Sinh khí là tinh hoa của đất trời, là thứ chắt lọc ra từ những gì tốt đẹp nhất ở trong thiên địa. Nó tồn tại xung quanh, ở trong không khí, nơi nào cũng có sinh khí. Nhưng để có lượng sinh khí nồng đậm thì núi Cù Hin thật sự rất ít, chỉ xuất hiện một lượng không nhiều ở đỉnh núi cao.
Để bắt đầu quá trình phá bỏ lớp vỏ sinh mệnh cần một lượng sinh khí đi vào cơ thể con người, thông qua việc hấp thụ và cảm nhận.
Cảm nhận chính là việc phát triển thần thức, cảm nhận được sinh khí bên ngoài cơ thể. Việc này Cao Phong đã làm được, vào mấy ngày trước hắn đã làm thành công dẫn sinh khí vào cơ thể. Có điều hắn vẫn chưa tạo được vệt nứt nào trên viên sinh mệnh.
Hạt nhân của sinh lực, chỉ khi nào khai bỏ lớp vỏ bên ngoài thì mới chân chính mà tu luyện, đây là điều mà Cao Phong đã khắc cốt ghi tâm từ khi bắt đầu quá trình này. Nhưng lạ thay khi hắn thi triển thuật pháp thần thức, dùng thần thức nhìn vào viên sinh mệnh của hắn thì lại khắc. Dù có dùng sinh khí đưa vô bao nhiêu lần thì lớp đá cứng kia vẫn mảy may không xoay chuyển.
“Tại sao?” Cao Phong cắn răng nghĩ thầm.
Hắn đang thầm nghĩ, quá trình khai mở viên sinh mệnh của mỗi người khác nhau. Phạm Bá đã nói quá trình này đôi khi với một số người là vượt qua nỗi sợ, vượt qua một nỗi mất mát, với một số người chỉ đơn gian là chiến thắng được cảm xúc mà thôi. Bởi vì cảm xúc có liên hệ rất lớn, nó như chìa khóa ngăn cản cường giả mở ra lớp vỏ kia, chỉ khi nào buông bỏ được cảm xúc đó thì lớp vỏ bên ngoài tự nhiên sẽ dễ dàng bóc ra.
Cao Phong còn chả biết bản thân có cảm xúc như thế nào, hắn chưa ngừng nghĩ bản thân thật sự muốn gì. Từ khi mới bắt đầu có nhận thức, ông nội của hắn đã bảo hắn là đứa trẻ không cha không mẹ. Đến khi ông của hắn mất đi, suốt quãng thời gian hắn không còn ai bên cạnh, Cao Phong chỉ như một khúc gỗ, chưa từng nói chuyện với ai. Vậy thứ hắn cần là gì, cảm xúc hắn cần buông bỏ là gì.
Trãi qua thêm ba ngày nữa ngồi yên hấp thụ sinh khí, Cao Phong lúc này đã gần như kiệt sức. Cơ thể hắn sắp đến giới hạn, hắn sợ bản thân sẽ ngủ quên đi nên không ngừng cắn miệng cho tỉnh táo. Kết quả là máu từ miệng chảy ra ướt cả áo, vệt máu khô còn đọng lại ngay trên cổ.
Đột nhiên xung quanh cơ thể của Cao Phong xuất hiện biến dị, từng luồng ánh khí màu vàng dao động tản phát ra bên ngoài. Nó như những con rắn, từ từ cuốn lấy cơ thể của Cao Phong, sinh khí màu vàng xoẹt xoẹt như những ánh quang chớp giật.
Trong tâm trí của Cao Phong ngay lúc này, hắn đang cố giải đáp câu hỏi của bản thân. Từng hình ảnh mà mười mấy năm cuộc đời đang từ từ tái hiện lại trong đầu hắn, hắn đang nhớ về khoảng thời gian đẹp nhất mà bản thân có, lúc ông nội hắn còn sống.
Hắn nhớ lại khi nói ra bản thân muốn trở thành cường giả, trở thành thế lực cường đại mà lão ăn mày ở chợ kể thì ông nội hắn có nói một câu. Câu nói này hắn tưởng đã quên từ lâu nhưng giờ lại nhớ rõ như vừa nói hôm qua.
“Cháu ngoan, có được bữa đói bữa no thì cũng tốt nhưng cháu từng có ước muốn cao hơn cho riêng cháu chưa.”
Lúc đó hắn chả hiểu cái ước muốn cao hơn kia là cái gì, chẳng phải được ăn no mỗi ngày, được ngủ mà không lo trời lạnh, không lo lúc ngủ căn nhà sẽ sập xuống là tốt rồi hay sao.
