tay về phía Nguyễn Hoàng, còn bản thân thì phi độn ngược ra sau.

“Ngươi đang làm gì vậy Phan Minh, ngươi không chống lại được đâu?”

Phan Minh không đáp câu trả lời, hắn xoay người giơ cái búa lớn trong tay ra chống đỡ, mặc kệ Nguyễn Hoàng ở sau có kêu gào.

“Dừng lại Phan Minh, ngươi sẽ c·hết đó?”



Toàn thân Phan Minh phát ra sáng, phù văn lượn lờ trong không trung đang dần bao bọc lấy cơ thể. Dường như hắn vừa sử dụng bí thuật gì đó, thấy rõ trên người xuất hiện một lớp giáp khí màu xanh, vô cùng mạnh mẽ.

Hắn dùng sinh lực truyền vào chiếc búa lớn, lập tức nó hóa to lên xoay vòng vòng trước mặt. Rất nhanh sau đó lại hóa thành nhiều tầng trường lũy cao cả chục trượng, chắn ngay trước người Phan Minh.

“Hộ Lũy Kiên Chi?”

Nguyễn Hoàng thấy chiêu thức vừa ra thì thất kinh, hắn cũng nhận ra bí thuật này là gì. Đây là một trong những bí thuật phòng thủ mạnh mẽ mà Phan Minh tu luyện, nó có thuộc tính phù hợp với hắn.

Nhưng hiện tại, đứng trước bảo thuật Thiên Ưng của người bên tông môn Thất Huyết, Nguyễn Hoàng sợ rằng dù là bí thuật lũy Kiên Chi này cũng không chống đỡ được bao câu, e rằng chỉ là đánh liều đỡ đòn.

Hộ lũy vừa được xây lên cũng là lúc mà chim ưng khổng lồ đánh tới, nó nhanh chóng v·a c·hạm vào nhau.

“Ầmmmmmm”

Vừa mới ra chạm, hai bên đã tạo ra một v·ụ n·ổ kinh thiên động địa, tràng lực phát tán ra tứ phía làm cho ai gần đó cũng có thể cảm nhận được uy lực khủng kh·iếp cỡ nào.

Mức độ hủy diệt của Thiên Ưng thuật thì không còn gì có thể bàn cãi. Năm đó, nó cùng với Ngô Phước Hùng cùng nhau tạo lập công danh, đánh cho không biết bao nhiêu yêu tộc phải hoảng sợ khi nhắc đến tên.

Hiện tại nó lần nữa tái xuất, uy thế áp bức kinh khủng mà nó tỏa ra càng ngày càng điên cuồng mà bạo phát ra tứ bề.

Nguyễn Hoàng đang bay cũng cảm nhận được sự áp bức trong từng hơi thở này, thật quá kinh khủng. Chấn động ở đó quá lớn, khiến cho bầu trời cũng phải xuất hiện nhiều vết nứt toác ra.

Mà xung quanh vẫn còn khí tức cuồn cuộn của Thiên Ưng thuật cho nên Nguyễn Hoàng dù dùng thần thức vẫn không nhìn thấy được Phan Minh, nỗi bất an càng lúc càng dâng trào.

Bỗng giữa không trung lại vang lên một tiếng thét chói tai, đây là âm thanh của Thiên Ưng. Nó vẫn chưa bị biến mất.

“Cái gì?”

Nguyễn Hoàng mười phần hoảng sợ, lập tức tiếp tục bay nhanh về phía gia trang của họ Bùi. Lúc nãy khoảng cách của hai bên đã rất gần nhau rồi, chỉ cần một khắc ngắn ngủi là sẽ tới.

Hắn không dám nghĩ đến hình ảnh của Phan Minh, hai mắt hắn đỏ hoe tự nhủ phải vào được kết giới của gia tộc họ Bùi, nếu không thì chỉ làm cho sự hy sinh của Phan Minh trở thành vô ích.

Cao Phong ở trên lưng hắn cũng không khác gì, đều đồng dạng mà hiện ra nét hoảng sợ cùng với tiết thương. Trong lòng ngực hắn đang đánh trống liên hồi.