Thiên ưng khổng lồ được tạo ra từ bảo thuật kia không hề có chút suy yếu, vẫn đang bay nhanh về phía trước. Nó hóa thành một đường sáng dài màu đỏ, lao đi với tốc độ kinh người.
Sức mạnh từ luồng sáng của nó mỗi khi bay tới đâu đều làm nơi đó xuất hiện dị tượng, hào khí lượn lờ tán xạ ra bốn phương tám hướng.
Trưởng lão họ Ngô khi có ý định sử dụng sát chiêu này, ngoài việc tiêu diệt hai người kia, còn muốn dùng nó để thị uy với tông môn Nguyên Thanh.
Bởi vì đây chiêu thức tất sát rất mạnh, dù là cường giả có cảnh giới ngang bằng với Ngô Phước Hùng cũng phải khốn đốn vài phần khi phải đối địch.
Cho nên nếu nói đến đám người kia, thấp hơn lão cả một đại cảnh, thì thật sự không có cơ hội nào để mà chống đỡ.
Trong mắt lão già của tông môn Thất Huyết, hai kẻ phía trước chỉ giống như hai con dế, tùy ý để lão chơi đùa. Bằng chứng là trên mặt lão từ nãy giờ vẫn giữ vẻ ung dung, chỉ khẽ động thần niệm để điều khiển bảo thuật.
Mà ở phía bên này, tốc độ của Nguyễn Hoàng cũng đã không còn nhanh được như lúc trước. Bởi vì hắn đã phải sử dụng quá nhiều sinh lực để gia tốc, hiện tại coi như đã sắp đạt tới giới hạn của bản thân.
Hắn dùng thần thức, lấy ra mấy viên đan dược còn sót trong túi mà đem cho hết vào miệng, hy vọng sẽ bổ sung được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Hiện tại hắn chẳng còn lo nghĩ cơ thể sẽ có vấn đề khi sử dụng một lần cả tá đan dược như vậy, chỉ muốn nhanh chóng dùng bất cứ giá nào để bay khỏi nơi đây.
Đan dược vừa ngấm vào người, lập tức một luồng sinh lực đã tràn đi khắp cơ thể. Nguyễn Hoàng không chần chừ, cắn chặt răng huy động thần thức mà tiếp tục bay nhanh.
Ngay phía dưới, kết giới của gia tộc họ Bùi Chung cuối cùng cũng từ từ mở ra. Bằng thần thức của mình, Nguyễn Hoàng có thể thấy được vài ba người đang đứng ở ngay tòa truyền tống.
Họ đang bắt đầu khởi động nó, hắn đã thấy được tòa truyền tống đã xuất hiện khí tức nhàn nhạt tỏa ra.
“Nguyễn Hoàng cẩn thận!” Cao Phong đột nhiên hét lớn.
Từ phía đằng sau, hàng chục quả cầu phừng phừng khí tức cuồng bạo đang bay về phía đây, nó p·hát n·ổ ngay khi tới gần.
Thì ra không chỉ có bảo thuật Thiên Ưng đang truy kích, còn có mấy người đi theo Ngô Phước Hùng cũng tham gia. Họ không rảnh tay mà trố mắt nhìn nên đang ra sức mà liên tục bắn những quả cầu năng lượng.
Nguyễn Hoàng không chút e sợ, hắn tập trung né hết càc đòn bắn tới. Hiện tại chỉ còn chút nữa là thoát được, hắn càng trở nên quyết tâm vượt qua mưa cầu năng lượng này để đi tới truyền tống trận.
Hắn muốn nhanh về lại tông môn Nguyên Thanh, sớm ngày trả thù cho Phan Minh.
Thấy thân ảnh của Nguyễn Hoàng đang sắp vào được kết giới của gia trang họ Bùi, sắc mặt của Ngô Phước Hùng cũng có chút thay đổi.
Chợt thấy ông ta động tay, giơ tay bắt quyết dường như đang bồi tiếp thần lực cho bảo thuật thần ưng của ông ta.
