Nghe xong câu này, Cao Phong liền đổi ánh mắt nhìn về phía Phạm Bá, trong lòng hắn bỗng có nỗi buồn mang máng hiện lên.
Hắn đang nhớ lại ngày đó, hắn cùng với thầy b·ị t·ruy s·át gắt gao, cuối cùng chỉ biết đứng nhìn thầy bị một kích đánh gục, chẳng thể làm gì.
Trong thời khắc nguy hiểm, bản thân cũng nhờ may mắn mà được hai người Phan Minh và Nguyễn Hoàng cứu giúp, bọn họ cũng xém nữa m·ất m·ạng vì hắn.
Giờ đây nhìn người thầy trong suốt một năm đã cho hắn biết nhiều thứ, từ việc ăn cho tới việc mặc, là người dẫn dắt hắn vào con đường cường giả, lại vì hắn mà nằm bất lực trên giường.
Chưa bao giờ Cao Phong cảm thấy bản thân lại lực bất tòng tâm như lúc này, trong lòng hắn như có một cơn cuồng phong mãnh liệt nổi lên. Hắn nhớ lại cảnh tượng bản thân nằm bên xác ông nội khi xưa.
Cao Phong cảm thấy trong ngực như có hàng vạn con kiến đang bò, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Hắn nhớ lại tình cảnh cách đây vài ngày, trong vô thức mà nắm chặt nắm đấm, xung quanh dường như có khí tức trong suốt đang khơi dậy lăn tăn.
“Cao Phong, chúng ta đi!”
Đang mắc kẹt trong mớ suy nghĩ hỗn độn, đột nhiên tiếng Hoàng Tuyền bên cạnh lại khiến cho Cao Phong thức tỉnh từ trong đó đi ra. Hắn vừa nghe thấy thanh âm bên tai thì có chút ngỡ người ra sau, dần dần cũng hiểu chuyện mà gật đầu.
Hai người đồng điệu bộ dáng bước chân rời đi ra ngoài, Cao Phong là người ở lại khép cửa. Hắn tranh thủ nhìn qua Phạm Bá một cái, trong lòng tự nhủ.
“Thầy chờ con, nhất định con sẽ có cách chữa trị cho thầy!”
Nghĩ rồi Cao Phong thở dài một hơi, dùng tay khép cửa lại. Hắn cùng Hoàn Tuyền đi theo lối cũ mà ra về, chân đi đều bước, tốc độ không nhanh không chậm...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chốc lát trời đã về chiều. Những đám mây trắng hồng trên bầu trời cứ như sợ ai đó bỏ lỡ, nó trôi từ tốn nhẹ nhàng, trông có vẻ rất yên bình.
Cảnh sắc của tông môn Nguyên Thanh cũng rất tốt. Vì đang là mùa thu, đi đâu cũng dễ dàng bắt gặp những chiếc lá nhỏ nhẹ bay lả lơi trong gió, cảnh sắc mười phần khiến cho người ta phải động tâm nhìn theo.
Hai người Cao Phong cùng Hoàng Tuyền đi cạnh bên, họ đang đi về hướng núi phía đông Nguyên Thanh.
Trong lòng Cao Phong giờ đây hắn có nhiều điều muốn hỏi nhưng không biết phải bắt đầu từ. Chợt nghĩ đến cái gì đó, hắn từ từ mở miệng.
“Thưa cô...?”
“Ta đoán ngươi muốn hỏi ta có thân thích gì với Phạm Bá?”
Cao Phong vừa nghe thì phải ngây người ra chốc lát, quả thật đây là điều hắn muốn hỏi. Suốt từ nãy tới giờ, hắn vẫn luôn tò mò không biết người đi bên cạnh có quan hệ với thầy hắn ra sao.
“Thưa, đúng.” Cao Phong khẽ đáp nhỏ.
“Ta và Phạm Bá là anh em kết nghĩa!”
Lê Hoàng Tuyền vừa đi vừa nói, cô ta bắt đầu kể về quan hệ giữa mình và Phạm Bá.
Hai người vốn có xuất thân từ một thôn nhỏ cách nơi đây khá xa về hướng Bắc. Thuở nhỏ, khi Hoàng Tuyền và Phạm Bá còn là con nít, vì trái ngược giới tính nên dù ở chung thôn mà chẳng tiếp xúc qua nhiều.
