Loạn Thế Cường Sinh

Chương 4: Nhận học trò



Chương 4: Nhận học trò

Vị trung niên râu quai nón nghe Cao Phong bảo bản thân là tiên thì cười cười nói.

“Ta tên Phạm Văn Bá, cứ gọi ta là Phạm Bá, mà tiên tiên cái gì. Ta chỉ là một cường giả Thiên Sinh bình thường. Ngươi có từng nghe qua cường giả như thế chưa?”

“Ta có từng nghe ông già kể chuyện dưới chợ nói. Ông ta bảo bọn người như thế chính là người tu luyện có sức mạnh cao siêu.” Cao Phong nghe vậy thì mặt có chút rạng rỡ, hắn đáp lại lời tức khắc.

“Vậy ngươi có tin lời ông ta nói không.”

“Có”

Vừa nói xong chữ này, đột nhiên Cao Phong nhớ lại chuyện quá khứ, từng cảnh tượng đã trải qua bỗng nhiên xuất hiện trở lại. Hắn nhớ lúc bản thân mới chỉ bốn hay năm tuổi, có lần theo ông nội xuống dưới chợ bán than. Cao Phong ngồi phía trước xe, ông nội thì đẩy hắn đi, cả hai người không ngừng nói chuyện cười đùa.

Hắn cùng ông nội tới chỗ bán than, bỗng bên cạnh xuất hiện một lão ăn mày nghèo. Ông ta ngồi ở đó kể những câu chuyện thần tiên trên trời, về lớp người mà ông gọi là có sức mạnh siêu phàm, có thể hô mưa gọi gió. Rất nhiều người ở chợ nghe ông ta kể thì chỉ coi là chuyện phiếm, nghe cho vui tai rồi quăng từng đồng tiền vào cái nón lá để trước mặt.

Ông lão đó cũng nhanh nhẩu gật đầu cảm tạ hào ý của bà con, duy chỉ có một đứa trẻ cứ ngồi mãi ở đó. Đó là Cao Phong, hắn lúc nhỏ đã bị cuốn theo những câu chuyện mà ông lão kia kể đến nỗi không dứt ra được. Hắn cứ luôn miệng bảo ông ta kể tiếp cho nó nghe, ông lão cũng vui lòng mà kể tiếp.

Từ đó trở về sau mỗi lần xuống chợ, Cao Phong đều cùng bộ dạng đi đến bên cạnh lão ăn mày để nghe kể. Hắn nghe nhiều tới nỗi thuộc lòng, có nhiều lần lão ăn mày kể nửa chừng mà quên mất tình tiết nào thì Cao Phong liền nhanh nhẹn nhắc vào, bao nhiêu câu chuyện đều được in vào trong trí óc non nớt của hắn.

Cứ thế mỗi khi về lại núi, Cao Phong đều quả quyết nói với ông hắn rằng.

“Ông ơi, con quyết định rồi, con sẽ trở thành cường giả thiên sinh, kiếm thật nhiều tiền về cho ông. Có thế thì chúng ta mỗi bữa đều không sợ đói nữa!”

Nghe Cao Phong nói, ông nội hắn cứ thế mà cười cười, lấy tay xoa đầu hắn.

Nhưng sau khi ông nội hắn mất, hắn vài năm sau không xuống chợ. Sau khi hắn có đủ sức đẩy than bán thì lão ăn mày cũng biến đi đâu mất. Từ đó Cao Phong không còn mơ tới những câu chuyện thần thoại huyền ảo đó nữa, có lẽ nó đã bị v·ết t·hương mất người thân phong ấn lại trong tim Cao Phong.

Giờ đây nghe người đàn ông trước mặt nhắc lại, Cao Phong nhớ lại mà có chút bồi hồi. Giọt nước mắt từ đâu xuất hiện, lăng dài xuống má. Hắn không khóc, đây chỉ là nước mắt sống mà thôi.

“Này, ngươi sao thế nhỏ? Bộ ngươi không tin sao?”

Nói rồi bỗng nhiên Phạm Bá, xắn tay áo lên. Ông ta giơ tay ra trước mặt, ánh mắt tập trung nhìn về hướng ngón tay. Đột nhiên xung quanh ông ta xuất hiện luồng khí màu đỏ dao động, nó từ từ tập trung ngay ngón tay tạo thành quả cầu nhỏ màu đỏ.

Bất ngờ Phạm Bá ngơ chỉ lên hướng tới trước, quả cầu lập tức bay vèo cực nhanh ra sân. Ầm một tiếng rõ to, quả cầu p·hát n·ổ gây ra cái lỗ to tướng trước cửa nhà. Xong xuôi, ông ta quay người lại nói với Cao Phong.

“Ngươi có hứng thú với những điều đó không?”

Cao Phong nhìn vậy thì ngớ người ra, không ngờ người này thật sự là cường giả. Hắn nghe ông ta nói vậy chợt hai hàng chân mày có chút dãn ra, Cao Phong khẽ nói.



