Hoàng Tuyền làm ra dáng vẻ lạnh nhạt, ánh mắt như không có chủ đích mà khẽ nhìn thoáng qua Cao Phong. Quả nhiên, thấy được sự thay đổi trên khuôn mặt của hắn, trong đáy mắt dường như xuất hiện dáng vẻ bối rối.
Khi nghe nhắc đến việc để cho Hoàng Tuyền thay Phạm Bá tiếp tục chỉ dẫn cho mình, trong lòng Cao Phong bỗng có chút trầm lại nhưng cũng chỉ chốc lát là biến mất.
Hắn biết giờ đây bản thân còn quá non nớt, lại không có nhiều hiểu biết về cách tu luyện của Thiên Sinh giả. Nếu muốn thực lực gia tăng nhanh chóng, thật sự là chẳng còn cách nào ngoài để cho Hoàng Tuyền chỉ dạy cho hắn.
Nghĩ kỹ lại thì Hoàng Tuyền vừa là người đi theo Phạm Bá nhiều năm, vừa giữ chức vụ giám sự của núi Đông, thực lực lẫn kinh nghiệm đều có phần vượt vội. Nếu đem cô ta mà so với Cao Phong, chẳng khác gì trời với đất, một sự chênh lệch rất lớn.
Nếu được Hoàng Tuyền chỉ dạy, khẳng định là chỉ cần thời gian ngắn, thực lực của bản thân Cao Phong sẽ có tiến bộ rất nhanh, khó ai có thể bì kịp.
Mà việc nhanh chóng gia tăng thực lực đối với Cao Phong có ý nghĩa rất lớn. Hắn muốn khi nào bản thân đạt được thành tựu tương đối sẽ ra ngoài đi tìm kiếm, hy vọng có cách cứu lấy Phạm Bá.
Trong lòng như đã có sự quyết định, Cao Phong liền đứng dậy hướng về phía Hoàng Tuyền.
“Như vậy thì quá tốt, học trò chỉ sợ làm phiền!” Cao Phong đưa hai tay ra lễ, nói bằng giọng kính trọng.
“Không sao, ta bây giờ cũng đang không có người theo học. Nếu ngươi nói vậy thì từ nay ta sẽ thay Phạm Bá mà bắt đầu hướng dẫn cho ngươi!”
“Vậy thì học trò xin cảm ơn!”
Cao Phong sốt sắng đáp lại, vẻ mặt hơi có phần giãn ra, không còn nét căng thẳng như ban đầu. Lúc này hắn cũng có chút thả lỏng, liền tranh thủ đảo mắt quan sát xung quanh.
“Còn một chuyện nữa!”
Đang trong lúc Cao Phong buông lỏng bản thân mà tìm hiểu một chút về nơi này, đột nhiên nghe tiếng Hoàng Tuyền lại vang lên khiến hắn có chút giật mình.
Cao Phong nhanh chóng quay lại nhìn về hướng Hoàng Tuyền, mặt làm ra vẻ khẩn trưởng đáp.
“Thưa cô, có chuyện gì?”
“Chuyện là về túi trữ vật của Phạm Bá, ngươi đang giữ nó phải không?”
Vẻ mặt Hoàng Tuyền có chút thăm dò. Cô ta nói xong lại đảo ánh mắt hướng ra xa ngoài khung cửa sổ. Chẳng biết có gì ngoài đó mà khiến cho cô ta chú ý, đôi mắt cứ chớp chớp liên tục.
Vừa nghe tới câu này, sắc mặt hắn liền có chút thay đổi, bàn tay tự giác đặt xuống cái túi ngay cạnh hông.
Mà không chỉ có mình Cao Phong làm ra vẻ mặt này, cái bóng đen trong túi từ khi trở về tông môn Nguyên Thanh vẫn không có động tĩnh gì, lúc này dường như đã tỉnh dậy mà chạy khắp nơi trong túi trữ vật.
Chỉ thấy cái bóng đen từ từ hóa thành một đường sáng trong trẻo bay ra khỏi túi trữ vật, đi tới trước mặt Cao Phong.
Cao Phong vừa thấy thì thất kinh, hắn vừa mới cảm ứng được túi trữ vật có động đậy, ngay sau đó liền thấy có làn khói từ trong túi đi ra. Trên miệng không kiềm được mà la lên.
“Gì vậy?”
