Vừa nghe thấy vậy, sắc mặc Cao Phong trở nên biến đổi. Hắn liên tục đập trống ngực thình thịch, hiển nhiên là hồi hộp khi sắp phải đối mặt với sự thật. Cao Phong sợ rằng bản thân sở hữu loại sinh mệnh hạ mệnh, không thể tu luyện, hắn đang vô cùng lo lắng.
Phạm Bá dùng thần thức cường đại kết hợp với bí pháp kia nhìn vào trong cơ thể Cao Phong, hai mắt ông sáng lên như hai vì sao trong đêm, một lúc sau thì trở lại bình thường. Ông nói.
“Con có thể trở thành cường giả, viên sinh mệnh của con thuộc loại chuẩn mệnh.”
“Thật sao thầy.” Cao Phong mừng rỡ la lên.
“Có điều...”
Đột nhiên gương mặt Phạm Bá thay đổi, hầm hừ nói gì đó.
“Sao...?”
“Điều này hơi lạ, ta chưa từng thấy qua, đợi khi nào con bắt đầu mài đá thì ta sẽ nói thêm cho con hiểu.” Phạm Bá tặt tặt cái lười vài lần rồi nói.
Cao Phong nghe vậy thì trên mặt lộ ra sự lo lắng, hắn còn chưa kịp mừng vì thầy cho hắn biết bản thân có khả năng tu luyện thì lại có tin dữ. Phải chăng còn có điều gì uẩn khúc, chẳng lẽ bản thân hắn bị vấn đề gì đó không tu luyện được hay sao.
Thấy sắc mặt Cao Phong bỗng xuống, Phạm Bá liền hiểu. Ông cười nói.
“Nhỏ yên tâm, con có khả năng tu luyện còn điều mà ta thấy lạ chưa biết là tốt hay xấu đâu, đừng lo.”
Sau câu nói này, đột nhiên Phạm Bá phất tà áo một cái, không gian xung quanh bỗng chốc sụp đổ. Chỉ trong chốc lát, cả hai thầy trò đã trở lại trên bàn lúc này, đống lửa phía góc nhà đã tắt ngúm, để lại không gian tối đen như mực.
Hai người trở lại căn nhà, mọi thứ xung quanh dường như vẫn còn y nguyên ban nãy, giống như họ chỉ vừa đi một khắc mà thôi. Cao Phong mở mắt thì thấy lại con ruồi lúc nãy mới vừa bay ngang qua.
Thấy bộ dạng Cao Phong vẫn còn lo, Phạm Bá mới vỗ vai nói với hắn vài câu an ủi.
“Ngủ đi nhỏ, yên tâm, ngày mai bắt đầu thử phá vỏ viên sinh mệnh của ngươi.”
Vừa nghe câu này, Nguyễn Cao Phong vui lắm, hắn biết giấc mơ cuối cùng cũng sắp bắt đầu được rồi. Cơ hội trở thành người mạnh mẽ, cơm ăn ngày ba bữa, áo mặc không sợ rách sắp tới gần với hắn. Hắn luôn muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Vả lại khi nãy, Cao Phong đã chứng kiến nhiều loại thần thông mà Phạm Bá thi triển, điều này càng làm cho Cao Phong cảm thấy vô cùng thích thú.
. . .
Trên đỉnh núi Cù Hin, nơi đây lạnh hơn rất nhiều so với ở lưng chừng núi. Vào buổi sáng, khu rừng nơi đây toàn bộ đều được phủ một lớp tuyết trên tầng lá. Xung quanh trắng xóa một màu, nếu nhìn từ phương xa thì sẽ thấy nó giống như một con bạch long đang quấn thân trên đỉnh núi Cù Hin.
Dưới kia trên một hòn đá phủ đầy tuyết, có một thân thể cũng được phủ một lớp trắng xóa trên người như vậy. Thân thể này ngồi xếp bằng ngay ngắn, hai tay bắt chỉ để hai bên. Mặt mũi đều bị tuyết che phủ nên chẳng biết nhân dạng là ai.
Người này không ngừng hít thở đều đặn, dường như đang tập trung thiền định hay làm gì đó. Bỗng nhiên xung quanh cơ thể xuất hiện không khí dao động, bắt đầu từ nhỏ cho tới lúc cuồn cuộn mà làm cho tuyết ở dưới đất bay lên tứ tung.
Hai tay người này bắt thủ ấn liên tục xoay vòng tạo thành các hình phù hiển lộ ra không gian, miệng không ngừng thở và đọc pháp quyết, cả người tỏa ra một loại khí tức thần thánh làm cho lớp tuyết phải từ từ tan đi. Lớp tuyết mất dần, lộ ra thân thể của người nào đó hơi gầy, đây đích thị là Cao Phong.
