Loạn Thế Cường Sinh

Chương 32: Sinh mệnh



Chương 32: Sinh mệnh

Mà chỉ sau một lần ngâm mình ở đây, cơ thể hắn đã có sự lột xác đáng kể. Không chỉ là da trắng lên, khắp người còn được bao bọc bởi lớp ánh sáng mờ, khí tức cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Hình như là tu vi của ta cũng tiến bộ không ít, chỉ qua một canh giờ mà ta có cảm giác dường như sắp tiến vào Rèn Thể hậu kỳ rồi.” Cao Phong tươi cười nói, không cần hỏi cũng biết, hắn thấy được bản thân có thay đổi tích cực thì vui vẻ cỡ nào.

Lúc này, người ngạc nhiên nhất lại chính là Hoàng Tuyền, có thể thấy điều đó qua cặp mắt mở to của cô ta. Từ lúc mới gặp Cao Phong, cô đã dùng thần thức dò qua, phát hiện hắn chỉ sở hữu viên sinh mệnh kém nhất, chính là viên sinh mệnh Thạnh Thanh.

Cường giả sở hữu cái thiên phú sinh mệnh này, không chỉ khả năng phát triển đã kém, nó còn làm giảm hiệu quả phát động sinh lực trong cơ thể.

Từ đó khiến cường giả có viên sinh mệnh Thạnh Thanh rất khó gia tăng tu vi, càng khó hơn trên con đường tăng tiến về sau.

Mà giờ đây một cường giả có sinh mệnh Thạch Thanh như Cao Phong, lại chỉ cần một lần hấp thụ sinh khí trong hồ, đã có thể biểu hiện khác biệt như vậy. Điều này vượt ngoài sự tưởng tượng của Hoàng Tuyền.

Phải biết rằng dù nói hồ Hạc Linh kia có công dụng đặc biệt nhưng cũng không có thể xảy ra như vậy, điều này là do chính bản thân Cao Phong mà thành.

Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của Hoàng Tuyền nhìn vào Cao Phong liền có sự thay đổi, cô vẫn đang tự đặt câu hỏi, không biết thân thể này có điều gì kỳ lạ hay không.

“Hoàng Tuyền, ta đi thôi. Còn có người khác đến đây nữa!” Thiết Thiệt nhanh nhảu đáp trên đầu Cao Phong, nó đưa cái miệng hơi nhô ra nói.

Hoàng Tuyền đang trong lúc tập trung suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng Thiết Thiệt vang lên thì khiến cô ta bất giác có chút giật mình.

Cô không nói gì, chỉ vẫn ngồi đó quan sát, lại khẽ lườm ánh mắt về phía Thiết Thiệt, dùng nó thay cho câu trả lời.

Đợi cho Cao Phong mặc xong trang phục, cả ba lập tức đi theo đường cũ, quay về chỗ núi Đông.

Vừa mới đi được một lát, bỗng nhiên từ phía bên cánh phải đột nhiên vang lên vài tiếng nói của ai đó. Âm điệu này có chút trầm đục, hình như được phát từ một người có tuổi đời đã cao.

“Ô, Ta còn tưởng ai, hóa ra là giám sự Hoàng Tuyền, không ngờ lại gặp cô ở đây! Ta còn định đi tìm cô, bàn bạc một chút chuyện.”

Tiếng nói vừa dứt, thì cũng là lúc bóng người hiện ra. Ở ngay phía bên kia, một người có tướng tá cao ráo, khuôn mặt có vẻ đạo mạo đang cùng với một hay hai người phía sau đi tới.

Khác với tưởng tượng từ giọng nói, khuôn mặt người này trẻ trung như trai mười tám, càng không có vẻ gì là già nua. Hắn chính là con trai của đệ tứ trưởng lão, tên là cái gì Phạm Hữu Đạt.



Đặc biệt, trong ánh mắt hắn nhìn Hoàng Tuyền, dường như có chút ý tứ, mang một tia sáng tím lóe lên.

“Thì ra là Hữu Đạt, ngươi cũng tới nơi này à!”

Hoàng Tuyền vừa nghe thì nhận ra ngay chủ nhân giọng nói, cũng ra lễ mà chào hỏi với Hữu Đạt.

“Ây da, gì mà nghe lạnh nhạt thế. Dù gì chúng ta cũng từng học một thầy kia mà, vả lại ta đối xử với em đâu có tệ, tại sao em cứ cố tình tránh né ta như vậy hả.”

Hữu Đạt giở giọng nói mười phần là mười phần mị hoặc, chả khác gì thanh điệu của mấy cô gái bán hoa trong thành. Hắn dùng tay phẩy phẩy cái quạt con lên mình, bước chân tiến lại gần chỗ Hoàng Tuyền.

