Loạn Thế Cường Sinh

Chương 25: Trở về



Chương 25: Trở về

“Chẳng hay hôm nay, đích thân trưởng lão của Thất Huyết tông không ngại đường xá xa xôi, đến nơi này là có chuyện gì muốn chỉ bảo?” Bùi Chung Công vận thân nhẹ nhàng, vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng nói.

Hắn ta hất tay, ngay lập tức con vật cưỡi phía sau liền bay tới bên này, đỡ lấy thân thể cường tráng ngồi lại trên lưng.

Trưởng lão họ Ngô lúc này vẻ mặt đã có sự thay đổi rõ rệt, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

Trong tâm trí ông ta chợt hiện lên cảnh tượng đám người vừa mới truy đuổi. Tại thời khắc sắp tiêu diệt hoàn toàn thì lại có người ra tay cứu nguy. Nhớ lại chuyện này, nó khiến Phước Hùng trong lòng nổi lên cơn thịnh nộ sôi trào như sóng dữ.

Mà không chỉ có vậy, điều làm ông ta giận nhất chính là việc không lấy được thông tin tàn đồ lại còn để bọn người kia thành công đem đi.

Tông chủ sai lão lần này phải đem được người có thông tin tàn đồ kia về, dù sống hay là c·hết. Bởi vì manh mối về tàn đồ thánh địa đối với bọn họ có giá trị rất lớn, có thể coi đây là đại cơ duyên không thể bỏ lỡ.

Hai chuyện thất bại đều xảy ra cùng lúc, càng khiến cho lão khó có thể chấp nhận, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi, ánh lửa trong mắt bốc lên phừng phực.

Nhưng mà giờ đây, trước mặt lão chính là gia chủ của dòng họ Bùi, Phước Hùng dù có tức giận thế nào cũng phải làm ra vẻ bình tĩnh. Bất chợt, trưởng lão họ Ngô sau hồi im lặng mới đáp lại.

“Chỉ bảo sao? Ta làm sao có thể chỉ bảo người có danh tiếng lớn như là gia chủ Bùi Chung đây được chứ.”

Vừa nói, ông ta vừa đảo cặp mắt sang hai bên quan sát, âm thầm dùng thần thức cường đại dò xét. Nơi đây là địa bàn của gia tộc họ Bùi, nếu muốn an toàn phải thật cẩn trọng, chú ý đến mọi nguy cơ có thể xảy ra.

Vị gia chủ tên Bùi Chung Công kia vừa nghe thì liền lười phì mà nói.

“Cái gì mà danh tiếng lớn. Khi ta còn là thiếu niên thì đã nghe qua tiếng tăm vị trưởng lão một mình chém bốn đại yêu của Ngô Phước Hùng rồi. Nếu đem ta ra so với ngài thì chẳng phải thiệt thòi cho ta hay sao?”

Trưởng lão họ Ngô khi vừa nghe người này nhắc lại chuyện xưa, bỗng trên mặt xuất hiện dị sắc. Bất chợt đáp lại.

“Quá khen, quá khen.”

Bỗng vị gia chủ họ Bùi ngồi dậy, phi thân tới trước vài trượng. Đường nét trên mặt dường như có chút đắn đo, lại đưa tay ra lễ mà nói.

“Gia tộc ta xưa nay chưa từng qua lại với tông môn của ngài. Hôm nay mới có dịp gặp mặt cho nên không kịp đón tiếp. Ngài có thể ở lại đây gọi là cùng nhau luận đạo được không?”

Nghe người trước mặt nói vậy, Ngô Phước Hùng cũng có chút ngẩn ra, khắc sau lại lên tiếng. Vừa nói vừa đưa tay ra mà đáp lễ lại.



“Ta còn có chuyện phải đi, hẹn khi khác có dịp sẽ cùng gia chủ luận bàn. Xin phép!”

“Ồ, vậy thì tiếc quá. Xin để ta tiễn ngài một đoạn!”

“Không cần, ta xin phép đi trước!” Ngô Phước Hùng nói một cách dứt khoát.

Nói rồi, ông ta cùng với đám của mình đồng dạng hóa thành một đường ánh sáng dài mà bay khỏi nơi đây. Họ liên tiếp nối đuôi nhau, chỉ trong tích tắc đã không còn thấy rõ tung tích.

