Ánh mắt Cao Phong đang nhìn về phía người phụ nữ kia, đột nhiên thấy cô ta đứng dậy làm cho hắn bất giác giật mình. Cao Phong vội vàng hướng ánh mắt xuống dưới, không nhìn lên lần nào nữa.
“Giám sự của núi Đông, Lê Hoàng Tuyền xin nhận lệnh!” Người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc màu xanh lam chợt đứng lên nói.
Nói xong câu này cô ta đi tới chỗ Cao Phong, đưa tay đỡ hắn dậy, vẫn giữ thái độ thờ ơ.
“Đi theo ta!”
“Vâng!” Cao Phong không suy nghĩ gì, nghe vậy thì nhanh chóng đáp.
Hắn nhanh nhẹn đứng dậy, bái lễ thêm lần nữa với tông chủ cùng các vị trưởng lão. Sau đó mới cùng người phụ nữ kia, nhằm hướng bên trái mà rời đi.
Khi đã ra phía bên ngoài, cả hai không nói gì mà cứ tiếp tục đi về một hướng. Cao Phong đi phía đằng sau, hắn có thể cảm nhận được mùi hương từ phía trước tỏa ra, cái mùi thơm thật là dễ chịu.
Nhưng kỳ lạ là Cao Phong đã cố gắng đi nhanh hết sức để đi theo sát người phụ nữ này, ấy vậy mà hắn bị cô ta liên tục bỏ lại khoảng cách rất xa.
Trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện vẻ căn thẳng, Cao Phong cũng không biết làm sao, cứ cố tăng tốc bước chân mà tiếp tục.
Người đằng trước dường như cũng nhận ra điều này, cô ta nhẹ giảm tốc độ, cuối cùng mới để cho Cao Phong theo sát phía sau mình.
“Ngươi có đúng là học trò của Phạm Bá chứ, lão ta thu người từ khi nào?” Đột nhiên người phụ nữ phía trước lên tiếng hỏi. Cô ta tuy hỏi Cao Phong nhưng cũng không quay mặt ra sau.
Cao Phong nghe vậy thì không chần chờ liền đáp.
“Là tầm một năm trước!”
Lê Hoàng Tuyền hỏi xong câu thì trở lại trạng thái im lặng, bước chân nhanh nhẹn như gió mà tiếp tục.
Sau một hồi cố gắng đuổi kịp cô ta, lúc này Cao Phong đã thấm mệt. Chỉ thấy hai má hắn đỏ hoe, mồ hôi tươm đầy trên trán, trông bộ dạng có phần hơi khó khăn.
Bỗng Cao Phong nghĩ tới cái gì đó, hắn từ từ mở miệng.
“Thưa cô, học trò có thể hỏi là chúng ta đang đi đâu không?”
“Đến chỗ của Phạm Bá!” Hoàng Tuyền thờ ơ đáp.
“Thật sao!”
Vừa nghe mấy chữ tới chỗ của Phạm Bá, Cao Phong đã như nhảy dựng lên rồi. Hắn không ngờ từ nãy tới giờ, đoạn đường này là đang đưa hắn tới chỗ thầy.
Trong lòng hắn bất chợt hiện lên niềm vui, như không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, hắn bắt đầu tăng tốc để đuổi kịp giám sự Hoàng Tuyền
Đi được một lúc lâu, Hoàng Tuyền cô ta cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cửa to hơi cũ, bên trên cửa còn có bảng đề mấy chữ ‘Dược viện’.
Cô ta đưa tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ mấy cái lên trên cánh cửa đang đóng, miệng nói.
“Giám sự Lê Hoàng Tuyền, xin phép đi vào!”
Ngay sau tiếng gõ cửa thì từ bên trong, một thanh âm trầm đục liền vang ra ngoài.
“Vào đi!”
Nghe thấy thế, sắc mặt của Lê Hoàng Tuyền dường như có chút thay đổi, cô ta có vẻ như đang thất thần. Nhìn vào đôi mắt, trên đó dường như hiện lên nỗi buồn cực hạn.
Cô ta đẩy cửa bước vào, Cao Phong cũng từ từ đi theo ngay phía sau.
Vừa bước vào bên trong, hắn đã phải choáng ngợp khi nhìn thấy khung cảnh ở nơi này.
Dược viện nhìn bên ngoài có vẻ cũ kỹ, vậy mà bên trọng rộng lớn và khang trang vô cùng.
