Lỗ đen hút Cao Phong vào khiến hắn cảm thấy hoảng sợ vô cùng, chả biết Phạm Bá đang làm gì với cơ thể của mình. Lỗ đen đưa Cao Phong tới một nơi tối đen như mực, chỗ này hình như không có bất cứ thứ gì tồn tại, cứ như đang đứng giữa hư vô, nơi mà mọi khái niệm còn chưa thành hình.
Cao Phong xoay người ra sau, hắn thấy sau lưng có vô số đốm sáng như ngôi sao đang từ từ rơi xuống. Những vật thể xung quanh cũng bắt đầu rơi, cứ như làn sóng không thể dừng lại, chẳng mấy chốc mà đến lượt Cao Phong.
Hắn thấy cảnh vật tứ phía sụp xuống, theo phản xạ giơ tay lên chống đỡ. Bỗng thấy hổng chân một cái cơ thể rơi tọt xuống phía dưới. Cảm giác rơi khiến cho Cao Phong thấy buồn nôn, dường như lục phủ ngũ tạng đang đảo lộn hết lên.
Bỗng ầm một tiếng, cơ thể Cao Phong lúc này lại rơi xuống đâu đó, trên mặt lúc này xuất hiện vài nét hoảng loạn vô cùng. Hắn thấy trước mặt là một không gian tối đen, hình như cơ thể đang ở trên hồ nước, Cao Phong có thể cảm nhận nước dưới chân. Nhưng tại sao hắn có thể đứng được, chân đứng trên mặt hồ mà không hề bị chìm xuống.
Cao Phong hoảng hốt ngã quỵ, lùi lùi về phía sau mấy bước, chợt hắn tay bản thân đụng vào thứ gì đó. Cao Phong liền quay ra sau kêu lên.
“Thầy thầy... thầy...”
“Bình tĩnh!”
Thì ra Cao Phong vừa đâm vào chân của Phạm Bá, ông ta đã đứng ngay đó từ lúc nào. Nói rồi ông ta hất tay một cái, không gian bỗng chốc sáng lên.
Trước mặt cả hai giờ đây là một khoảng không gian như vô tận, bầu trời trên đầu một màu xanh, phía xa còn có đường chân trời. Mặt nước trong vắt dưới chân, nhìn xuống còn phản chiếu hoàn toàn thân ảnh của bản thân.
Phạm Bá từ từ đi tới trước, ông ta hất tay tạo ra hai cai ghế và một cái bàn như ảo ảnh lúc ẩn lúc hiện, trên cái bàn còn có ấm trà nhỏ. Ông ngồi một bên, lại hất tay kéo cơ thể Cao Phong tới. Lúc này Cao Phong đã không bình tĩnh được nữa rồi, hắn không hiểu gì cả thì chợt kêu lên.
“Đây... đây là đâu vậy thầy?”
“Đây là tâm thức của ta.”
Phạm Bá vừa nói thì từ chỗ hai người ngồi một luồn ánh sáng chói lọi phát ra xung quanh, làm rung động cả mặt hồ.
“Sao, sao có thể... đây là tâm thức của thầy sao.”
Nơi đây giống như một vùng nước trong mênh mông, trên trời chỉ có một màu dưới nước cũng vậy. Cảnh vật bốn phía thì trong suốt, khiến cho người ta cảm thấy đang bị nhốt vào một không gian nào đó.
Phạm Bá đột nhiên ngồi dậy, ông đi thẳng, trên ánh mắt hiện lên tia thần uy kì diệu, mang dáng vẻ của người hiểu biết sâu xa. Từng bước đi đều làm cho mặt nước xuất hiện những gợn sóng nhỏ li ti.
“Trong trời đất, tồn tại duy nhất chỉ có một chữ “Sinh”!”
Câu nói vừa xong thì phù văn liền hiện lên trong không gian, dường như đây là loại thần thông do Phạm Bá tạo ra để giúp cho Cao Phong hiểu thế giới này.
Cao Phong vừa nghe vừa nhìn, hiện trong đôi mắt chính là sự tò mò với những điều mới lạ, về tầng lớp người được gọi là cường giả, thiên sinh giả.
“Sinh chính là cái ra đời sớm nhất, là cái quyết định đến sự tồn vong của thế giới.”
Phạm Bá trên miệng thì nói, bàn tay thì không ngừng tạo những hình phù trong không gian. Hình phù đôi khi là một người nhỏ đang ngồi thiền, đôi khi là dòng năng lượng, đôi khi là quả cầu ánh sáng hoàng kim...
