Loạn Thế Cường Sinh

Chương 26: Nguyên Thanh tông



Chương 26: Nguyên Thanh tông

Tông môn Nguyên Thanh ngoài việc được xây dựng trên một dãy núi lớn, nó còn nằm trên vùng đất có sinh mạch trù phú chảy dài.

Sinh mạch chính là thứ giúp cho sinh khí ở những vùng đất như thế này được trở nên dồi dào và màu mỡ, tạo nên một vùng đất vô cùng đặc biệt.

Người ta nói đất lành chim đậu, cho nên thường những nơi có sinh mạch dồi dào như vậy sẽ được rất nhiều các thế lực để mắt tới. Từ rất lâu về trước, lão tổ tông đã chiếm được nơi này, từ đó bắt đầu xây dựng nên tông môn.

Với địa thế tông môn nằm trên sinh mạch đã làm cho việc tu luyện của các tu sĩ ở đây trở nên thuận lợi, là một trong những nguyên nhân giúp cho Nguyên Thanh tông càng ngày càng trở nên lớn mạnh.

Nguyễn Hoàng ngồi ở bên giải thích từng cái một, từ chuyện địa hình cho tới các khu vực phân bố trong tông. Từ nãy tới giờ, hết thảy mọi việc mà Cao Phong nghe đều được chính miệng Nguyễn Hoàng nói cho.

Nhờ những thông tin này mà Cao Phong coi như là có thêm sự hiểu biết chút đỉnh về lớp người siêu phàm. Hắn đã có thêm nhiều cái nhìn hiểu biết về nơi này, cảm thấy như được mở mang kiến thức.

Sau một lúc, đoàn thuyền bay ba chiếc cũng từ từ hạ xuống một vùng đất trống trãi được lót một lớp đá cứng bên trên. Nơi đây chính là chỗ đặt bến thuyền bay trong tông.

Vừa mới bước xuống dưới, Cao Phong đã cảm thấy không khí nơi đây có sự khác biệt, dường như có sức mạnh ẩn tàn bên trong hơi thở.

Cao Phong có chút háo hức, vận mình hít mạnh một hơi thật sâu.

Vừa mới hít vào phổi, Cao Phong đã nghe được một mùi hương thơm ngát ập vào mũi hắn.

Mùi hương này không giống với bất kỳ mùi nào mà hắn đã biết, nó làm cho cơ thể cảm thấy sản soái và dễ chịu vô cùng.

“Đi thôi, để bọn ta dẫn ngươi đến chỗ đại sảnh đường!” Nguyễn Hoàng đứng một bên lên tiếng. Hắn vừa nói lại ghé sát tai Cao Phong nói tiếp.

“Ngươi nhớ lát nữa ăn nói cho phải phép, tránh thiếu lễ độ làm mất mặt trưởng lão Phạm Bá biết chưa!”

Từ khi tiếp xúc với Cao Phong, Nguyễn Hoàng cũng không thấy hắn là người có tính cách hỗn xược hay thiếu lễ độ.

Chỉ là việc này có hơi quan trọng, buộc lòng hắn phải dặn dò kỹ càng từ trước cho Cao Phong.

Cao Phong nghe vậy thì có chút ngỡ ra nhưng ngay lập tức hiểu ý thì liền gật đầu, hắn cũng có thông tin cần hỏi. Tức thì hắn lên tiếng.

“Còn về việc thầy Phạm Bá, khi nào ta mới được đi gặp thầy ấy?”



“Bình tĩnh, cứ đi ra mắt tông chủ và các vị trưởng lão khác đã. Còn về phần trưởng lão Phạm Bá thì ta đoán ngài ấy đã được chữa trị rồi. Chớ nên quá lo!”

Phan Minh đứng bên cạnh, hắn vừa đi lên phía trước dẫn đường thì nói vọng ra sau.

Khi đã không còn chuyện gì vướng mắt thì Cao Phong cũng bắt đầu di chuyển, hắn không nhanh không chậm rảo bước theo sau hai người kia.

Họ đi tới trước cánh cửa khổng lồ, nơi đó đã được mở sẵn.

Ở trước cửa đã có mấy người đang làm nhiệm vụ gác cổng tông môn đứng đó, nhìn vẻ mặt hình như đang chờ sẵn bọn họ.

