Nghe thấy lời ông ta nói, Cao Phong cất củ khoai đi, hắn khẽ gật đầu thừa nhận.
Người đàn ông kia thấy thằng nhỏ trước mặt có vẻ kỳ quái. Ông ta lại nhìn quanh một lần nữa, trong lòng vẫn có chút hoài nghi. Bất chợt ông ta hỏi.
“Cha, mẹ hay người thân ngươi đâu. Họ đi làm rồi à!”
Cao Phong nghe câu hỏi nhưng lại không trả lời ngay, mặt hắn đột nhiên tối sầm lại, cúi gục đầu xuống đất. Một lúc lâu sau hắn mới khẽ nói.
“Ta sống một mình!” Hắn khẽ đáp, trên mặt vẫn giữ một nét điềm tĩnh đáng kinh ngạc.
“Sống một mình sao, ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà đã sống một mình!”
Người đàn ông râu quai nón nghe vậy liền hỏi lại, ông ta dò xét một hồi thì thấy thằng nhỏ trước mặt chỉ độ tầm mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà lại sống một mình ở vùng núi hoang vu này. Vẻ mặt ông ta không tin lời Cao Phong, liên tục chất vấn.
Bỗng rồi mắt ông ta bắt gặp vật gì đó phía bên kia. Trên cái bàn nhỏ cách không xa chỗ nằm, có cái bài vị bằng gỗ có khắc mấy chữ nhỏ nhỏ. Người đàn ông râu quai nón thấy thế liền hỏi.
“Cái bài vị là của ai?”
“Ông nội!”
Nghe câu nói của Cao Phong, người đàn ông kia mới ngỡ người, chợt liếc thấy vẻ mặt thằng nhỏ có chút buồn. Giờ đây ông ta mới hiểu nguyên nhân tại sao lúc hỏi về người thân thì mặt Cao Phong lại tối sầm như thế. Ông ta đành im lặng nằm lại xuống giường không hỏi nữa.
Bên ngoài, trời cũng bắt đầu về chiều, những tiếng lá cây xào xạc hay những tiếng kỳ lạ gì đó là đặc sản của vùng núi này. Những thanh âm tạo nên bản nhạc ma mị đầy c·hết chóc.
Người đàn ông trung niên có râu quai nón kia lúc này đã lại nằm xuống giường, ông ta để tay lên mặt, chả biết ông ta còn thức hay đã ngủ. Phía bên kia, Cao Phong vẫn ngồi thừ ra đó, mấy củ khoai trong rọ lúc nãy chẳng biết biến đi đâu. Hắn cứ liên tục quan sát người nằm trên giường, ánh mắt căng thẳng cứ như cai ngục đang giam lỏng phạm nhân.
Được một lúc lâu, dường như cảm nhận cái mạng nhỏ của mình không bị người kia ảnh hưởng. Cao Phong mới ngồi dậy bước đi, cầm cái cần câu với cái rọ đựng cá mà đi ra hướng bờ sông.
Cao Phong đi một hồi lâu, đến lúc trời sập tối mới trở lại. Khi về hắn thấy người đàn ông trong nhà đã đi đứng lại được bình thường, hình như ông ta đang tìm kiếm gì đó. Thấy Cao Phong bước vào, ông ta lại tiến tới giường mà ngồi. Bỗng ông ấy mở miệng hỏi.
“Này nhỏ, nhà của ngươi không có gì ăn à?”
Nghe ông ta hỏi, Nguyễn Cao Phong liền lấy cái rọ sau lưng, hắn chìa ra cho người trước mặt xem. Người đàn ông trung niên nhìn vào trong rọ, thấy trong đó có ba con cá, mỗi con to bằng hai ngón tay. Thấy vẻ mặt người đàn ông trước mặt có chút rầu rĩ, Cao Phong mới lên tiếng.
“Hôm nay ta không câu được nhiều cá.”
“Ngươi ăn thứ này sao?” Người đàn ông râu quai nón hỏi lại.
“Còn có một ít rau rừng, đợi ta đi hái về nấu chung với cá.”
Lời vừa dứt thì Cao Phong lại xoay người bỏ đi, không thèm đoái hoài người ở phía sau lưng. Thấy tình hình này người đàn ông kia cũng thở dài, trong lòng có chút bất mãn. Ông ta nghiêng mặt nói to ra ngoài.
“Này, có cần ta giúp gì không?”
Cái bóng nhỏ của Cao Phong không có phản ứng, hình như hắn đã đi quá xa nên không nghe được lời nói này. Thấy hắn đi càng lúc càng xa mà không trả lời, người đàn ông kia cũng im lặng không nói nữa, ông ta quay người đi vô trong nhà ngồi trên mặt đất, bước vào trạng thái tĩnh tọa.
