Cao Phong nghe vậy thì cũng làm theo, hắn vươn người thẳng lưng mà đi về phía trước, dáng đi thẳng thóm có vẻ tốc độ cũng được cải thiện.
“Ngẩn cao đầu nhìn hướng mặt trời, đó mới là nam nhi.”
Hai người một thầy một trò đi sóng vai với nhau, họ đi một lúc thì cũng tới khu chợ. Đây là khu chợ ngay trước trấn nhỏ có tên là trấn Cam La. Khu chợ này cũng chẳng phải chợ sầm uất gì, chỉ là vài người buôn bán họp lại nhỏ với nhau, tạo nên một cái chợ nhỏ, người ta còn có tên gọi khác là chợ chồm hổm.
Phạm Bá nghiêng đầu quan sát, thấy trên đầu ông ta quấn một cái khăn dài, hai mắt liên tục sáng lên. Ông có giải thích cho Cao Phong rằng phải làm thế để đề phòng có chuyện bất trắc. Nhưng hình như việc ông quấn khăn trên đầu như thế càng làm việc này bất trắc hơn, chỉ thấy hàng chục đôi mắt đều hướng nhìn mỗi khi Phạm Bá đi qua.
Họ đi dạo một chút cho tới nơi Cao Phong thường hay bán than. Phạm Bá nhìn ngắm một lát thì nhận ra vài điều, khu chợ này ngoài nhỏ ra thì vật tư cần bán cũng chẳng có bao nhiêu, mà nhìn đâu đâu cũng có đầy những người ăn xin. Thấy ai đi qua họ cùng chìa đôi tay run run đen nhèm ra trước, mong có ai rủ lòng thương mà cho họ ít bạc lẻ.
Tới nơi đổi than, Cao Phong đổi cả xe thang chỉ được vài bạc lẻ, nhiêu đây chỉ đủ cho hắn mua một ít đồ ăn. Cao Phong đi qua bên kia đong gạo, mua thêm vài thứ đồ như là cà rốt, khoai tây, các loại nấm,...
Mấy loại nguyên liệu này so với người khác thì đều là đồ tầm thường, nhưng so với người chỉ quanh năm thường xuyên ăn khoai thay cơm thì chả khác nào vớ được vàng nguyên khối.
Phạm Bá thấy Cao Phong đang lúng túng trả giá lựa đồ ăn thì biết thằng nhỏ này đang cố mua nhiều đồ về đãi hắn một bữa tiệc coi như bái sư, trong lòng cũng nâng lên hồi thương sót. Phạm Bá đi tới cửa hàng nơi Cao Phong đang đứng, thuận miệng nói.
“Ông chủ lấy cho ta ba cân thịt bò, hai cân thịt gà, còn nữa lấy thêm vài bầu rượu ngon.”
Nghe tiếng Phạm Bá bên tai, Cao Phong liền liếc mắt sáng. Hắn không khỏi kinh ngạc khi nghe Phạm Bá nói những lời này. Thịt là thứ mà Cao Phong từ khi có ý thức tới giờ vẫn chưa từng được ăn, trên núi hắn sống, chả hiểu sao chẳng còn sót lại con thú vật nào nên dù Cao Phong có muốn đi săn thì cũng không được.
“Thầy mua những thứ này thật sao?” Cao Phong khẽ nghiêng mặt nói.
Phạm Bá nghe được tiếng Cao Phong, biết thằng nhỏ ngạc nhiên khi bản thân nói thế, miệng Phạm Bá cười đáp.
“Có gì mà không thật? Ta đãi con một bữa coi như lễ nhận học trò.” Phạm Bá vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Cao Phong.
Giọng điệu của Phạm Bá trầm ấm, dáng vẻ âm trầm như người cha nói với đứa con trai của mình. Lời này của ông ta làm cho Cao Phong không khỏi xúc động, hắn đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay xòe. Đã từ rất lâu, kể từ khi ông nội hắn mất, chưa từng có ai nói những lời ngọt diệu thứ thế với Cao Phong.
Không cần biết người trước mặt thân phận chưa rõ thế nào, nghe được lời từ miệng cũng làm Cao Phong không khỏi kính mến.
Ông chủ cửa tiệm nhanh chóng đưa những nguyên liệu cho Phạm Bá, ông ta chất hết lên xe đẩy của Cao Phong. Phạm Bá kéo Cao Phong đi qua vài cửa tiệm nữa, ông ta mua cho Cao Phong vài bộ trang phục mới tinh, mua cho vòng đeo tay. Cao Phong vui lắm, trước giờ đối với những thứ này hắn chỉ là nhìn mà chảy dãi chứ chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ được sở hữu.