“Ồ, thì ra là Nguyễn Hoàng, Phan Minh, các ngươi lại phải một phen chịu vất vả rồi nhỉ!”

Một người nam mặc chiếc áo màu xanh nhàn nhạt khi thấy đám người Cao Phong đi lại liền hỏi, trên khuôn mặt nở ra nụ cười thân thiện.

“Không có gì, bọn ta đi lần này cũng không có uổng phí công sức!” Nguyễn Hoàng làm ra vẻ mặt chán trường, thở dài nói.

“Đi thôi!”

Ba người chẳng dừng lại mà tiếp tục bước nhanh vào trong, chẳng cần quan tâm người vừa gặp có dõi ánh mắt chăm chú nhìn theo hay không.

Con đường dẫn vào núi chính của tông môn Nguyên Thanh cần đi qua một chiếc cầu treo dài, bên dưới là vực sâu đầy nước.

Khung cảnh hai bên cầu nước đẹp như tranh, cá dưới nước, chim trên trời, cùng nhau bay lượn, cùng nhau bơi đùa. Tất cả tạo nên vẻ đẹp thần tiên, càng khiến người nhìn khó có thể kìm lòng.

Chỉ một lát sau, cả ba đã đứng trước cửa của đại sảnh điện chính của tông môn, họ cũng không chần chờ lập tức đi tới báo tin cho một người đứng gần đó.

Phan Minh đi lên, hắn tự mình tới trước báo tin. Khi đã tới trước mặt liền chắp tay ra lễ.

“Bọn ta là Nguyễn Hoàng cùng với Phan Minh, xin phép được gặp mặt tông chủ cùng các đại lão!”

Nói xong, hắn liền đi lùi ra phía sau vài bước.

Người đứng gần đó, vừa nghe dứt câu thì giơ một miếng ngọc hình vuông đang cầm lên mặt, khẽ niệm thần quyết.



Bất ngờ miếng ngọc phát sáng, ngay sau đó lại bay lên cao, từ từ hiện ra hình phù kí tự ở giữa không trung.

“Vào đi!”

Người vừa cầm miếng ngọc xoay chân trở về vị trí cũ, khẽ mở miệng nói.

Hai người Nguyễn Hoàng và Phan Minh đi ngang qua thì liền gật đầu một cái, Cao Phong cũng nhìn vậy mà làm theo, sau đó cũng cùng hai người kia bước nhanh vào bên trong.

Lại nói đến đại điện của tông môn Nguyên Thanh, đó chính là nơi trang nghiêm và uy thế nhất của nơi này, được xây dựng theo lối kiến trúc truyền thống của vùng phía Tây.

Ở giữa gồm mấy cột trụ lớn có chạm khắc họa tiết phượng rồng, xung quanh bày thì vô số đồ vật dùng để tượng trưng.

Trên cao chính là chỗ ngồi của các vị có chức vụ lớn nhất tông môn, gồm ghế ngồi ở giữa của tông chủ là các ghế của các vị trưởng lão trong tông.

Bên dưới còn có hai mươi người đứng sát vào nhau, tạo thành hàng đối xứng hai bên.

Cao Phong theo hai người kia bước vào, vừa nhìn đã bị cái khí tức nghiêm nghị của nơi đây làm cho giật mình, tới nỗi hắn không dám ngước mắt nhìn lên trên.

Từ nhỏ hắn giống một mình ở núi rừng hoang vu, ít tiếp xúc với các giáo điều lễ nghi. Tuy đã được ông hắn dạy bảo, nhưng từ lâu cũng không dùng tới, cho nên nói hắn bây giờ sợ nhất chính là vì mình mà phật lòng các nhân vật cấp cao ở đây.

Hắn từ tốn mà bước, cố điều khiển bàn chân sao cho không gây ra tiếng động, học cách làm theo dáng vẻ của Phan Minh và Nguyễn Hoàng.

Tức thì thấy hai người kia bước tới chính giữa đại điện thì quý xuống hành lễ, hắn cũng lập tức làm theo. Khi đứng vậy thì thấy Nguyễn Hoàng bước tới trước một bước nói.

“Thưa tông chủ cùng các đại lão, học trò là Nguyễn Hoàng. Hôm trước thành công tìm kiếm đệ tam trưởng lão Phạm Bá. Lần này trở về có dẫn theo học trò mà trưởng lão đã thu nhận bên ngoài.”