Nhưng mà từ khi gặp được Phạm Bá, ông ta đã cho Cao Phong biết thế giới ngoài kia còn nhiều điều như thế nào, trở thành cường giả cũng không đơn giản là được nhưng cũng không đơn giản là mất. Có thể hiểu cái gì của mình rồi sẽ là của mình, cái gì không phải thì vĩnh viễn không có được.
Cao Phong giờ đây không đơn thuần là muốn ăn ngon mặt đẹp mà hắn còn muốn một điều.
“Ta muốn biết...ta muốn có, ta muốn được ngắm nhìn hết cảnh đẹp của thế gian, ...Ta muốn thay đổi số phận của chính ta.”
Cao Phong thầm nghĩ, những suy nghĩ này không chỉ là mong muốn đơn thuần mà nó con là giấc mơ mà bấy lâu nay Cao Phong luôn ấp ủ nhưng gì hoàn cảnh mà hắn chưa từng thổ lộ.
Bỗng ầm một tiếng, từ trong cơ thể Cao Phong xuất hiện một cỗ chấn động. Lớp vỏ trên viên sinh mệnh cuối cùng cũng phản ứng.
Giờ khắc này, Cao Phong đột nhiên cảm nhận một cơn đau chưa từng có trước kia, cơn đau phát ra từ viên sinh mệnh, lan đi khắp tứ chi. Sinh khí màu vàng quanh cơ thể dường như có cảm ứng, nó không ngưng tập trung tại đan điền mà đi vào bên trong, luân phiên t·ấn c·ông vào viên sinh mệnh.
Viên sinh mệnh của Cao Phong dường như bị một hàng xích sắc phong bế, giờ đây đang dần dần mất đi với tác động ồ ạt sinh khí kia. Luồng sinh khí nồng đậm như những chiếc búa lớn, không ngừng bổ xẻ vào sợi xích sắc vô hình đang phong ấn viên sinh mệnh, khiến nó từ từ vụn vỡ dần đi.
Cao Phong cũng cảm nhận được viên sinh mệnh có sự biến đổi nhưng nó vẫn chưa thực sự bóc lớp vỏ bên ngoài ra. Hắn biết đây chính là thời khắc vàng, hoặc là vượt qua, còn không sẽ thất bại mãi mãi.
“Ta không thể thất bại!” Cao Phong nghiến răng hô lên, hắn đọc luôn một tràng chú ngữ, hai tay bắt quyết, không ngừng huy động sinh khí xung quanh đi vào trong cơ thể.
Cao Phong không chỉ muốn tìm về nguồn gốc, mà còn muốn bảo vệ những gì thuộc về hắn, những gì đã và đang trở thành một phần của hắn. Đây không chỉ là chuyện của riêng hắn, mà còn là di nguyện của ông nội, người đã truyền cho hắn hơi ấm của lòng yêu thương, là người tiếp lửa cho hắn.
Bầu trời trên đầu Cao Phong cũng bắt đầu xảy ra dị tượng, từng đám mây đen không ngừng kéo tới, chẳng mấy chốc mà che kín bầu trời. Chỉ khắc sau mưa và sấm chớp đã xuất hiện, thiên lôi đánh xuống đỉnh núi như muốn phá hủy cả không gian nơi này.
“Rắc rắc”
Đột nhiên trong cơ thể Cao Phong xuất hiện âm thanh lạ, đây chính là tiếng của vỏ viên sinh mệnh nứt ra. Cao Phong dùng thần thức biết được, hắn nhận ra đã tới thời điểm chín mùi. Giờ đây mọi cảm xúc mà hắn có đang như ngọn gió mà tiếp thêm sức mạnh cho ánh lửa trong hắn bùng cháy. Sinh khí cũng trở nên mạnh mẽ hơn, nó đã phá được lớp xiềng xích bên ngoài và bắt đầu làm lớp vỏ xuất hiện nhiều vết nứt.
Chớp thời cơ, Cao Phong liên tục niệm chú để thôi thúc sinh khí đi vào mạnh bên trong. Hắn không ngừng nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cơn đau cắt da cắt thịt khi trên đầu có mưa và sấm cứ liên tục đánh xuống. Khoảng khắc này, Cao Phong đã hoàn toàn nhận ra, điều hắn cần buông bỏ chính là sự cô độc, thứ ngăn cách hắn với thế giới xung quanh. Hắn nhận ra bản thân đã sống quá lâu trên núi, hắn không phải là khúc gỗ vô hồn.