Trái lại với vẻ mặt ngạc nhiên của Cao Phong, Hoàng Tuyền vẫn ngồi một bên mà bình thản cầm ly trà đưa lên miệng. Quan sát ánh mắt của cô, hình như cô đã biết rõ cảnh tượng này là gì, cho nên mới tỏ ra nhởn nhơ như vậy.
Luồng ánh sáng trong trẻo bay ra, hóa thành một làn khói trắng mù mịt. Chỉ chốc lát sau đó, lớp khói tan dần, từ từ trong đó hiện ra một con thú nhỏ.
Con thú này có chiều dài thân thể chỉ tầm hai thước hoặc hơn một chút. Bộ dạng vừa giống như hổ mà vừa giống sói, bộ lông có màu chủ đạo là màu cam và sọc đen.
Nó còn có cái bờm đỏ như loài sư tử, ngay đỉnh đầu còn có cặp sừng nhú ra phía trước.
Đặc biệt, ở trên lưng còn có hai cái cánh nho nhỏ đang phập phồng kéo cả cơ thể bay lên không trung. Trông bộ dạng có phần đáng yêu, có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn hảo cảm của người khác.
Nhưng mà có một điều kỳ lạ xảy ra, đó là khi nó bắt đầu cất tiếng.
“Hoàng Tuyền, ta... ta nhớ cô lắm...”
Âm giọng của nó vừa trầm vừa ồm, cứ như là phát ra từ miệng người đàn ông ở độ tuổi năm mươi sáu mươi. Chưa đợi nói xong câu nói, con thú nhỏ có cặp sừng đã vội vỗ cánh bay nhanh về phía Hoàng Tuyền đang ngồi.
Khi trông thấy nó bay tới, đột nhiên Hoàng Tuyền chỉ lười lạnh một cái thì liền thay đổi sắc mặt. Chỉ thấy được sự lạnh lẽo trong đôi mắt của cô ta, lại thấy ống áo vung lên, từ trong tay ẩn hiện sinh lực đang được hội tụ.
Ngay sau đó, một đường sáng màu xanh nhạt hình vòng cung liền bắn tới, hất bay con thú nhỏ va vào góc tường, đồng thời làm bậc tung luôn các cánh cửa trong phòng.
Con thú nhỏ bị cơn chấn động vừa rồi làm cho đập đầu vào tường, sinh ra ảo giác, tâm trí trở nên quay cuồng không thôi.
Một lúc sau nó mới dần khôi phục, thấy được khung cảnh trước mặt không còn bị nhòe nhòe. Vẻ mặt nó bỗng trở nên tức giận, hùng hùng hổ hổ lại xông lên trước.
“Cô... cô làm gì vậy hả? Nếu ta không kịp tránh đi một phần thì đã b·ị đ·ánh cho linh hồn tiêu tan rồi.”
Vừa nghe tới đây, Hoàng Tuyền cũng tỏ ra nét mặt có chút khó hiểu, nhưng chỉ sau một khắc, cô ta liền đứng dậy mà hướng ánh mắt có phần tức giận nhìn về phía con thú trước mặt.
“Linh hồn? Dù là linh hồn thì ta cũng muốn đ·ánh c·hết ngươi!”
Nói xong câu này, bỗng nhiên Hoàng Tuyền liền kéo ống áo, giơ bàn tay ra. Thấy rõ ngay lòng bàn tay cô có một nguồn sinh lực cực lớn, đang được hội tụ thành hình.
Vẻ mặt của cô tràn đầy nét giận giữ, sẵn sàng dùng nguồn lực này để t·ấn c·ông về phía con thú đang bay.
“Này, bình… tĩnh, bình tĩnh đi!”
Quá hoảng sợ trước hành động và điệu bộ của Hoàng Tuyền, con thú nhỏ chỉ kịp nói lên vài chữ, đã vội vàng quay đầu bỏ chạy. Nó đi tới nấp sau lưng Cao Phong, chỉ lén đưa đầu ra nói rồi lại cuống quýt thụt đầu trở lại, điệu bộ vô cùng sợ hãi cái người trước mặt.
“Hiểu... hiểu lầm mà thôi, cô nghe ta giải thích đi đã!” Thú nhỏ dùng cái giọng ồm ồm, vì quá kinh hãi cho nên câu nói có hơi lắp bấp.
“Hiểu lầm? Không có hiểu lầm gì hết! Cao Phong tránh ra, để ta xử nó.”
Hoàng Tuyền lúc này đã thật sự tức giận lắm rồi, chỉ thấy nguồn lực trên tay nhanh chóng kết thành hình quả cầu màu trắng trong suốt, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra.