Họ đi xuyên qua hai căn nhà, ở đó đều có những hộp gỗ chất chồng cao lên tới tận mái.
Ngoài ra ở chỗ đằng kia còn có vô số lò lửa đang cháy phừng phực, ngồi bên cạnh mỗi lò đều có một người trẻ tuổi đang dùng tay truyền những luồng ánh sáng trong trẻo vào bên trong.
Thấy được những hình ảnh mà bản thân trước kia chưa từng gặp qua, Cao Phong không kìm được lòng tò mò mà hỏi.
“Thưa cô, học trò muốn hỏi đây là gì?”
“Ngươi không biết sao. Cũng phải, chắc là Phạm Bá chưa nói! Đây là luyện đan thuật.”
Cao Phong nghe vậy thì liền mắt chữ a mồm chữ o. Hắn không ngờ đây chính là thuật luyện đan, là việc tạo nên những viên đan dược kỳ diệu mà Phạm Bá đã từng cho hắn xem.
Dược viện là nơi lưu hành và sản xuất số lượng lớn đan dược ở trong tông môn, nơi đây nằm ở ngọn núi phía Tây so với núi chính Nguyên Thanh.
Ở đây các cường giả đa số đều sở hữu tài năng luyện đan thuật bậc cao. Họ dùng cách này, để mà gia tăng thực lực.
Hai ngươi không dừng lại lâu, tiếp tục đi tới một ngã rẽ bên trong này, cuối cùng cũng tới được một căn nhà nhỏ hơn.
Chưa kịp đi vào thì đã nghe âm thanh ai oán từ bên trong phát ra, hình như là tiếng phụ nữ đang khóc.
“Phạm Bá ơi là Phạm Bá, sao chàng nỡ lòng bỏ ta ở lại mà đi. Chàng đã nói sau khi từ phía Nam về sẽ cưới ta làm vợ kia mà.”
Cao Phong vừa nghe thấy lời này thì thất kinh, vội vàng đi vào xem thử có chuyện gì đang diễn ra.
Khi hắn đi ngang qua Hoàng Tuyền, chợt thấy sắc mặt cô vẫn không có chút thay đổi, cũng đồng dạng đi vào với hắn.
Trong phòng, ngay trên chiếc giường đích xác là cơ thể của Phạm Bá, ông ta đã được thay sang một bộ đồ khác, v·ết m·áu toàn thân cũng được lau sạch.
Chỉ có điều Phạm Bá vẫn nằm im bất động, mê man như người đã về nơi chín suối.
Bên cạnh giường còn có một người phụ nữ khác, nhìn thoáng ở sau thì thấy bộ dạng người này vô cùng thê thảm, quần áo xộc xệch, trên miệng vẫn vang lên tiếng khóc than không ngừng.
“Chị, chị đừng như thế Phạm Bá vẫn chưa c·hết kia mà!”
Lê Hoàng Tuyền đứng một bên không nhịn được mà đi tới trước, kéo người phụ nữ đó ra khỏi giường Phạm Bá.
Người phụ nữ kia vừa mới kéo ra, lại lập tức ôm chầm lấy Hoàng Tuyền, trên miệng bù lu bù loa nói.
“Em ơi chị khổ lắm, không ngờ chỉ mới có chưa đầy hai tháng, chị đã thành góa phụ mất rồi!”
Vừa nghe câu này, Hoàng Tuyền đã vội đẩy người này ra, dùng hai tay bám vào vai mà giật mạnh, trên miệng quát.
“Chị à, Phạm Bá vẫn chưa c·hết, anh ta chỉ đang hôn mê thôi. Chị đi về phòng đi!”
Nói xong, Hoàng Tuyền hất tay ra phía sau. Tiếp đó liền có hai người phụ nữ theo hầu lập tức đi tới kéo người phụ nữ đang khóc đi ra ngoài cửa.
Người đó tuy đã được kéo đi nhưng vẫn khóc lóc thảm thiết, tiếng nấc nghẹn còn vang vào đây, trông bộ dạng mới thê lương làm sao.
Sau một khắc, cuối cùng mọi chuyện cũng trở nên yên tĩnh.
Chứng kiến cái màn vừa xảy ra, Cao Phong cũng không dám nói gì, hắn chỉ rụt rè mà đứng một bên quan sát.
Khi thấy mọi chuyện đã dần êm xuôi, hắn mới tiến tới bên cạnh giường Phạm Bá.