“Có phải khi ta tu luyện, ta sẽ không bị đói không?”

“Tại sao ngươi lại lo đói?” Phạm Bá nghe vậy thì khó hiểu, ông ta nhíu mày gặng hỏi lại.

Cao Phong chợt thở dài, nét mặt có chút ủ rủ nói.

“Ta... ta... Lúc trước ta từng hứa với nội sẽ trở thành cường giả để kiếm thật nhiều tiền, để không để nội phải bị đói. Nhưng mà...”

“Ngươi khỏi lo, không những không bị đói mà khi tu luyện đến trình độ nhất định, bản thân ngươi chỉ cần hít khí trời là cũng có thể sống được.” Người trung niên cắt lời.

Người đàn ông trung niên thấy thằng nhỏ trước mắt, ông ta đưa tay vỗ vỗ vào vai, vừa vổ thì hình như trong mắt ông ta hiện ra luồng khí truyền thẳng vào người Cao Phong. Ông ta đang dùng thần thức dò xét gì đó.

“Thế giới ngoài kia rộng lớn như thế ngươi không có mong muốn gì khác sao?” Phạm Bá bất ngờ tiếp tục hỏi.

“Thế mong muốn của ông là gì.” Cao Phong ngước lên hỏi lại.

“Ta muốn là kẻ mạnh nhất, đứng trên đỉnh nhìn xuống. Ta nghe nói nơi đó rất đẹp.” Phạm Bá cười cười đáp, giọng như giễu cợt. Ông ta nói tiếp.

“Sao, có hứng thú chứ, có muốn bước vào con đường này không?”

Cao Phong khẽ suy nghĩ một lúc lâu. Hắn biết cuộc sống của mình giờ đây đang đi tới bước ngoặt quan trọng, đây là cơ hội làm thay đổi cuộc đời hắn.

Giờ đây hắn chẳng còn gì để mất, chỉ còn con đường này mới có thể thay đổi số phận của hắn, cũng là hoàn thành lời hứa với người ông đã mất.

Tuy người này có đôi chút kỳ quái nhưng Cao Phong vẫn giữ vẻ đánh giá như ban đầu, hắn khẳng định ông ta cũng không phải loại người xấu. Hoặc chi ít ông ta không phải loại người sẽ đi lợi dụng người khác, đó là điều mà linh tính mách bảo Cao Phong.

Hắn suy nghĩ thông suốt, bỗng nói một câu.

“Ta muốn bước theo con đường cường giả.”

“Không dễ đâu, có thể sẽ không còn mạng. Ngươi còn muốn không.” Người đàn ông kia dùng điệu bộ chất vấn nói với Cao Phong.

Trong lòng Cao Phong đã quyết định, nếu người này hỏi vậy hiển nhiên là có thể giúp hắn. Cao Phong nói.

“Muốn, xin ông hãy giúp ta.”



Người tự xưng Phạm Bá nghe Cao Phong nói thì sắc mặt có chút thoải mái, ông ta đứng dậy đi đi xung quanh, miệng cứ lẩm nhẩm câu “hãy giúp ta” của Cao Phong. Đột nhiên ông ta nói.

“Thôi cũng được, ta đi về phương Nam để mong tìm được cơ duyên. Không ngờ nữa đường g·ặp n·ạn, lại rơi xuống đây và gặp ngươi.

Kể như vậy cũng hay, có khi ngươi mới chính là cơ duyên mà ta cần tìm. Vậy mới thấy ta và ngươi có duyên với nhau.”

“Ta thấy ngươi cũng thật thà, hiền lành, ta cũng sống lâu như vậy nhưng chưa từng nhận học trò. Vậy giờ ta sẽ nhận ngươi làm học trò, dạy cho ngươi cách để ra ngoài kia có thể sinh sống.”

Phạm Bá đi một hồi cũng quay về ngồi lại chỗ cũ, nói.

“Nào, qua đây bái lễ với ta.”

Cao Phong nghe vậy thì ánh mắt quả quyết hiện lên, hắn quay qua quỳ xuống dưới đất nói.

“Ta tên Cao Phong, xin ông hãy nhận ta làm học trò.”

“Tốt, tốt, từ giờ ngươi sẽ là học trò của Phạm Bá ta.”

Phạm Bá xoa xoa cái đầu của thằng nhỏ trước mặt, ông ta đưa tay nâng người Cao Phong lên. Nét mặt của Cao Phong giờ đây đã có chút rạng rỡ hơn trước...

Sang ngày hôm sau, lại một ngày mới bắt đầu, trên núi sương sớm còn bao phủ cả căn nhà. Căn nhà của Cao Phong không có cửa đóng, mây trôi tận cả vào bên trong.