Nhưng mà đến một ngày, bỗng mọi thứ trở nên khác đi.
Trong một đêm, cả thôn bị yêu thú từ núi tràn xuống t·ấn c·ông, bọn nó nhanh chóng càn quét cả thôn. Bởi vì chỉ là phàm nhân cho nên không ai có sức chống cự, từng người một đều nhanh chóng bị yêu thú tiêu diệt.
Gia đình của cô cùng Phạm Bá cũng thế, chỉ chốc lát đã chẳng ai còn sống ngoại trừ hai người.
Hoàng Tuyền vừa kể mà trên mặt lại như rơm rớm nước mắt, dù chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi.
“Ta còn nhớ rõ cảnh tượng hôm đó, Phạm Bá chính là người đã cứu ta ra từ đống tro tàn. Đưa ta đi ẩn nấp trong một cái củi nhỏ. Nhưng mà...”
Nói tới đây chợt lòng cô có chút lặng lại, rồi bỗng nhiên cảnh tượng đó lại nhớ tiếp.
Khi đó, một con yêu thú đã phát hiện ra chỗ trốn của hai người, tình thế cực kỳ nghiêm trọng. Để bảo vệ cô, Phạm Bá tuy tuổi nhỏ nhưng vẫn cố đứng ra ngăn cản yêu thú, nhưng quả thật là Phạm Bá không có đủ sức lực.
Phạm Bá bị yêu thú dùng đuôi hất qua một bên, va vào gạch đá nằm lăn lóc. Cơn đau khiến Phạm Bá cố hết sức vẫn không thể đứng dậy.
Trong tình thế cấp bách, đột nhiên có vô số tiếng người phát ra, sau đó một cảnh tượng vô cùng đẫm máu giữa người và yêu xảy ra. Một lúc sau hai người mới biết, bọn họ đã được cứu bởi những cường giả được tin đi tới.
Mà cường giả này cũng là người của tông môn Nguyên Thanh, cho nên sau đó họ cũng đem Phạm Bá cùng Hoàng Tuyền về đây, bắt đầu quá trình tu luyện cho tới bây giờ.
“Phạm Bá là như thế, anh ấy không nghĩ đến lời người khác nói, cứ một mình tự đi vào nguy hiểm. Lúc trước khi đi về Nam thì ta đã can ngăn rất nhiều rồi, chỉ tiếc là...”
Hoàng Tuyền thở dài nói, trong lòng như có nút thắt lại ở cổ khiến cho cô nói không hết câu.
Cao Phong không cần phải nghe hết cũng biết rõ điều gì, hắn chợt im lặng không hỏi nữa. Trong thời gian hắn ở với Phạm Bá, tuy chỉ là một năm ngắn ngủi nhưng hắn cũng phần nào nhận ra tính cách của ông.
Phạm Bá là người luôn tỏa ra năng lượng tích cực, luôn khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ. Tuy lúc trước Cao Phong nghĩ rằng Phạm Bá hơi có chút tàn bạo, nhưng giờ hắn đã hiểu vì sao.
Cũng nhờ chuyện Hoàng Tuyền vừa kể mà Cao Phong đã hiểu rõ thêm lý do mà Phạm Bá nói rằng muốn trở thành người mạnh nhất, muốn đứng trên đỉnh thế gian.
“Ta cũng muốn trở nên mạnh hơn, lúc đó có thể sẽ cứu được thầy.” Trong đầu Cao Phong đột nhiên xuất hiện ý chí mãnh liệt.
Hắn vẫn còn chuyện liên quan đến Phạm Bá muốn hỏi, chợt thấy miệng bắt đầu mấp máy.
“Vậy còn người phụ nữ mà bà ta nói Phạm Bá cưới làm vợ, bà ta có thật là vợ của thầy Phạm Bá không?”
Nghe câu hỏi này, đột nhiên Hoàng Tuyền khẽ nhếch lên một cái, đôi môi đỏ hồng tựa cánh đào tươi mà cười duyên trông thật đẹp.
“Chuyện này thì đúng thật là vậy, nhưng cũng có uẩn khúc trong đó.”