Sau khi bóng người kia rời khỏi đây, ở phía đằng sau lại xuất hiện thêm một người đang từ phía dưới bay lên gần tới chỗ vị gia chủ họ Bùi.

Người này có dáng người điển trai, càng nhìn càng thấy nét mặt có phần giống với Bùi Chung Công. Bỗng hắn khẽ mấp máy miệng lên tiếng.

“Cha, cứ để lão ta đi như vậy sao?”

Thì ra người này là con trai của gia chủ họ Bùi, chẳng trách mặt mũi giống cha hắn như khuôn đúc ra. Hắn tên Bùi Chung Tân.

Nghe thấy tiếng nói phía sau, Bùi Chung Công mới từ từ quay đầu nhìn. Ông ra giữ nét mặt cười cười mà nói.

“Sao, nếu là con thì con muốn xử lý như thế nào?”

“Bọn chúng t·ruy s·át người của Nguyên Thanh tông, mà Nguyên Thanh tông cùng ta có giao tình rất lớn. Chúng còn biết nơi đây là gia trang của chúng ta mà vẫn cố tình xông tới. Nếu là con thì con nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!” Bùi Chung Tân làm vẻ mặt có phần tức giận nói.

Chung Công nghe con trai nói thế thì cười phì phì mấy tiếng, đặt tay vỗ vào vai rồi nói tiếp.

“Haha, con trai thật có dũng khí, càng ngày càng ra dáng đó.” Hắn nói xong thì liền ngoảnh mặt mà nói tiếp.

“Nhưng mà chuyện này không đáng để bận tâm đâu.”

Gia chủ họ Bùi lại từ từ nói, lúc nãy nét mặt đã có thần sắc hơn ban nãy.

“Người cần cứu chúng ta chẳng phải đã cứu an toàn rồi hay sao. Nếu giữ hòa khí với bên này mà động chạm vào thế lực bên khác thì quả thật rất phiền phức.”

“Từ xưa tới nay, ai mà chưa từng nghe qua các thế lực ghê gớm ở phía nam đại lục. Bọn họ trước giờ vẫn trấn thủ yêu tộc ở đó. Suốt cả ngàn năm thì quả thật thực lực khó có thể tưởng tượng nổi.”



Chung Công lại nói xong liền xoay người đặt tay lên vai Chung Tân nói.

“Ông bà ta dạy, một điều nhịn là chín điều lành. Làm sao cho bản thân không cảm thấy hổ thẹn là được. Con biết chưa?”

Chung Tân như ngộ ra được đạo lý, chắp tay lạy nói.

“Thưa cha, con đã hiểu.”

“Giỏi lắm, giỏi lắm!”

Nói xong hai người cũng từ từ hạ thấp độ cao, đi vào gia trang phía dưới.

. . .

Lúc này lại nói đến đám người của tông môn Nguyên Thanh. Bọn họ sử dụng truyền tống trận của gia tộc họ Bùi, được truyền tống tới một nơi cách tông môn không quá xa.

Sau khi dùng ngọc giản truyền tin, đã có rất nhiều học trò cùng những người khác đi đến ứng cứu, chỉ một lát là đã có thể trở về tông môn an toàn.

Trên đường trở về, cả đám người đều được đi bằng thuyền bay cho tiết kiệm sức.

Nguyễn Hoàng cũng thanh thủ đưa cho Phan Minh vài viên đan dược hồi thể, hắn cùng với Cao Phong đều buộc miệng hỏi to.

“Làm sao mà ngươi thoát c·hết được đòn đó, rõ ràng là ngươi đã bị bảo thuật kia đánh tới nỗi phá đi Hộ Lũy kia mà!”

Phan Minh nghe câu hỏi, lại thấy nét mắt tò mò của hai người kia thì cũng đáp lại.

“Chính ta cũng không biết rõ. Lúc đó ta một lòng liều mạng để cứu các ngươi. Ta nhớ rõ ràng ta b·ị đ·ánh tới mức không còn biết gì, có thể là chìm vào hôn mê. Nhưng tại sao vẫn còn sống thì ta vẫn không biết, có thể là gia chủ họ Bùi đã kịp thời ra tay cứu giúp.”