Chỉ một khắc sau một tràn tiếng kêu răng rắc liên tục xuất hiện trong người Cao Phong, thời cơ đã đến rất gần. Cơ thể Cao Phong hấp thụ nhiều sinh khí tới nỗi đưa cả người bay lên không trung. Đột nhiên Cao Phong mở hai mắt ra, xung quanh mắt tỏa ra khí tức như những đường ánh lôi quét ngang.
Ngay tại lúc này ngay phía xa, một bóng dáng ai đó đang đứng ở trên không quan sát Cao Phong. Người này liên tục dùng thần thức dò xét, trên mặt dường như có vài nỗi bất an.
Bất chợt, Cao Phong đưa tay bắt quyết, miệng vô lên một tiếng to.
“Phá!”
Ánh mắt của hắn tràn ngập sự kiên định và quyết tâm. Trong cơ thể, viên sinh mệnh không ngừng xuất hiện những đường nứt ngày một nhiều. Từ những đường nứt đó, ánh sáng hoàng kim không ngừng phát ra, thứ ánh sáng đẹp đẽ kì diệu. Bỗng rồi ầm một cái, cơ thể Cao Phong bị sét trên trời đánh trúng, nhưng lạ thay sấm sét không làm tổn hại hắn mà còn biến thành vòng hào khí quanh cơ thể. Ánh lôi quang cuốn quanh cơ thể đang lơ lửng giữa không trung, như con giao long cuốn trò người hắn.
Cơ thể hắn lúc này trở thành quần sáng chói mắt. Không còn gì ngăn cản, viên sinh mệnh bị kích thích cuối cùng cũng bóc ra lớp vỏ bên ngoài ra. Xung quanh Cao Phong giờ đây không ngừng tỏa ra xung kích dữ dội, từng luồng khí màu vàng kim bao bọc trong tia lôi minh đi khắp cơ thể.
Trên đỉnh đầu cũng xuất hiện một cột sáng chói mắt màu vàng kim, cột sáng đâm thẳng lên trời cao. Nó sáng tới nỗi gần như xua đi đám mây đen đang bao phủ khoảng không này, để lộ ra một khoảng trống giữa tầng thời đen nghèm bởi mây đen.
Cao Phong dùng thần thức quan sát, hắn thấy rằng viên sinh mệnh giờ đây đã được thay màu bằng một màu hoàng kim sáng rực rỡ, hắn cũng cảm thấy luồng sức mạnh tràn trề đang không ngừng lưu chuyển. Đó là sinh lực, nó đã được tạo ra khi viên sinh mệnh khai mở, khẳng định Cao Phong đã mở thành công viên sinh mệnh.
Lúc này hắn cũng kiệt sực, Cao Phong chỉ kịp nở nụ cười nhạt rồi thần trí dần dần chìm vào hôn mê. Cơ thể hắn đang trên không từ từ rơi xuống đất, dị tượng trên trời cũng dần mất đi. Đột nhiên khi cơ thể còn cách đất tầm chục trượng, thân ảnh trên không khi nãy tới giờ quan sát lại bay tới đỡ lấy cơ thể Cao Phong. Người này bế lấy cơ thể Cao Phong, giờ mới thấy rõ trên người hắn có rất nhiều vết đen cháy do sấm sét ngây ra.
Bỗng bên trong thần thức của người trên không phát ra tiếng nói.
“Không thể nào, đây là viên sinh mệnh hoàng kim, cái nơi khỉ ho cò gáy ở đây lại xuất hiện thiên tài tuyệt thế như thế?”
Người đang bế Cao Phong không ai ngoài Phạm Bá, ông ta từ nãy tới giờ âm thầm quan sát quá trình phá bỏ lớp vỏ viên sinh mệnh của Cao Phong. Ông ta đang dùng dò xét, trên mặt xuất hiện sự cảm thán.
Cái bóng đen trong tâm thức của Phạm Bá lại lên tiếng.
“Ta thật không ngờ thằng nhỏ này lại có thiên phú kinh người như vậy.”
“Ngươi phải cố sức bồi dưỡng, mai này ta khẳng định tiền đồ của nó sẽ còn có thể tiến xa hơn ngươi đó nha.” Cái bóng đen trong thần thức nói.
Phạm Bá nghe vậy thì không lên tiếng, ông ta huy động sinh lực, từ từ bay trở lại căn nhà ở lưng núi, trong lòng ông ta không ngừng suy nghĩ đến viên sinh mệnh hoàng kim.