“Hiện tại thầy ấy sao rồi, cô có thể nói cho học trò biết không?” Cao Phong nhíu đôi chân mày cất tiếng hỏi.
“Đợi một chút, lát nữa sẽ có người tới thông báo tình hình cụ thể với chúng ta.”
Nghe lời này, Cao Phong cũng không biết làm sao, chỉ khẽ thở dài một cái.
Hắn đi đến chiếc ghế ở bên cạnh mà ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, từ bên ngoài có mấy tiếng bước chân vang lên, tiếp đến lại có thân ảnh ai đó vén cửa đi vào.
Người này hiện ra với vẻ ngoài già nua, đôi mắt có nhiều nếp nhăn, bàn tay run run mà giơ về phía trước.
“Chào viện trưởng, cuối cùng ngài cũng tới!”
“Chào cô, còn người này là ai?” Vị được gọi là viện trưởng chào Hoàng Tuyền một cái, lại trông thấy Cao Phong liền hỏi.
“Đây là học trò của Phạm Bá vừa mới thu nhận!”
Không đợi Hoàng Tuyền nói hết câu, ngay tức khắc Cao Phong đã tiến lên đưa tay hành lễ, giới thiệu sơ qua về bản thân.
Mọi người bắt đầu ngồi xuống thảo luận tình hình, trong lòng Cao Phong lúc này trở nên vô cùng sốt ruột. Hắn không đợi được nữa, đành lên tiếng hỏi.
“Thưa ông, có thể nói cho học trò biết tình hình của thầy Phạm Bá ra sao rồi không?”
Vị viện trưởng của dược viện nghe vậy thì gật đầu, ông ta khẽ cầm chén trà trên tay, vừa uống vừa nói.
“Hiện tại tình hình của Phạm Bá vô cùng xấu. Ngài ấy bị trúng loại ban độc gì đó mà chính ta và những vị khác cũng không có thông tin rõ ràng.”
“Ban độc tại thời điểm này đã ăn sâu vào bên trong, đã l·ây l·an vào viên sinh mệnh. Nếu cứ tiếp tục tình hình này, ta e là sẽ sớm không giữ được tính mạng.”
Vừa nghe câu này xong, cả Cao Phong cùng với Hoàng Tuyền đều không giữ được bình tĩnh mà đồng thanh lên tiếng.
“Vậy còn cách nào cứu được Phạm Bá không!!”
Viện trưởng khẽ đặt chén trà xuống bàn, thở dài một cái rồi tiếp lời.
“Hiện tại ta e là vẫn chưa tìm ra cách nào, chỉ có thể dùng một việc để duy trì mạng sống.”
“Việc gì vậy thưa ngài?”
“Đó là dùng Băng Tinh thuật của ta phong bế cơ thể ngài ấy bên trong. Việc này sẽ khiến cho ban độc không thể di chuyển, từ đó có thể kéo dài thời gian.”
Bỗng ông ta lại nói tiếp.
“Nhưng mà”
“Nhưng mà sao?” Hoàng Tuyết có chút không bình tĩnh, hét lên.
“Nhưng mà việc làm này chỉ là tạm thời, nếu ngày nào cũng truyền Băng Tinh thuật vào thì ta e chỉ duy trì được trong khoảng vài năm. Nếu qua thời gian này mà vẫn chưa tìm được thuốc giải tận gốc, tính mạng của ngài ấy sẽ lần nữa bị đe dọa.”
Nghe xong mọi việc được nêu ra, Cao Phong và Hoàng Tuyền đều cùng một trạng thái trở nên bất động thanh sắc.
Bọn họ người nào cũng có suy nghĩ riêng, nhưng Cao Phong lại hiểu rõ thân phận mà không nói gì, ý định để Hoàng Tuyền lên tiếng.
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Hoàng Tuyền mới lần nữa cất giọng nói.
“Ngươi có ý kiến gì không Cao Phong?” Cao Phong dứt khoác lên tiếng.
“Học trò đồng tình với ý kiến của viện trưởng.”
Nghe ý tứ của Cao Phong, trên mặt Hoàng Tuyền cũng có sắc thái tốt ra, dường như đó cũng là điều mà cô ta đang nghĩ.
Không chần chừ thêm lâu, cô nói.
“Vậy cứ làm như viện trưởng đã định ra, còn việc cứu Phạm Bá, để khi thành công phong ấn độc ban sẽ từ từ tìm cách.”