Hắn đang thực hiện việc mài đá hay được gọi là bóc lớp vỏ bên ngoài của viên sinh mệnh. Vài ngày trước, Phạm Bá đã chỉ cho hắn pháp quyết để thực hiện việc dẫn sinh khí vào trong người để từ từ phá bỏ lớp vỏ của viên sinh mệnh.
Việc này không phải một sớm một chiều, cũng như đá thật, viên sinh mệnh cần thời gian để sinh khí bào mòn lớp bên ngoài, tạo ra các vết nứt. Một khi vết nứt đủ nhiều và lớn thì lâu dần sẽ bóc được lớp vỏ bên ngoài ra.
Nhưng có một điều gây trắc trở là Cao Phong chưa xuất hiện vết nứt nào trên viên sinh mệnh, dù hắn đã trải qua việc này được bốn ngày. Hắn cũng đã có thể cảm nhận được viên sinh mệnh của mình, ngưng động tâm thức nhìn vào đáy sâu nhất của tâm can, đó là nơi mà viên sinh mệnh cư ngụ.
Bỗng hai tay Cao Phong rung lên rồi từ từ cả người cũng rung lên bần bật. Hắn la lên một tiếng rồi từ từ mở hai mắt ra. Quả nhiên lần này cũng như mấy lần trước hắn vẫn chưa thể mở được vết nứt nào trên viên sinh mệnh.
Cao Phong mở mắt lắc lắc cái đầu, tuyết từ trên đầu hắn rơi xuống lã chã. Hắn có chút buồn nhưng trong lòng suy nghĩ, chả biết hắn làm sai ở đâu mà lại không được, rõ ràng Phạm Bá nói hắn có thể tu luyện được.
Cao Phong đứng dậy, lẳng lặng đi về phía nhà hắn, trên mặt vẫn không ngừng đâm chiêu nghĩ về các bước mà hắn đã làm trong việc dẫn sinh khí vào cơ thể. Trước mặt hắn là con đường đầy tuyết, gió thổi phù phù làm các hoa tuyết bay tứ tung.
Trên người Cao Phong có sợi dây chuyền, mỗi khi gió thổi đồi vang lên tiếng leng keng leng keng. Sợi dây chuyền có cái mặt dây bằng gỗ lạ này là kỉ vật mà ông hắn nói đã có khi mang hắn về từ ngôi miếu.
Cao Phong rất thích sợi dây này, hắn thường mang nó theo bên cạnh, ông hắn bảo hắn đeo để sau này nếu có gặp lại người thân thì có cái mà nhận dạng.
Đi được một lúc thì cũng tới nơi, ở trước ngôi nhà đã có một người ngồi đó, người này hai tay vận khí liên tục, hóa ra là Phạm Bá. Ông ta thấy Cao Phong trở về thì hạ tay xuống, uy áp cũng dần dần mất đi, luồng khí đen tuyền ở cổ cũng rút dần xuống áo.
Thấy sắc mặt không được tốt của Cao Phong, Phạm Bá đã đoán được có chuyện gì. Ông từ từ đứng dậy, đi tới bên cạnh Cao Phong, thấy thằng nhỏ im im nên ông đành lên tiếng trước.
“Ta biết con nôn nóng nhưng không sao, dụng tốc bất đạt, cứ từ từ.”
“Nào lại đây, ta có thuốc này cho con.”
“Thuốc gì vậy thầy.” Cao Phong ngạc nhiên hỏi.
“Thuốc bổ, ta cũng tinh thông việc nấu thuốc đấy.”
Nói rồi Phạm Bá đưa chén thuốc đen kịt đưa cho Cao Phong. Cao Phong nhận thuốc liền cúi đầu cảm tạ, hắn liền dùng tay mà cho vào miệng. Viên thuốc vừa xuống bụng lập tức Cao Phong cảm giác trong người có sự biến chuyển.
Tim hắn đập nhanh hơn, cơ thể giống như xuất hiện luồng khí mát lạnh mà lan đi với tốc độ chóng mặt, lên dần từ bụng cho tới đầu.
Sau một hồi lâu, cảm giác mát lạnh trong người Cao Phong cũng mất dần, hiển nhiên đây là dấu hiệu của thuốc đã được hấp thụ hoàn toàn. Hắn bắt đầu thở từng hơi nhẹ nhàng để điều hòa lại cơ thể.
Thấy vẻ mặt của Cao Phong vẫn không ngừng ngáp ngắn thở dài, Phạm Bá đứng một bên lên tiếng.
“Con đừng lo, cứ thử lại vài lần nữa chắc chắn sẽ được.”
Bỗng nhiên Cao Phong nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên quay mặt về hướng thầy hắn mà hỏi.