“Ở thế giới này có một loại tồn tại vượt lên tất cả mang tên sinh khí?”
“Sinh khí?” Cao Phong thắc mắc hỏi lại.
Phạm Bá nghe thế thì nhìn nhìn, mặt ông không biểu lộ điều gì, chỉ bình thường hất tay giải thích. Lập tức hiện ra ngay trước mặt một ảo hình người đàn ông đang ngồi thiền, xung quanh cơ thể là từng luồng khí đang được hấp thụ vào trong cơ thể.
“Sinh khí là loại khí vận hành mọi sự sống, người xưa nói rằng khi mà mọi khái niệm còn chưa hình thành thì sinh khí là cái ra đời sớm nhất. Nó chính là thứ cấu thành nên vạn vật trong thế giới này. Cường giả như chúng ta hấp thụ sinh khí để bồi bổ sinh lực và kích thích tiềm năng của việc tu luyện. Cường giả càng hấp thụ được nhiều sinh khí thì sinh lực sẽ càng trở nên cường đại.”
Nói xong câu này Phạm Bá lại hất tay, hình phù người đàn ông liền biến mất. Phạm Bá để hai tay sau lưng từ từ nói.
“Nhưng sinh khí chưa phải tất cả, để con người bình thường bước vào quá trình tu luyện, chúng ta cần một thứ đó là viên sinh mệnh.”
“Viên sinh mệnh là gì vậy thầy.” Cao Phong hỏi một cách gấp gáp.
“Bình tĩnh, cứ xem tiếp rồi ngươi sẽ hiểu.”
Phạm Bá vừa nói vừa hấp tay, trước mặt hiện ra một hình phù kì lạ. Nó như một hòn đá, nhưng xung quanh lại ẩn tàn loại khí tức huyền diệu, có thể nói không phải hòn đá bình thường.
“Đây là gì vậy thầy.” Ánh mắt Cao Phong nhìn cái hình phù trước mặt, hắn chưa từng thấy qua cái nào như vậy, nên hỏi.
“Đây chính là viên sinh mệnh, gốc rễ sự sống của con người.”
“Bên trong mỗi con người từ khi sinh ra đã tồn tại sẵn một viên sinh mệnh như thế này. Khi ban đầu nó chỉ gần giống như một hòn đá bình thường, nhưng có điều khi đã trải qua tu luyện thì lại khác.”
Vừa nói xong, Phạm Bá điểm chỉ lên không trung, từ ngay ngón tay có một luồng năng lượng được gọi là sinh lực bay lên viên sinh mệnh kia. Viên sinh mệnh tiếp nhận lượng sinh lực cường đại thì quay vòng vòng, trên lớp vỏ xuất hiện từng vệt nức chằn chịt.
Bỗng ầm một cái, viên sinh mệnh nức ra, lớp vỏ bên ngoài được bóc đi. Để lộ bên trong là lớp màu vàng kim óng ánh lấp lánh, kèm theo lớp khí tức vô cùng thuần khiết đang dao động xung quanh.
“Viên đá thay vỏ hả thầy.”
“Đúng!”
“Để có thể biết một người có thể tu luyện được hay không, người ta cần phải trãi qua quá trình mài đá, nói một cách dễ hiểu hơn chính là hấp thụ sinh khí, dùng sinh khí phá đi lớp vỏ bên ngoài viên sinh mệnh. Có như vậy viên sinh mệnh mới bắt đầu sinh ra sinh lực, đưa sinh lực đi khắp cơ thể. Chỉ khi nào được như vậy thì người ta mới bước vào được con đường cường giả.”
“Mỗi khi đột phá một cảnh giới, viên sinh mệnh sẽ thay vỏ một lần. Ta nghe nói đến cuối cùng viên sinh mệnh sẽ có màu sắc đẹp nhất thế gian mà không có vật nào sánh bằng.”
Cao Phong nghe nhiều thông tin như vậy thì liền trố mắt ra, hắn vừa lắng tai nghe vừa nhìn Phạm Bá diễn tả mấy hình phù trên không gian mà mắt chẳng chớp lấy một cái. Chợt Cao Phong lên tiếng.
“Vậy còn con?”
“Ý ngươi là ngươi có thể tu luyện được không?”
Thấy biểu hiện của Cao Phong, Phạm Bá cũng hiểu được, ông ta tiếp tục thi triển thêm vài hình phù ảo trên không trung nữa. Bắt đầu nói.