Hắn kể lại chuyện này mà trên mặt vẫn còn nét gì đó sợ hãi, đôi môi hắn giật giật không ngừng được.

Bảo thuật Thiên ưng kia đúng là danh bất hư truyền, người có cảnh giới thấp hơn như là Phan Minh đã được đối mặt mà vẫn còn sống sót thì đúng là chưa từng có tiền lệ.

Bỗng có tiếng nói khác vang lên, lần này là tiếng của Cao Phong.



“Mà hai anh có biết bọn họ đưa thầy Phạm Bá đi đâu rồi không. Ta nãy giờ chả thấy tung tích của thầy?”

“Trưởng lão Phạm Bá đã được trưởng lão khác dùng thuật phi hành để đưa về trước trị liệu rồi, còn chúng ta cứ thong thả mà về thôi.”

“Ngươi đừng lo, khi đã về lại Nguyên Thanh tông thì sẽ có cách giúp trưởng lão.” Nguyễn Hoàng vổ vổ vào vai Cao Phong, cố tình nói như thế để an ủi hắn.

Cao Phong nghe vậy thì gật đầu, vội chắp tay cuối người xuống.

“Ngươi... ngươi làm gì vậy?”

“Cảm ơn hai anh đã cứu mạng. Ơn này Cao Phong xin nhớ mãi, ngày sau có dịp sẽ báo đáp!”

“Ơn nghĩa gì chứ, đây chỉ là bổn phận của bọn ta mà thôi. Ngươi giờ đây đã là học trò của trưởng lão Phạm Bá, nói cách khác cũng sẽ được nhận vào làm học trò của Nguyên Thanh tông. Như vậy còn khách sáo với bọn ta làm gì nữa.”

Phan Minh trên miệng cười cười nói lại, nhưng v·ết t·hương vẫn còn đau, hắn vừa xuýt xoa vừa nói tiếp.

“Sau này về, bọn ta sẽ chiếu cố cho người. Yên tâm!”

Khi nghe đến đây sắc mặt của Cao Phong cũng có chút tốt dần, hắn gật đầu cảm tạ hai người vừa mới quen này.

Nhưng trong lòng hắn vẫn còn nỗi lo chưa thể nguôi ngoai, nỗi lo về tính mạng của Phạm Bá.

Phạm Bá đối với hắn tuy chỉ mới nhận học trò được một năm, nhưng ông ta là người có công khai sáng, dạy chữ, là người mở đường cho hắn đi trên con đường của Thiên Sinh giả.

Cao Phong cũng hy vọng tông môn Nguyên Thanh có thể chữa trị khỏi cho Phạm Bá, hoặc chí ít có thể cứu lấy mạng của ông ta...

Sau thời gian hơn nữa ngày, cuối cùng bọn họ cũng có thể nhìn thấy phù hiệu của tông môn Nguyên Thanh đang hiện ra trên không trung.

Nguyên Thanh tông được tạo nên theo kiến trúc của một dãy núi ở vùng phía Tây đại lục Chu A. Tông môn này đã có niên đại rất lâu đời, đa số học trò trong tông cũng không biết nó được xây dựng từ lúc nào.

Nơi này chắc là do trời thương nên quanh năm mưa thuận gió hòa, linh thảo dồi dào. Mỗi năm đều có rất nhiều người đến đây muốn xin gia tập vào tông để tu luyện.

“Cuối cùng cũng đến nơi!” Nguyễn Hoàng trèo lên nóc thuyền bay mà nói.

Ngay phía bên kia dãy núi, tông môn Nguyên Thanh cũng từ từ hiện ra trước mặt ba ngươi. Nơi đây cảnh sắc hoàn mỹ, dễ dàng khiến người lần đầu nhìn thấy phải đắm say không thôi.

Cao Phong cũng đơ người ra, đây là lần đầu tiên hắn ở trên cao nhìn thấy một tòa kiến trúc trên núi đồ sộ đến như vậy. Trong lòng bất chợt nổi lên một cột khí tức mãnh liệt.

Hắn muốn nhanh chóng được đi tới đó, được tới nơi thầy hắn đã học đạo tu luyện.