Một lát sau Cao Phong trở về, hắn mang theo một nắm rau rừng đủ loại trên tay. Cao Phong loay hoay một lúc lâu, hắn nấu canh với cá, múc ra hai cái bát. Hắn mang một bát to tới đưa cho người đàn ông kia. Khi đã xong xuôi Cao Phong cầm cái bát trong tay, xoay người đi ra phía bên ngoài.
“Ngồi xuống đi, ta có chút chuyện cần hỏi.” Người đàn ông trung niên lên tiếng.
Nguyễn Cao Phong nghe vậy thì chợt dừng lại một chút, hình như có hơi ngây người. Hắn sau đó cũng đi về phía người đàn ông kia, ngồi bệt xuống đất, phía đối diện với người trước mặt. Hai người cùng ăn trên chiếc bàn gỗ nhỏ, mạnh ai nấy ăn không quan tâm đến đối phương. Tay Cao Phong cầm cái muỗng gỗ chắc chắn, múc từng muỗng to đưa vào miệng.
Trong ánh sáng lập lòe được hắc lên từ bếp lửa nhỏ bên cạnh, bóng hai người một lớn một nhỏ đều được chiếu lên vách tường đất kia. Người đàn ông trước mặt bỗng đặt bát xuống nói.
“Ngươi tên là gì?”
Vừa nghe lời này, mặt của Cao Phong có chút nhếch lên nhưng chỉ khắc sau lại trở nên bình thường, hắn từ từ cúi đầu nói nhỏ.
“Nguyễn Cao Phong.”
Xong câu hỏi, vị đàn ông trung niên lại giữ thái độ điềm tĩnh, chỉ khẽ gật đầu hỏi tiếp.
“Ngươi có thường cứu người dưới sông không?”
“Không có, quanh đây không ai qua lại.” Cao Phong thãn nhiên vừa ăn vừa đáp lại.
Người đàn ông nghe câu trả lời thì có chút hài lòng, dường như đây là điều ông ta đã đoán được trước đó. Ông ta không ngừng mà hỏi tiếp.
“Vậy ngươi có thường cứu người khác không.”
“Chắc là có, ta thường giúp vài đứa trẻ ăn xin dưới chợ.” Cao Phong đáp.
Vị đàn ông trung niên râu quai nón nghe vậy thì hừ một tiếng hỏi lại.
“Ý ta là người lạ, người vừa mới gặp.”
Cao Phong hiểu ý có chút ngẩn đầu lên nhìn, khắc sau lại cúi xuống mặt bát, thẳng thừng đáp.
“Chưa có!”
Nghe xong hai tiếng dứt khoác, người trung niên dừng ăn hẳn đi. Ông ta đập tay xuống bàn, miệng hừ một tiếng to nói.
“Vậy ngươi chưa từng cứu người lạ nào, lại cứu rồi cho ta ăn. Ta và ngươi lại là người dưng nước lã, ngươi không có đề phòng sao?”
Nghe câu nói của người đan ông trung niên, mặt của Cao Phong có chút dãn ra, hắn có ngước lên nhìn người đối diện. Được một lúc lại như né tránh ánh mắt của đối phương mà quay xuống nói.
“Ta không biết. Ông của ta dặn, là người phải biết cứu người khác lúc hoạn nạn.” Nguyễn Cao Phong khẽ đáp
Dường như câu trả lời có chút đúng ý với người đàn ông kia, ông ta cười lớn vỗ bạch bạch vào đùi.
“Haha, ông của ngươi dạy như vậy không sai. Nhưng cũng phải xem người ngươi cứu là ai, nếu cứu nhầm người thì sao?”
“Nếu như lúc nãy ngươi cứu ta, nhưng ta lại hại ngươi. Vậy chẳng phải ngươi uổng lòng tốt rồi sao.” Ông ta rướn cái cổ to, đưa khuôn mặt lại gần Cao Phong mà nói.
Câu nói của người đàn ông làm Cao Phong chợt dừng lại, hắn ngồi yên một lúc rồi mới mấp mấy môi.
“Ta... ta không biết.” Cao Phong đáp, giọng có vẻ lúng túng.
“Ta không thấy ông là người xấu.”
Đột nhiên vừa nghe hai chữ người xấu, người đàn ông lại cười lớn hơn, hai tay vỗ bạch bạch vào đùi tiếp lời.
“Người xấu, sao ngươi biết ta không phải người xấu?”
“Ta...”
Cao Phong chưa kịp trả lời thì người đàn ông kia lại.