“Cảnh giới đầu tiên của con người chúng ta đó là phàm thể, nói cách khác chính là người thường như con. Phàm thể muốn tu luyện thì phải sở hữu được viên sinh mệnh đạt chuẩn, gọi là chuẩn mệnh. Chuẩn mệnh chính là viên sinh mệnh có khả năng bóc lớp vỏ ban sơ, để tiến vào cảnh giới của cường giả.”
“Trái với chuẩn mệnh là hạ mệnh và hạ mệnh chính là người dù có cố đến mấy cũng không thể khiến cho viên sinh mệnh bóc vỏ ra. Cả đời người đó chỉ ở lại phàm thể.”
Nghe câu nói này của Phạm Bá, Cao Phong chợt nuốt ngụm nước bọt lớn, trong lòng có chút hơi lo sợ. Hắn sợ rằng bản thân sở hữu loại hạ mệnh kia, cả đời chẳng thể bước vào con đường của cường giả thiên sinh được.
Nhưng cũng nhờ Phạm Bá tận tình giảng giải, Cao Phong đã dần hình dung ra thế giới ngoài kia còn nhiều điều mà hắn chưa biết như thế nào. Nếu như ở mãi trong núi hắn nghĩ bản thân sẽ c·hết, sẽ hối tiếc một đời khi ngoài kia còn những điều tuyệt diệu biết bao.
Phạm Bá nói tiếp.
“Thế giới của cường giả không phải là một thế giới màu hồng mà là không màu. Nó không có quy định về sự xấu xa hay tốt đẹp, chỉ có những người luôn đấu tranh, tranh giành để trở thành cường giả mạnh hơn. Họ luôn đi theo lí tưởng tranh đoạt với trời, luôn muốn ngày mai phải nâng cao thực lực hơn hôm nay, luôn muốn đạt được những thứ mà người khác không có được, đi đến những nơi mà người khác không thể tới.”
“Chính vì vậy ta mới nói, một khi con bước chân vào con đường này thì không thể trở lại bình thường được nữa. Một là vươn tới đến lúc con trở thành đỉnh cao của con, hai là con sẽ c·hết ngay khi vừa mới bước vào.”
Chợt Phạm Bá chỉ thẳng ngón tay về phía Cao Phong, ông nói lớn.
“Con có muốn trở thành cường giả theo ta không?”
Cao Phong nghe lời của Phạm Bá nói, trong lòng bỗng hừng hực ngọn lửa. Hắn nghe thấy những sự nguy hiểm kia lại chẳng thấy sợ hãi, trái lại còn kích thích hơn. Ngọn lửa trong tim dần dần lan tới hai mắt, khiến hai mắt Cao Phong sáng bừng.
Hắn sinh ra đã là một đứa trẻ mồ côi, luôn phải sống trong số phận nghèo hèn, tới nỗi ông nội chỉ vì lạnh mà phải c·hết. Cao Phong biết trước kia hắn không có quyền được chọn, chỉ còn cách phó thác vào sức mạnh, hắn mong sao có một phép màu làm thay đổi cuộc sống của hắn.
Giờ đây Cao Phong tin rằng Phạm Bá chính là tia sáng để mang hắn ra vùng tối mà hắn đã phải chịu, trong lòng quả quyết, Cao Phong cắn chặt răng hô.
“Con muốn trở thành cường giả.”
Đột nhiên Cao Phong vừa nói xong thì Phạm Bá đã đi đến bên cạnh Cao Phong, ông ta đưa tay xoa đầu hắn. Cao Phong đột ngột cảm thấy sự ấm áp rất lâu rồi mà hắn chưa từng có, bất chợt hai mắt có chút xúc động.
“Tốt... tốt. Ta chính là muốn nghe câu nói này của con.”
Phạm Bá xoa xoa đầu Cao Phong mà an lòng, ông ta cũng xúc động khi nghe lời thẳng thắn từ miệng đứa nhỏ như Cao Phong. Đột nhiên Phạm Bá nói.
“Để ta kiểm tra xem con có tư chất viên sinh mệnh nào.”
Nói rồi Phạm Bá giơ hai ngón tay hai bên lên, cọ thật mạnh vào nhau. Sau đó ông đưa lên mắt, bỗng chốc thấy hai mắt phát ra ngọn lửa sáng kỳ diệu. Cao Phong đứng một bên trông thấy mà kinh hãi, hắn biết thầy hắn là người có những thuật pháp kì diệu nhưng như này thật quá sức tưởng tượng, không chịu được mà la lên.
“Gì vậy thầy?”
“Không sao, ta chỉ dùng loại bí pháp để xem thấu viên sinh mệnh của con thôi.”