Loạn Thế Cường Sinh

Chương 9: Sinh mệnh Hoàng kim



Chương 9: Sinh mệnh Hoàng kim

Viên sinh mệnh hoàng kim chính là loại sinh mệnh mà mỗi một cường giả hay các thế lực gia tộc đều mơ ước được sở hữu. Loại sinh mệnh này hiếm tới nỗi trong hàng trăm vạn người cũng chẳng tìm thấy, có khi cả một tinh cầu chỉ có một người có được.

Độ hiếm thấy phải gọi là như mò kim đáy biển. Nó chính là biểu thị của sức mạnh đáng sợ đứng trên đỉnh khi xếp loại các dạng sinh mệnh.

Nghe đồn hàng vạn năm về trước, những đại nhân vật sở hữu loại sinh mệnh này đã đứng trên đỉnh của thời đại mà họ tồn tại. Họ đạt tới thành tựu mà chưa từng ai đạt được, đánh tới nơi mà chưa từng ai có thể nghĩ tới, chỉ có thể nói rằng không có thứ gì trên đời có thể ngăn cản được họ.

"Người đi qua rừng, rừng liền dạt hai bên

Người đi qua núi, núi phải kính cẩn cuối đầu"

Mà tại một nơi sinh khí yếu ớt như thế này, lại sản sinh ra một thiên tài tuyệt thế sở hữu viên sinh mệnh hoàng kim trong người, điều này quả thật khó có thể tin. Trong chuyện này bản thân Cao Phong vừa có lợi mà vừa có hại.

Lợi là với loại sinh mệnh này, nếu như phát triển đầy đủ, Cao Phong có thể trở thành một tồn tại mà không ai có thể tưởng tượng nổi. Tốc độ tu luyện cùng với khả năng tiếp thu các loại sở học sẽ không ai sánh bằng.

Còn hại là khi mà hắn chưa có đủ sức mạnh thì các đại thế lực khác nếu biết được sẽ không ngừng tìm tới hắn nhằm c·ướp đi viên sinh mệnh này.

Với một người có sinh mệnh hoàng kim thì sẽ khiến biết bao người thèm nhỏ dãi. Thậm chí không chỉ dừng lại ở đại lục Chu A mà còn kéo theo các thế lực trên khắp tinh cầu Chất Đa này.

Điều này khiến cho Phạm Bá bất an không thôi, ông ta cũng không ngờ chỉ nhận thấy viên sinh mệnh của Cao Phong như có một lớp cấm chế. Không ngờ hắn lại sở hữu loại sinh mệnh đỉnh cấp như vậy.

Phạm Bá nhanh chóng đưa cơ thể đang b·ị t·hương khắp nơi của Cao Phong về nhà. Nhanh chóng ông lấy trong cái túi bên hông một viên gì đó to bằng mắc tay, nhét vào miệng Cao Phong. Đây là viên đan giúp bồi bổ lại khí huyết, chữa lành v·ết t·hương mà Phạm Bá đã luyện chế được.

Bỗng nhiên trong thần thức của Phạm Bá lại vang lên tiếng nói, lại là của cái bóng đen nhỏ đứng trên vai nói với ông.

“Ngươi định làm sao đây, nếu tin tức tên nhóc này có viên sinh mệnh hoàng kim lan ra ngoài sẽ khiến cho các thế lực khác không ngừng lăm le nó. Cũng may khi nó khai mệnh ở chỗ vắng vẻ này, nếu không thì chắc đã thu hút không biết bao nhiêu thế lực rồi.”



Số lượng các thế lực cường giả trên đại lục Chu A thật sự là không kể siết, bọn họ đều là cường hùng chấn giữ một phương. Nếu tin tức này mà lọt ra ngoài sẽ khiến các thế lực đó ráo riết tìm cách chiếm đoạt cho bằng được.

Phạm Bá nghe vậy thì trong lòng muộn phiền không ít, ông ta cứ đi đi lại lại trong lòng tính toán điều gì. Cuối cùng ông mới nói.

“Tạm thời ta sẽ thi triển cấm chế giúp người khác không nhìn ra loại sinh mệnh của nó. Sau khi trở về tông môn Nguyên Thanh thì tính sau.”

Nói là làm, Phạm Bá giơ tay bắt thủ ấn, hướng người Cao Phong đang nằm trên giường mà thi triển. Trên thân thể của Cao Phong ngay tức khắc có một tầng ánh sáng màu lam nhẹ đè lên, sau đó nó chìm dần vào bên trong.