Ngay phía trước, một thân ảnh lờ mờ hiện ra trong màn sương. Người này hai chân xếp bằng, hai tay bắt quyết đồng dạng đặt bên đầu gối. Xung quanh không khí dao động, có một lớp khí tức hùng hậu đang tản phát ra dưới chân. Sương dày cũng bị lớp hào khí này đánh tan đi, tạo thành một cái vòng bao bọc cả cơ thể.

Cơ thể bắt đầu di động cánh tay, hai bàn tay từ từ đan vào nhau thành một hình quyết kỳ lạ, đột nhiên thân ảnh này la lên.

“Tán!”

Ngay sau khẩu quyết, sương mù tứ phía bị một cổ lực lượng cường đại từ thân thể bắn ra xua tan đi. Không gian vừa rồi còn mù mịt trong mây giờ đã trở lại vùng đất bình thường. Người ngồi kia lúc này đột nhiên ho khụ khụ, vài giọt máu còn rơi vãi trên nền đất.



Ông ta đưa tay bấu chặt lấy ngực trái, miệng lẩm bẩm.

“Hừ, loại ma độc này mạnh thật!”

Nói xong ông ta lại đưa hai tay thủ ấn, thi triển loại bí pháp gì đó mà thấy đột nhiên trước mặt xuất hiện quả cầu trong suốt có vỏ màu vàng. Bên trong quả cầu có ánh hỏa diễm phừng phực cháy lên không ngừng. Người đàn ông đưa tay ra trước, ngay ngón tay xuất hiện dòng khí đen tuyền nhè nhẹ bay ra, được quả cầu trước mặt hút vào.

Được một lúc, q·uả c·ầu l·ửa đã chứa đầy khí đen. Thấy vậy người kia liền bắt thủ ấn, quả cầu trước mặt phát sáng chói lên sau đó liền nổ tan tành, xung kích từ v·ụ n·ổ bay ra tứ phía.



Lúc này ông ta mới nhẹ thở ra hơi dài, đưa tay điểm quyết khiến cho dòng khí không màu xung quanh ông giờ đã được thu vào trong cơ thể. Làm xong, người này mới mở mắt đứng dậy, hướng tầm mắt ra xa nhìn ngắm.

Từ phía đằng xa có một người nào đó đang đi về hướng này, đằng sau còn kéo theo một xe chất đầy than. Đó là Nguyễn Cao Phong, hắn mới sáng đã lên núi lấy than, định hôm nay sẽ đem xuống chợ đổi lấy ít tiền.

“Ngươi đi đâu đó?” Người ngồi trước nhà thấy Cao Phong lại gần thì hỏi.

“Thưa thầy, con đi lấy than đổi chút đồ, rồi về nấu cơm cho thầy trò ta ăn!”

Người vừa hỏi Cao phong đích thực là Phạm Bá, ông ta nhân lúc Cao Phong đi lấy than đã bí mật luyện gì đó. Thấy Cao Phong gọi bản thân là thầy, Phạm Bá lúc đầu có chút ngỡ ra, nhưng khắc sau lại cười cười nói.

“Giỏi, giỏi. Ngươi là học trò đầu tiên mà Phạm Bá ta thu nhận.”

Cao Phong nghe Phạm Bá nói vậy thì cũng gật đầu cười nhẹ, đây là người mà hắn nói chuyện nhiều như vậy trong suốt năm năm vừa qua, trong lòng cũng sinh ra không ít hảo cảm. Hắn còn xin ông ta nhận làm học trò, cũng là gửi niềm hy vọng rất lớn vào Phạm Bá.

Phạm Bá đang khua tay chân cho khỏe người, chợt thấy Cao Phong vừa định đi xuống chợ thì nhanh miệng hỏi.

“Dưới chợ ngươi có thấy tiệm thuốc nào không?”

Vừa nghe câu hỏi, Cao Phong bỏ xe than xuống quay người lại, dùng giọng điệu kính trọng trả lời.

“Tiệm thuốc, hình như là có. Mà sao vậy thầy?”

“Hỏi làm gì? Nhỏ biết càng ít chuyện càng tốt!” Phạm Bá nghiêm mặt đáp.

Thấy vẻ mặt Cao Phong có chút trầm xuống sau khi nghe tiếng nạt của hắn, Phạm Bá cười cười đi lại chỗ Cao Phong, đưa tay xoa đầu nhỏ trước mặt nói.

“Khà, khà để ta đi với con.”

“Thầy có đi được không?”

Vừa nghe Cao Phong hỏi, Phạm Bá đã nhíu chân mày lại quát lên, dùng tay đánh vào vai Cao Phong.

“Cái thằng hỏi thừa, ta không đi được thì có bản lĩnh gì mà dạy cho ngươi nữa, mau đi!”

Cao Phong nghe vậy chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, hắn cúi gầm mặt đẩy xe thang đi lên phía trước.

Phạm Bá đi phía sau, thấy dáng đi có vẻ khổ sở của Cao Phong, ông liền tặc lưỡi nói.

“Thẳng lưng lên, thanh niên gì mà cứ khòm khòm như ông lão!”