Con thiên ưng màu đỏ ngay tức thì liền có biến đổi, khí tức cùng màu sắc trên thân càng ngày càng nồng đậm hơn. Hai mắt nó lóe sáng như sao chổi, nhanh chóng phi thân phóng đi.
“Không chịu dừng lại thì chỉ còn cách đem các ngươi hủy đi!” Trưởng lão họ Ngô khẽ cười nói thầm.
Hai người Nguyễn Hoàng và Cao Phong cũng phát giác ra điều này, trên khuôn mặt cả hai tức thì trở nên trắng bệch. Lúc này từ trong tâm thức của Cao Phong lại vang lên tiếng nói quen thuộc.
“C·hết rồi, c·hết rồi lần này thì ta c·hết thật rồi. Ta còn chưa được hóa hình, đi kết duyên để nối dõi huyết mạch kia mà!”
Giọng nói này là của cái bóng đen nhỏ vẫn lượn lờ trong túi trữ vật, nó đang dùng truyền âm để nói với Cao Phong.
Cao Phong nghe rõ nhưng cũng không đáp, hai hàm răng hắn đang cắn chặt vào nhau. Miệng không ngừng xuýt xoa, cặp mắt lăm lăm nóng giận.
“Thù thầy còn chưa báo, tu luyện còn chưa thành. Chẳng lẽ phải kết thúc như này sao?”
Trong đầu hắn vang lên suy nghĩ, lúc này hắn cảm thấy thật sự rất tức giận.
“Gì đây?”
Đột nhiên tiếng của Nguyễn Hoàng ở trước kêu lên, làm Cao Phong phải trở lại tập trung chú ý.
Hắn thấy ở bên ngoài này, đột nhiên trong không gian xuất hiện những bông tuyết trắng xóa. Không khí bên ngoài bỗng chốc trở nên giá lạnh, có thể thấy miệng hắn đang thở ra hơi khói trắng.
“Cái... cái gì đang xảy ra vậy?”
Đám người của tông môn Thất Huyết cũng ngạc nhiên không thôi, bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa nãy nhiệt độ nơi này càng lúc càng trở nên nóng bức vì lượng hào khí tỏa ra từ thiên ưng. Vậy mà chỉ chốc lát lại biến đổi, bây giờ trở nên giá lạnh, nỗi lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Trái lại với khuôn mặt của những người khác, dường như lão họ Ngô của Thất Huyết tông kia lại như ngộ ra điều gì.
Thấy rõ cặp mắt ông ta nheo lại, gia tăng thêm pháp lực ở tay để nhanh chóng g·iết c·hết bọn người trước mặt.
“Hừ, hắn đã tới!”
Thiên ưng lúc này đã trở nên đầy màu sắc, đang không ngừng xung kích oanh liệt, khí thế nuốt chửng cả đám người kia. Nó nhanh chóng bay đến bên cạnh đám người Cao Phong, sẵn sàng tiêu diệt mà không để lại bất cứ thứ gì.
“Ầm”
Đột nhiên có một tiếng động kinh thiên phát ra. Từ trên làn mây, một bàn tay khổng lồ màu xanh lam đang đánh về phía thiên ưng.
Bàn tay này bay cực nhanh, còn tỏa ra khí tức âm hàn.
Ngay thời khắc thiên ưng sắp sửa bạo phát gần đám người Nguyễn Hoàng thì bàn tay này đã đánh tới, kéo nó ra xa.
Ngay sau đó hai bên đều p·hát n·ổ, tỏa ra vô số hoa tuyết bay lên không trung. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, hai chiêu thức này lực đạo hình như ngang bằng nhau, chúng p·hát n·ổ dẫn tới tự triệt tiêu cho nhau nên không gây ra xung kích tàn phá tứ bề.
Chỉ thấy ngay chỗ vừa p·hát n·ổ, có một lỗ hổng màu đen kỳ dị, đang dần dần hút lấy không gian.
Đây chính là lỗ sâu không gian, một dị tượng xảy ra khi hai đòn công kích mạnh mẽ của các cao thủ bạo phát mà thành. Nó mang một màu đen quỷ dị, thiên địa hay cường giả đều có thể bị hút vào bên trong.