Đây là loại cấm chế giúp cho cường giả có cảnh giới ngang hoặc hơn Phạm Bá không dò ra được loại sinh mệnh trong người Cao Phong. Cấm chế này không ngăn cản thiên phú mà loại sinh mệnh kia mang lại nhưng cũng vì thế mà không có tác dụng mấy với người có cảnh giới quá cao hơn Phạm Bá.

Một khi bị các lão quái vật có cảnh giới cao hơn Phạm Bá nhiều nhìn trúng thì cấm chế này coi như mất tác dụng. Nhưng hiện tại đây là điều tốt nhất mà Phạm Bá có thể làm để ngăn ngừa sự nguy hại đến Cao Phong, đợi sau này khi hắn đạt thành tựu tương đối thì tính tiếp.

Khi nào Phạm Bá khôi phục thực lực như trước thì có thể mang Cao Phong về tông môn Nguyên Thanh, lúc đó sẽ có cách để bảo vệ hắn.

Với một người như Cao Phong, Phạm Bá tin rằng tông môn mà ông ở sẽ coi trọng và dốc hết sức bồi luyện nhân tài trăm năm có một như thế. Dù gì Phạm Bá cũng giữ chức trưởng lão trong tông, không lý nào học trò của hắn lại phải chịu thiệt.

Phạm Bá cũng nghĩ rằng không nên nói cho Cao Phong biết sớm, đợi khi nào về tông môn Nguyên Thanh sẽ nói rõ cho hắn sau, còn bây giờ phải giúp hắn bước vào cảnh giới đầu tiên. Cái bóng đen trong tâm thức của Phạm Bá cũng đồng tình với điều này, nó trở nên hòa hoãn mà nằm yên trên vai ông ta.

Để cho chắc chắn hơn, Phạm Bá còn ra bên ngoài thi triển một pháp trận bảo hộ cho ngọn núi này, ông ta không muốn bọn người hôm trước đến đây rồi phát hiện ra nơi này. Mặc dù Phạm Bá thừa sức chống trả, nhưng với ban độc đan phát tác trong người, một khi chưa loại bỏ nó, chưa khôi phục lại thực lực thì quyết đấu rất nguy hiểm.

Chỉ thấy ông ta bay lên trên cao, ném từ trong tay ra bốn cái lá cờ nhỏ về bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Bốn lá cờ vừa tiếp đất thì đồng dạng phát ra tia sáng màu vàng chiếu lên tận trời xanh. Nó nhanh chóng đan xen tạo thành một kết giới hình vuông, ngăn chặn thần thức của cường giả khác nếu bay qua thì sẽ không phát hiện ra nơi này.

Đột nhiên trên da của Phạm Bá xuất hiện nhiều đường huyết màu đen chạy khắp cơ thể, biểu hiện này là do ông đã huy động sinh lực quá nhiều. Phạm Bá đau đớn ho khan vài tiếng mới trở xuống. Ông đi đến ngay cửa, ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, từ từ kiềm hãm được huyết khí màu đen kia. Trên mắt hiện ra vài tia biến sắc, Phạm Bá thầm nghĩ.



“Cái loại ma ban này chẳng biết là bí thuật gì lại có thể hạn chế ta sử dụng sinh lực.”

Thời gian trải qua đi tầm nửa ngày, cuối cùng Cao Phong cũng dần dần tỉnh lại. Hắn lờ đờ mở to hai mắt, quan sát xung quanh một lúc, ngay tức khắc đã bắt gặp thân ảnh của Phạm Bá đang ngồi trước nhà. Cao Phong mở miệng nói nhỏ.

“Thầy... thầy...”

Phạm Bá nghe tiếng thì của Cao Phong thì cũng quay đầu lại nhìn. Chưa kịp để Cao Phong nói hết câu, Phạm Bá đã ở bên ngoài nói vọng vào.

“Con đi ra đây, thầy có chuyện muốn nói.”

Cao Phong nghe vậy thì trên mặt có chút bối trối, hắn bước xuống giường lê thân thể còn hơi nhức nhức ra bên ngoài. Ra phía ngoài, hắn ngồi bệt xuống đất để nghe Phạm Bá chỉ dạy điều gì.

“Con đã khai mở viên sinh mệnh rồi, Cao Phong. Từ đây có thể bắt đầu tu luyện.”

“Thật sao thầy!” Cao Phong mừng rỡ hô lên

Hắn cũng từ từ nhớ lại khung cảnh vào hôm qua khi mà ở trên đỉnh núi Cù Hin. Vào thời khắc mấu chốt, hình như hắn đã bị tia sét trên trời đánh xuống.