Bỗng nhiên cả hai đi qua một cửa tiệm, Nguyễn Cao Phong đứng một bên nói vọng lên bằng giọng the thé.
“Kia là tiệm thuốc lớn nhất ở đây rồi thưa thầy.”
“Ừ, con ở đây chờ ta, đừng vào trong.”
Cao Phong nghe vậy thì nghe lời đứng ở ngoài đợi, hắn đợi mà trong lòng mông lung nghĩ tới hành động của người thầy này. Hắn trong lòng có chút lo lo, sự lo lắng này bắt nguồn từ việc người thầy kia mua cho hắn nhiều đồ vật như vậy. Cao Phong sống một mình nhiều năm trời trên núi, chưa từng được ai hỏi thăm, thậm chí khi hắn xuống chợ để bán than còn bị không biết bao nhiêu ánh mắt dòm ngó phán xét.
Hắn sống nhiều năm đói khổ như vậy, chịu nhiều tổn thương như vậy, trong lòng đã sớm hóa đá. Sự sợ hãi hay mặc cảm đã sớm bị tiêu trừ. Vậy mà giờ đây lại chỉ vì cứu vị cường giả có xuất thân thần thần quỷ quỷ này, lại được ông ta thu nhận làm học trò còn mua cho vô số đồ.
Thật ra tâm lí của Cao Phong không có gì là lạ, bất kể là ai sống trong hoàn cảnh của hắn, đột nhiên nhận được ân huệ từ một người mà bản thân không biết thứ gì ngoài tên, đặc biệt còn là cường giả có sức mạnh uy chấn thì không cảm thấy gì mới là lạ.
Phạm Bá sau một hồi mua thuốc cũng ra ngoài, ông cầm trên tay là hàng tá bao thuốc được bọc bằng lớp giấy bên ngoài. Đây hoàn toàn là những bài thuốc nam từ các loại thảo mộc quý hiếm, khi về còn cần ghé qua mua một cái ấm đất nhỏ, có vậy thì mới sắc thuốc được. Khi ông bước ra chợt thấy Cao Phong đang trầm ngâm suy tư gì đó, Phạm Bá chợt nói to.
“Nhỏ, thầy xong rồi, ta về.”
Cao Phong đang mông lung suy nghĩ, chợt nghe tiếng bên tai thì giật người tỉnh lại. Hắn quay về phía Phạm Bá gật đầu, miệng nở nụ cười hiền hòa, hình như đây là lần đầu tiên trong năm năm qua hắn mới có lần nhếch mép.
Hai người tiếp tục di chuyển, hướng dãy núi mà trở về nhà Cao Phong. Sau khi về nhà thì lấy ra nguyên liệu vừa mua ở chợ để nấu vài món ngon. Cao Phong không có kinh nghiệm nấu những món thịt này bởi vì hắn chưa từng được ăn, từ bé tới lớn chỉ ăn củ xắn củ khoai và cá ngoài sông.
Phạm Bá thấy vậy thì cười lạnh, tự nhận công việc nấu những cái này.
Nhưng mà trái với phong thái tự tin, hắn lại nhận ra bản thân cầm cái dao có lưỡi hơi cùn của nhà Cao Phong thì không biết xử lý mớ nguyên liệu này ra sao. Nhìn dáng vẻ như là người lâu rồi chưa từng đụng lại vào việc nấu nướng.
Phạm Bá quần quật một hồi, cuối cùng đành đem chỗ thịt kia tất cả nướng trên ngọn lửa hồng, hắn dùng luồng khí màu đỏ trong người khống chế ngọn lửa, làm cho thịt rất nhanh đã chín. Sau khi thịt đã chín thì chất hết lên một miếng ván gỗ to đặt trước bàn thờ ông nội Cao Phong.
Bỗng Phạm Bá lên tiếng kêu.
“Cao Phong, lại đây làm lễ.”
Lễ bái thầy là một nghi lễ truyền thống có từ hàng ngàn năm nay. Nó bắt nguồn từ tục lệ mỗi khi học trò trong các gia đình muốn xin theo học đạo pháp hay tu hành của thầy đồ đều phải đem lễ vật theo cúng bái. Việc đó không chỉ giúp cho nghi thức được ơn trên chứng dám, mà lâu dần còn là nghi thức với tầng lớp cường giả phi thường siêu nhiên kia.