Không ai biết bên trong có gì, bởi vì một khi đã vào đều chẳng có thứ gì có thể trở ra.
Một lát sau, lỗ đen dần dần tiêu tan, không gian nơi ấy lại trở lại bình thường.
Nguyễn Hoàng thấy bản thân ngay thời khắc sinh tử, lại trở nên an toàn thì cũng mười phần ngạc nhiên. Hắn từ từ dùng thần thức dò xét, lập tức phát hiện ra có một khí tức cường bạo đang xuất hiện trong những tầng mây.
“Không ngờ hôm nay gia trang ta lại có dịp đón tiếp khách quý từ phía Nam xa xôi. Hân hạnh, hận hạnh.”
Từ trong lớp mây mờ, một giọng nói lạnh lẽo vang ra. Chỉ thấy chốc lát sau, một thân ảnh từ từ hiện ra sừng sững giữa không trung, đang cưỡi trên lưng con vật gì đó.
Người này có khuôn mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo cứ như tạc tượng mà ra. Đôi mắt hắn có tròng màu xanh, sắc bén và thâm sâu, càng nhìn càng thấy như tỏa ra hàn khí khiến người đối diện có cảm giác ớn lạnh đến thấu xương.
Hắn ta sở hữu mái tóc màu trắng như tuyết đầu mùa, được buộc gọn gàng lên trên, lại khoác lên người một bộ áo ngoài màu trắng họa tiết xanh, càng làm cho khí chất tỏa ra thêm phần lạnh lẽo.
Hắn ta nhẹ nhàng rời khỏi thú cưỡi, bước đi trên không trung. Mỗi bước đều gây ra động tĩnh không nhỏ cho thiên địa.
Người này không ai khác ngoài gia chủ của họ Bùi Chung, tên là Bùi Chung Công. Vị thiên tài đã tự mình vực dậy gia tộc, khiến cho họ Bùi trở thành gia tộc đứng đầu ở vùng phụ cận của trung tâm đại lục.
Hắn ta đang cưỡi trên lưng một con thần thú kỳ lạ, trông như loài cá đuối ở đại dương nhưng lại to lớn dị thường.
Hai bên vây nó vươn dài, đều được phủ lớp băng dày đặc. Chiếc đuôi phía sau đập đập liên tục tỏa ra hàn khí.
Theo sau hắn còn có hai người nữa, tuy rằng tướng mạo họ có chút bình thường nhưng ai cũng tỏ ra khí chất bất phàm.
“Hai ngươi nhanh chóng đi giúp người của Nguyên Thanh tông, chuyện này để ta xử lý.”
Đột nhiên chưa kịp xong câu nói thì đã thấy hai mắt Chung Công sáng lên, hắn ta vừa dùng thần thức phát hiện điều gì.
Tức thí cả cơ thể liền biến mất trong không gian, sau đó chỉ trong vòng cái chớp mắt đã thấy xuất hiện trở lại. Trên tay còn ôm theo người nào đó.
“Cả người này nữa, lấy cho hắn viên đan để bồi thể!” Chung Công vừa nói vừa ném thân thể về phía người đi theo bên cạnh.
Nguyễn Hoàng vừa thấy thân thể kia có chút quen mắt, khi nhận ra rồi thì vui sướng la lên.
“Phan Minh, ngươi còn sống!”
Ngay lập tức cả ba người được hai người nam của gia tộc họ Bùi đưa đi xuống phía dưới truyền tống trận.
Truyền tống trận đã được khởi động sẵn. Lúc này họ chỉ cần đi vào là có thể dịch chuyển ngay lập tức.
Nguyễn Hoàng đặt hai người Phan Minh và Phạm Bá xuống dưới. Hắn cùng Cao Phong gật đầu tạ lễ với vị gia chủ trước mặt.
Chỉ trong tức khắc, lập tức cả bọn liền biến mất trong cột sáng của pháp trận truyền tống, chỉ còn sót lại là lớp khí tức ít ỏi như ẩn như hiện.
Gia chủ Bùi Chung Công thấy vậy thì đôi mắt cũng có chút giãn ra, lúc này lại nhìn về phía người của tông môn Thất Huyết.