“Ngươi nghĩ như thế nào là người xấu?” ngắt lời hỏi tiếp.
“Là người... người hại kẻ khác.” Cao Phong không suy nghĩ, thuận miệng mà nói.
Nghe câu trả lời của Cao Phong, người đàn ông kia cười khanh khách lên, vẻ mặt như đang lăng mạ người khác. Cao Phong ngồi đối diện, sắc mặt vẫn bình thường. Đối với hắn chuyện này không đáng là gì, hắn còn cảnh giác với đối phương.
Bỗng người đàn ông kia nói.
“Nói như này cho dễ hiểu, nếu một người đang bị người khác đuổi g·iết, vậy ai trong số hai người là người xấu?”
Cao Phong suy nghĩ nhanh mà đáp.
“Người đuổi g·iết!”
“Nhưng người đuổi g·iết lại bị mục tiêu của hắn g·iết c·hết, còn người bị đuổi thì chả xảy ra gì. Vậy lúc này ai mới là người xấu.”
“Ai?” Cao Phong hỏi.
“Chẳng ai là người xấu, chỉ có người thắng và kẻ bại trận. Cho dù nếu ta là kẻ trong mắt ngươi gọi là “xấu” nhưng ta lại sống sót và tự nhận là người tốt. Vậy cũng đâu có sao!”
Người đàn ông trung niên tiếp tục nói.
“Thời thế hiện nay chả còn cái gọi là cái tốt hay cái xấu, mà quan trọng chính là thực lực. Kẻ mạnh là kẻ chiến thắng, kẻ mạnh là người có quyền tự cho bản thân tốt hay là xấu.”
“Ai mà chả là người tốt trong câu chuyện của chính hắn và thành kẻ xấu trong lời nói của kẻ khác. Vậy tốt và xấu có gì mà đáng để quan tâm.”
Nói xong vị đàn ông trung niên đột nhiên đập bàn một cái, bát canh của ông ta tự động không cánh mà bay lên. Nước canh như có ý thức mà trôi vào miệng ông ta, cả con cá cũng vậy. Người đàn ông ngậm con cá trên miệng, ngay sau nuốt luôn cả cá lẫn xương xuống bụng.
Cao Phong sau khi chứng kiến màn vừa rồi thì hoàn toàn im bặt. Hắn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng múc từng muỗng canh nhỏ mà cho vào miệng. Bỗng nhiên hắn lên tiếng.
“Ông... ông nói với ta chuyện này làm gì?”
Người đàn ông kia nghe vậy thì cười nhẹ, ông ta đáp lại.
“Ta thấy nhỏ sống một mình thì biết chắc ngươi ít tiếp xúc với thế giới nên muốn nói một số điều, với bản tính cả tin của ngươi thì đúng thật nên sống ở nơi này. Ta còn tưởng nhỏ ra sao, hóa ra chỉ là đứa trẻ tầm thường, vẫn nên sống ở đây. Tuy có đói một chút khổ một chút nhưng ít ra vẫn toàn mạng.”
Xong câu nói, hai người đều trở nên im lặng. Lúc này Cao Phong không còn ăn nữa, hắn ngồi đó như bất động. Trong lòng có vô vàn điều suy nghĩ. Tuy hắn có nghe người kia bảo hắn là cả tin, nhưng không phải hắn đã cứu ông ta hay sao. Nếu không có Cao Phong thì giờ ông ta vẫn ở dưới sông rồi.
Chợt Cao Phong nói, giọng nói có phần quả quyết.
“Nhưng ta... ta thật sự không muốn sống ở đây.”
Người đàn ông trung niên nghe câu nói của Cao Phong thì cũng không trả lời ngay, lúc này ông ta không còn như lúc nãy mà trở lại điềm tĩnh. Bỗng ông thở dài nói.
“Vậy nếu lúc nãy người ngươi cứu không phải ta mà là tên đã đuổi theo ta. Chẳng phải tình huống lúc này khác rất nhiều hay sao. Nếu ngươi muốn ra ngoài làm sao sống sót nổi đây.”
Cao Phong suy nghĩ, mặt có chút trầm xuống, chợt như hiểu ra điều gì liền hỏi, hắn cố đổi chủ đề sang hướng khác.
“Vậy hai luồng ánh sáng trên bầu trời là ông. Ông chính là tiên sao?” Cao Phong ngỡ ra hỏi lại.
Từ khi hắn cứu người này dưới sông, hắn đã cảm thấy ông ta và hai đốm sáng lúc chiều có quan hệ gì đó nhưng Cao Phong vẫn không thể nghĩ được ra. Giờ đây nghe người này nói, hắn lập tức hiểu ra ngay mọi chuyện.