Cao Phong đi tới trước bàn thờ cắm ba cây nhan, dập người khấu đầu lạy ba lạy, lại quay sang hướng Phạm Bá đang ngồi gần đó lạy thêm ba lạy nữa. Phạm Bá thấy vậy mỉm cười, ông ta đưa tay đỡ Cao Phong ngồi dậy. Cao Phong chưa đứng dậy ngay, hắn nói.
“Cảm tạ thầy thu nhận học trò, ơn này mai sau báo đáp.”
Nghe lời nói của Cao Phong, nét mặt Phạm Bá có chút dãn ra. Ông ta tu hành nhiều năm, đã đạt được thành tựu không nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên thu nhận học trò, trong lòng cũng có chút xúc động.
Phạm Bá đỡ tay Cao Phong nói.
“Học trò của Phạm Bá ta tính tình phải mạnh mẽ hơn nữa, không được mềm yếu.”
Cao Phong gật đầu lia lia. Thấy vậy Phạm Bá cười khà khà, đi tới một góc ngồi. Đợi một lát cho nhan trên bàn thờ tàn đi, cả hai mới dọn đồ xuống dùng bữa. Đây là lần đầu tiên trong đời Cao Phong được ăn miếng thịt ngon như thế này, hắn vừa cắn một miếng thì trong lòng sung sướng đến nỗi nước mắt không tự chủ mà trào ra.
Thấy Cao Phong khóc, Phạm Bá mới nghiêm mặt nói.
“Ta vừa bảo nam nhi phải mạnh mẽ, không được khóc rồi mà.”
Cao Phong nghe vậy liền ngơ ra, hắn liền đưa tay lau qua nước mắt mà tiếp tục ăn ngấu nghiến. Từng thớ thịt như tan ra trong miệng, trôi xuống bao tử, lại từ từ đi khắp cơ thể. Sự sung sướng đó chỉ những người trong cuộc mới hiểu hết được, rất khó diễn tả bằng lời.
Một lát sau, số thịt trên bàn đã không cánh mà bay vào bụng của hai thầy trò. Cao Phong ăn no cành hông, nằm thở phè phè, điệu bộ rất chi sung sướng. Phạm Bá cũng vậy, lâu rồi ông mới ăn lại đồ ăn loại này, cũng có chút khác biệc nên ăn rất ngon miệng.
Hai thầy trò ăn xong thì lăn ra ngủ, đến gần tối thì lại thức dậy ăn tiếp. Ăn xong Cao Phong đột nhiên hỏi.
“Ngày mai ta bắt đầu chưa thầy?”
“Sao, nhỏ nôn nóng rồi à?” Phạm Bá đưa tay cạy cạy vụn thức ăn trong răng nói.
“Con... con...”
Cao Phong khẽ nói nhưng rồi lại thôi không nói nữa, hắn lại cuối đầu xuống dưới đất. Phạm Bá thấy mặt Cao Phong như vậy thì cười lớn, ông ta kéo cánh tay của Cao Phong qua một bên.
“Ta cho con xem cái này.”
Bỗng nhiên Phạm Bá đưa hai tay ra trước mặt, từ từ đưa lên sau đó từ tay tạo ra một hình phù kỳ lạ. Hình phù hiện ra giữa không trung, nó có màu vàng kim óng ánh, tỏa ra loại khí tức như như ẩn như hiện mà tồn tại ngay trước mặt Cao Phong. Chớp thời cơ, Phạm Bá giơ hai ngón tay xuyên qua hình quyết đâm thẳng vào ngay giữa trán của Cao Phong.
Ngón tay Phạm Bá vừa chạm, lập tức cơ thể Cao Phong giật bắn ra sau, đột nhiên từ chỗ mi tâm xuất hiện luồng năng lượng màu vàng chạy khắp cơ thể. Giờ phút này đây, Cao Phong cảm nhận dường như không gian bên ngoài đang ngưng đọng lại, chỉ có cơ thể hắn di chuyển. Hắn cũng không nghe được bất kì âm thanh nào nữa, cứ như mọi âm thanh trên đời lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Cao Phong bất giác nhìn thấy trước mặt có con ruồi đang đứng bất động giữa không trung, hắn giơ cánh tay chạm vào con ruồi.
Vừa chạm vào thì đột nhiên từ đầu ngón tay tỏa ra vòng hào quang hoàng kim kì dị, tản phát ra xung quanh. Vòng hào quang tỏa sáng một lúc, bất chợt nó hiện hóa thành một cái lỗ giữa không gian, cái lỗ mở ra hút toàn bộ cảnh vật xung quanh cùng Cao Phong vào bên trong, khiến hắn chẳng còn biết trời trăng mây nước gì nữa.