Tia sét màu vàng kiếm đánh thẳng xuống đỉnh đầu hắn, lúc đó Cao Phong rất sợ, nhưng lạ thay tia sét lại không gây ra nguy hiểm mà nó hiện hữu cuốn lấy người hắn. Nó không đ·ánh c·hết hắn mà còn tiếp thêm sinh khí cho hắn phá vỡ vỏ viên sinh mệnh.

Phạm Bá khẽ gật đầu, ông ta tằn hắn một cái rồi nói tiếp, khuôn mặt có chút phiền não.

“Nhưng mà trước khi con tu luyện, ta có chuyện muốn kể cho con nghe.”

“Chuyện gì vậy thầy.”

Phạm Bá cười cười rồi bắt đầu kể lại, Cao Phong ngồi bên cạnh trợn mắt lên nghe. Ông ta kể rất nhiều đại khái có thể nói lại như sau. Phạm Bá xuất thân từ vùng đất cách ngọn núi rất xa. Từ nhỏ, ông ta gia nhập tông môn Nguyên Thanh, sau đó trải qua khoảng thời gian dài, tu luyện đại thành được đề làm chức trưởng lão trong tông.



Mà ở đại lục Chu A này các thế lực các cứ thì rất nhiều, không chỉ có nhân tộc mà còn có các thế lực yêu tộc xưng hùm xưng bá. Yêu nhân đại chiến, đây là điều mà không thể tránh khỏi khi đặt trên lợi ích tu luyện của cường giả. Bởi vì số lượng cường giả ngày một nhiều nên các cuộc đấu tranh giữa các bên cũng xảy ra triền miên xuyên suốt lịch sử.

Không chỉ có yêu nhân chinh chiến, hiện nay một số thế cực như các gia tộc cường giả có thực lực còn tự đứng lên tranh đấu, tình hình này kéo dài đến nay cũng đã gần trăm năm vẫn chưa chấm dứt.

Vào cách đây mấy ngày trước, Phạm Bá tình cờ được tông môn giao nhiệm vụ cũng một nhóm học trò đi về phía nam xem xét tình hình xuất hiện một kiện pháp bảo.

Kết quả là bị người của tông môn có hiềm khích với Nguyên Thanh phục kích, toàn bộ học trò đã bỏ mạng, chỉ có Phạm Bá là chạy thoát. Trên đường chạy, ông bị một người có thực lực ngang ngửa truy đuổi, hai bên giao chiến một hồi cuối cùng Phạm Bá đã giành thắng lợi.

Nhưng khi lão ma kia c·hết đi còn để lại một sát chiêu khiến cho Phạm Bá b·ị t·hương nặng đó là độc ban Diệt Sinh. Độc ban này gây ra kết quả khiến sinh lực trong người Phạm Bá bị phong ấn, nên mới không đủ sức rơi xuống sông gần chỗ ở của Cao Phong. May thay được Cao Phong cứu, tạm thời Phạm Bá chỉ có thể dùng một nửa thực lực như lúc trước mà thôi.

“Thầy bị trúng độc? Sao thầy không nói cho con biết.” Cao Phong sửng sốt hỏi.

Phạm Bá nghe Cao Phong hỏi thì cười cười đáp lại.

“Ta không sao, hiện tại thì ta có thể dùng cấm chế để ngăn chặn nó lan rộng và cũng ép bớt huyết khí đi ra, đợi hồi phục lại thực lực thì ta sẽ đưa con về Nguyên Thanh. Tới đó chúng ta sẽ có cách giải quyết.”

“Đó ta chuyện ta muốn kể cho con nghe, tình hình chiến loạn của đại lục mà chúng ta đang ở tên là đại lục Chu A, các nơi khác cũng loạn lạc vô cùng. Các thế lực đâu đâu cũng có, bọn họ đều dùng thực lực tạo thành thế giằng co với nhau.”

Cao Phong nghe vậy thì bần thần ra một lúc, đột nhiên hắn ngồi một bên lên tiếng.

“Thầy đi qua đất nước khác bao giờ chưa?”

“Đưa nhiên là rồi, con sẽ không tưởng tượng nó lớn tới cỡ nào đâu.”

Phạm Bá nói tiếp.

“Nhưng ta thật không ngờ vẫn có một dãy núi mà người dân ở đây đều là người thường, sống hoà thuận với nhau. Bọn yêu tộc cũng không tìm ra nơi này, đúng là kỳ tích.”