“Đừng... đừng bỏ ta Cao Phong. Phạm Bá đã phân phó ngươi cho ta kia mà!”
“Cái gì?”
Còn chưa hết bàng hoàng vì màn xuất hiện của con thú cộng với sự thay đổi đột ngột của Hoàng Tuyền, thì giờ đây hắn lại nghe thêm thông tin liên quan tới Phạm Bá.
Điều này thật sự khiến cho Cao Phong không kịp tiêu hóa, hắn chả hiểu hết được cái màn vừa mới xảy ra.
Hắn càng suy nghĩ thì càng rối, vội đưa hai tay ra, dùng giọng điệu hòa hoãn mà nói.
“Giám sự Hoàng Tuyền, xin cô hãy bình tĩnh lại, đợi học trò hỏi một lát rồi ra tay vẫn chưa muộn.”
Nghe Cao Phong khuyên giải Hoàng Tuyền, còn thú kia liền lanh miệng mà nhào đầu ra nói thêm vào.
“Đúng rồi, xin cô hãy bình tĩnh đi. Đêm đó ta thật sự không có cố ý nhìn trộm cô tắm mà!”
“Sao hả?” Cao Phong hét lên với đôi mắt mở to, khi phải đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
Vừa nghe tới câu này, như chạm tới chỗ yếu huyệt của Hoàng Tuyền, liền thấy hai má cô ta lập tức trở nên ửng đỏ.
Cô ta vẫn đang đằng đằng tức giận, nhưng khi thấy vẻ mặt bối rối của Cao Phong sau khi nghe con thú kia nói, cơn phẫn nộ trong cô càng trở nên dữ dội hơn.
Không kìm nén được nữa, Hoàng Tuyền hét lớn, xung quanh người tỏa ra khí tức cuộn trào, như muốn bùng nổ ngay lập tức.
“Ai đánh mà ngươi khai hả, hôm nay dù là thân xác hay linh hồn thì ta cũng phải lấy!”
“Á... á ta xin lỗi. Ta không cố ý, chỉ là thuận miệng mà thôi.”
“Đừng nói nhiều, ta đã đợi ngươi trở về để tính sổ với ngươi lâu rồi!”
Nói xong, Hoàng Tuyền mới nhún gót nhảy mạnh về phía trước. Cô ta đưa tay, phát động đánh ra chưởng lực đã tích tụ, uy thế quả thật khiến cho người khác cũng có mấy phần thất kinh.
Hoàng Tuyền di chuyển quá nhanh, làm cho Cao Phong không kịp né tránh, chỉ có thể bất đắc dĩ dơ tay lên đỡ. May mà vào lúc này, con thú nhỏ kia lại có phần nhanh nhẹn, liền ra tay hành động hỗ trợ.
Chỉ thấy nó nhanh chóng dùng pháp lực, mở túi trữ vật trên người Cao Phong, sau đó lấy ra một cái thuẫn bài ném tới phía trước. Lập tức thuẫn bài hóa to, ngăn chặn đòn công kích như vũ bão của Hoàng Tuyền.
Công kích vừa chạm vào, ngay sau liền có một tràn xung lực nổ ra tứ phía, khiến cho tất cả cảnh cửa trong phòng tức thì bị thổi bay.
Xung kích cũng lan tới chỗ của Hoàng Tuyền, khiến cho cô dường như có phần tĩnh ngộ, thoát khỏi việc bị cơn tức giận khống chế.
Cô ta nhanh chóng đảo mắt, liền thấy được cơ thể Cao Phong cũng bị trường lực mạnh hất bay về sau, ngã lộn nhào trên nền. Như đã nhận ra có điều gì không ổn, Hoàng Tuyền lập tức di thân đi tới chỗ Cao Phong.
“Cao Phong, ngươi... ngươi có sao không?” Hoàng Tuyền đỡ Cao Phong dậy, lấy tay đưa mặt hắn qua lại mà hỏi.
“Học… học trò không sao, chỉ là hơi… hơi choáng một chút mà thôi!”
“Không sao cái gì mà không sao. Nếu không có ta nhanh chóng dùng thuẫn bài đón đỡ, thì một kích kia dù có yếu cũng đủ đánh ngươi nát như tương rồi.”
Thú nhỏ đang bị Cao Phong đè lên, nó vừa nói, vừa cố hết sức lách mình chui khỏi người Cao Phong để bay trở lại.
“Hừ, cũng đều tại ngươi...” Hoàng Tuyền liếc xéo, lạnh lùng nói.