Hoàng Tuyền có chút tươi vui mà kể, ánh mắt chớp qua chớp lại như đang nhớ tới sự tình thú vị nào đó.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Cao Phong cũng hiểu tườm tận mọi chuyện. Việc phát sinh quan hệ là từ chuyến đi tới một gia trang ở phía Tây so với tông môn Nguyên Thanh.
Khi tới đó, vì có khách quý nên gia chủ đã mở tiệc rượu linh đình, Phạm Bá tuy có việc nhưng cũng không thể từ chối. Thuận nước đẩy thuyền, gia chủ bọn họ cùng nhau rót rượu cho Phạm Bá tới mức say mèm.
Lại nói họ dùng không phải rượu thường mà là rượu làm từ linh thảo quý, tới người có cảnh giới cao như Phạm Bá cũng không chống chịu được, đâm ra say xỉn mà ngủ đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì lại thấy bản thân đang nằm trên giường nào đó mà trước mặt còn có người phụ nữ lạ. Người phụ nữ đó chính là người lúc nãy bên cạnh giường Phạm Bá, cô ta tên Hồ Như Lan.
Chuyện phát sinh ở đây là cả hai người nằm chung với nhau mà trên người không có mặc đồ, Như Lan lại không nghe Phạm Bá giải thích mà nhanh chóng hô hoán. Cuối cùng với sự đối chất của gia trang đó, Phạm Bá phải đứng ra chịu trách nhiệm, đồng ý hứa cưới cô ta làm vợ.
Sau đó là Phạm Bá mang cô ta về tông môn Nguyên Thanh, chờ sau khi đi Nam về sẽ cử hành hôn lễ. Không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến theo chiều hướng xấu thế này.
Cao Phong nghe xong câu chuyện, trên miệng cũng nở nụ cười, hắn không dám cười nhiều. Mà trái lại với hắn, Hoàng Tuyền nãy giờ còn ra vẻ nghiêm túc lại cười to lên mà nói.
“Lúc đó bộ dạng của Phạm Bá mắc cười không tả nổi, dù biết bản thân bị gia chủ kia gài bẫy để mượn uy thế của Nguyên Thanh tông nhưng cũng không thể từ chối. Cuối cùng cũng phải chấp nhận lấy người vợ nhặt này!”
Hoàng Tuyền đang cười khúc khích. Cô ta nhìn qua Cao Phong, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì bất chợt dừng cười lại, trở về nét mặt nghiêm túc như cũ.
“Đi, ta có chuyện này muốn nói!”
Hai người không nói gì nữa, đi thẳng về hướng núi Đông.
Trên đoạn đường cũng chẳng có gì phát sinh, chỉ có vài người học trò cùng vài vị có chức vụ trong tông đi ra thấy lạ thì chào hỏi, sau đó lại lẳng lặng rời đi.
Chỉ chốc lát sau họ cũng về tới núi Đông, ngọn núi thuộc quyền cai quản và giá·m s·át của Phạm Bá cùng với Hoàng Tuyền, hiện tại còn có thêm người nữa là bà cô Như Lan.
Hoàng Tuyền dẫn Cao Phong đi tới phòng mình, cô ta làm vậy để dễ dàng nói với hắn một số chuyện.
“Vào đi!” Cô ta mở cửa, lại chuyển ánh mắt nói với Cao Phong.
“Vâng!”
Hai người, người trước người sau bước vào. Hoàng Tuyền đi trước, chỉ thấy cô ta phất tay một cái, toàn bộ đồ đạc trong phòng đã được gọn gàng, viên đá ở cuối góc cũng phát sáng, tỏa ra ánh sáng khắp đến mọi ngóc ngách.
“Cô có chuyện gì muốn nói với học trò?” Cao Phong ngồi xuống ghế tựa, không chờ đợi thêm mà lập tức hỏi.
Hoàng Tuyền nghe vậy thì cũng không vội, cô ngồi xuống hất tay, lấy bình trà trên bàn rót ra hai ly rồi đưa cho Cao Phong một ly. Cô ta đưa lên miệng, thổi một hơi cho nguội rồi uống, khiến cho mùi trà thơm bay khắp căn phòng.
“Về chuyện của ngươi và Phạm Bá. Lúc trước anh ta nhận ngươi làm học trò, nhưng giờ đã không thể dạy nữa rồi. Do vậy nên bây giờ ta muốn tự mình tiếp tục chỉ bảo, dẫn đường cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?”