“Khi nào thầy trở về?”
Câu hỏi này ý Cao Phong là hỏi khi nào Phạm Bá sẽ trở lại tông môn của ông ta. Cách đây ít ngày, Phạm Bá đã tiết lộ cho Cao Phong biết ông ta là một trưởng lão của tông môn nào đó nằm ở cách đây rất xa.
Ông ta không thực sự tiết lộ hết chỉ nói qua loa là bản thân đang trọng thương nên muốn ở lại đây một thời gian. Khi nào thương thế thật sự khỏi hẳn thì mới trở về, dặn Cao Phong phải cố gắng tập luyện để đến lúc đó theo Phạm Bá về tông môn.
Phạm Bá nghe câu hỏi của Cao Phong, trên mặt cười cười đáp.
“Khi nào ta hồi phục thực lực lại như trước kia.”
Nghe thấy thầy hắn nói như vậy, Cao Phong cũng không hỏi thêm nữa, hắn quay người hướng ngọn núi mà đi. Cao Phong nói.
“Lần này nhất định con phải phá bỏ lớp vỏ bên ngoài, bằng không con sẽ không về. Thầy đợi con!”
Nói rồi Cao Phong lẳng lặng bước từng bước dài trên đường, hai tay hắn nắm hờ nắm đất, mặt biểu lộ ý chí quyết tâm dâng cao như nước m·ùa l·ũ.
Phạm Bá đứng một bên âm thầm dõi ánh mắt nhìn theo Cao Phong. Tuy chỉ mới trở thành thầy trò vài ngày nhưng dường như ông ta đã nhận ra tính cách của Cao Phong. Cao Phong là người kiên định, mọi khi làm gì thì phải làm cho bằng được, bằng không sẽ không bao giờ từ bỏ.
Nhận thấy điều này, Phạm Bá cũng không ngăn cản, ông ta bước vào trong, ngồi trên chiếc giường gỗ nhắm mắt dưỡng thần.
Phạm Bá giơ tay bắt quyết cả người xuất hiện hào quang sáng chói đỏ rực, ông ta đang đi vào thần thức của bản thân. Bỗng nhiên trong thần thức của Phạm Bá xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ, cái bóng đen như con thú mà không ngừng bay qua bay lại trên người ông. Thế rồi ông cất tiếng nói.
“Ngươi có cảm nhận được viên sinh mệnh của Cao Phong có gì rất lạ không?”
Bóng đen kia nghe câu hỏi thì không chạy nhảy lung tung nữa mà đứng lại trên vai Phạm Bá. Nó ngồi xuống một hồi lâu như suy nghĩ rồi mới lên tiếng.
“Điều này là có nha, ta cảm nhận được dường như viên sinh mệnh của tên học trò ngươi giống như là bị ai phong ấn. Nhưng ta cũng không chắc chắn, bởi vì viên sinh mệnh của hắn vẫn là chuẩn mệnh, còn cái loại phong ấn kia nếu có thì sẽ khiến viên sinh mệnh trở thành ha mệnh mà thôi.”
“Ta e trong chuyện này có điều gì đó khuất mắt, cứ quan sát thì hay hơn.”
Bỗng cái bóng đen tinh nghịch nói tiếp.
"Mà ngưoi sang thật, nấu thuốc cho nó luôn viên Khai Mệnh đan. Thứ này không rẻ đâu nha."
Bóng đen này nói xong thì lại tiếp tục chạy nhảy khắp nơi. Nghe bóng đen nói, Phạm Bá cũng tỏ ra một chút sự buồn phiền, ông ta lắc đầu hất tay một cái lại trở về thế giới bình thường.
Sắc mặt không đổi, nhìn về hướng đỉnh Cù Hin mà trong lòng có chút trầm ngâm.
Ra tới bên ngoài, Phạm Bá tiếp tục thi triển tạo ra q·uả c·ầu l·ửa để hút khí độc trong người ra. Từng dòng khí đen từ ngón tay lại đi ra, mặt Phạm Bá có chút khó chịu.
Lúc này trên đỉnh núi Cù Hin, mặt trời lên cao làm lớp tuyết buổi sáng tan dần đi. Cao Phong đang ngồi trên một phiến đá to. Hai mắt hắn nhắm hờ, toàn thân bất động như một pho tượng. Cao Phong đang tập trung hấp thụ sinh khí, cảm nhận đến từng hơi thở ở trong không gian.
Trong tâm trí của Cao Phong, hắn đang từ từ nhớ lại những khẩu quyết mà Phạm Bá đã dạy cho hắn. Phạm Bá đã truyền cho hai loại pháp môn sơ cấp đó là cảm nhận được sinh khí và phá vỡ lớp vỏ sinh mệnh.