Vừa nói, Nguyễn Hoàng vừa hất tay ra hiệu cho Cao Phong ở phía sau tiến lên. Từ lúc đi qua cầu, hắn đã chỉ cho Cao Phong vài cách để chào hỏi kính cẩn, cho nên giờ đây cũng có chút yên tâm.

Cao Phong thấy hành động của Nguyễn Hoàng thì hiểu chuyện, lập tức tiến lên khấu đầu xuống bày tỏ lòng thành kính. Sau đó mới từ từ đứng dậy, đưa tay hành lễ nói.

“Học trò là người phương xa, may có cơ duyên được thầy Phạm Bá thu nhận. Hôm nay xin ra mắt tông chủ cùng mấy trị trưởng lão.”

Nói xong câu này, đột nhiên hắn cảm nhận được áp lực từ hàng chục con mắt của đám người đứng thành hàng hai bên đang nhìn hắn, trong lòng có chút lo lắng nổi lên.



Cao Phong làm xong mọi việc, lập tức lui ra đứng sau hai người Nguyễn Hoàng và Phan Minh. Chợt hắn thấy ánh mắt biểu thị sự hài lòng của Phan Minh dành cho hắn.

Mấy vị nhân vật cấp cao ngồi trên kia, ngồi giữa là vị tông chủ đời thứ mười một tên Nguyên Trung Triết. Dáng người ông ta có phần hơi thấp nhưng bù lại khuôn mặt lại toát lên vẻ thanh cao, siêu phàm thoát tục.

Ông ta khoác bên ngoài chiếc áo màu xanh lục, nước da hơi ngả vàng. Lại có cặp mắt to, cứ như là có thể thông suốt hết mọi việc trong thiên địa.

Khi nghe mấy lời của hai người phía dưới trình báo, ông ta mới có chút phản ứng, sau đó lại nhìn sang vị trưởng lão bên cạnh.

Bất ngờ vị trưởng lão đó mới đứng lên, hằng giọng một cái rồi tự mình nói.

“Trưởng lão Phạm Bá đã từ rất lâu chưa nhận học, ta cũng đã có nhiều lần nói qua. Hôm nay lại ở bên ngoài thu học trò, chuyện này là thật hay giả dối. Ngươi có gì chứng minh?”

Cao Phong nghe câu này thì có chút ngớ người, hắn không ngờ người này lại không tin rằng hắn là học trò của Phạm Bá.

Trong lòng có chút nghi ngờ, đột nhiên Cao Phong nhớ tới điều gì, liền đưa tay vào túi áo lấy ra một vật.

“Học trò có một quyển điển tịch, hình như thầy Phạm Bá gọi là điển tịch nhập môn của việc điều dẫn sinh khí. Xin ngài xem qua!”

Nói rồi hắn đưa quyển điển tịch pháp môn tu luyện kia ra trước mặt, vẫn khấu đầu xuống.

Bỗng vị trưởng lão đó hất tay một cái, quyển điển tịch như có cánh mà liền bay lên trên, nhẹ nhàng đi tới chỗ ông ta.

Ông ta dùng một tay cầm lấy, đôi mắt khẽ có ánh quang chớp động, dường như đang ngưng thần kiểm tra qua cái thứ đang cầm trên tay.

Sau một hồi xem xét, lại thấy ông ta nhẹ chỉ, quyển điển dịch từ trên tay lại ngay lập tức bay xuống tới chỗ Cao Phong.

“Vật này đúng là của trưởng lão Phạm Bá, có vẻ ngươi không nói dối bọn ta.”

“Thưa, học trò không dám!”

“Được rồi, nếu như ngươi đã được Phạm Bá nhận làm học trò, cũng đồng nghĩa với việc trở thành học trò trong tông. Về những phần khác ta sẽ phân cho cô Hoàng Tuyền, cô ta sẽ nói thêm với người.”

Cao Phong nghe vậy thì trong lòng có chút thắc mắc, không biết Hoàng Tuyền là người nào.

Chợt trong thần thức cảm nhận gì đó, hắn bất giác mà nhìn ra phía trước. Ở đó có một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, cô ta đang nhìn hắn với ánh mắt soi xét.

Cao Phong đoán cô ta chính là người tên Hoàng Tuyền, là người mà vị trưởng lão kia vừa nhắc tới.