Nghe giọng nói của hắn, làm cho vẻ mặt Hoàng Tuyền thoáng chút nhăn lại, có phần khó chịu.

Bỗng Hữu Đạt liếc mắt về phía sau, hắn trông thấy Cao Phong liền hỏi.

“Ái chà, ai đây? Học trò của em sao?” Hữu Đạt phe phẩy chiếc quạt, tiến lại gần.

“Học trò là Nguyễn Cao Phong, là học trò mới của giám sự Hoàng Tuyền, hôm nay xin ra mắt ngài!”

Vừa nghe cái người nói chuyện trước mặt hỏi tới mình, Cao Phong không chần chừ mà lập tức đứng ra làm lễ đáp lại.

“Hắn là học trò của Phạm Bá, ta chỉ là góp ý tức, không dám nhận học trò!” Hoàng Tuyền cũng quay mặt lại.

“Đi thôi, Cao Phong!”

“Đợi đã, đợi đã. Sao lại vội như thế. Để ta xem thử học trò của Phạm Bá anh ta lựa chọn như thế nào?”

Nói xong, đột nhiên hai mắt Hữu Đạt mở to, từ trong cặp mắt dường như xuất hiện tia sáng màu đen dao động. Hắn đang dùng thần thức dò xét tư chất của Cao Phong.

Bỗng được một lúc, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, tức thì cười lên mấy tiếng hô hố.

“Trời, ta còn tưởng thiên tài có thiên phú kiệt xuất ra sao, hóa ra là một tên phế vật với sinh mệnh Thạch Thanh. Phạm Bá ơi Phạm Bá, ta không ngờ con mắt chọn trò của ngươi lại kém tới như vậy!”



Phạm Hữu Đạt bất giác cười lớn, tiếng cười như mang hàm ý chế giễu, vừa chế giễu Cao Phong mà còn vừa đụng chạm đến Phạm Bá.

Cao Phong đứng một bên nghe thấy, hắn nhất thời chưa hiểu chuyện gì, nét mặt liền trở nên sượng trân như khoai lang chưa chín.

Nhưng mà có điều, hắn nghe người này gọi hắn là phế vật gì đó, lại nhắc đến tên Phạm Bá mà trên miệng vẫn còn cười cợt.

Biết chắc người này không có thiện chí, còn có ý xúc phạm thầy mình, Cao Phong cũng trở nên tức giận mà nắm chặt bàn tay lại.

“Cao Phong, chúng ta đi!”

Bỗng Hoàng Tuyền lên tiếng, cô ta đi tới kéo Cao Phong đang đứng như trời tròng đi khỏi đây. Cô ta làm vậy vì sợ để lâu sẽ xảy ra thêm chuyện không hay.

Hai người đi khỏi mà vẫn còn nghe thấy tiếng Hữu Đạt ở đằng sau cười tới. Vừa cười vừa nói thầm với học trò của hắn nhưng vẫn cố tình giữ giọng để cho hai người phía trước nghe được.

“Xem ra về phần chọn học trò, Hữu Đạt ta đã thắng ngươi rồi Phạm Bá! Haha!”

. . .

Hai người Hoàng Tuyền và Cao Phong đi được một lúc cũng trở về núi Đông, suốt cả quãng đường không ai nói gì, cả Thiết Thiệt bình thường cũng nhanh miệng mà lúc này cũng trở nên im lìm.

Lúc này đã gần tới cổng của núi, bỗng Cao Phong đi hơi chậm lại, ngước mặt nhìn lên, miệng mấp máy.

“Thưa...”

“Ta biết ngươi muốn hỏi gì? Có phải ngươi muốn biết sinh mệnh Thạch Thanh kia đúng không? Chắc là Phạm Bá chưa nói cho ngươi?”

Cao Phong còn chưa kịp nói nửa lời thì Hoàng Tuyền đã nhanh chóng xen vào, cắt đứt câu nói của hắn.

Nhưng mà cũng trùng hợp, cô ta dường như có tài đoán trước, lần nào Cao Phong mở miệng là đều nói đúng thứ mà hắn cần hỏi.

“Thưa, vâng!” Cao Phong khẽ đáp.



Nghe hắn khẳng định như vậy, Hoàng Tuyền cũng thở dài một hơi, trên mặt lộ chút muộn phiền.

“Thật ra tư chất viên sinh mệnh của ngươi, là tư chất kém nhất trong các loại sinh mệnh...”

Hoàng Tuyền vừa nói, vừa đi thẳng về trước, ánh mắt như muốn né tránh mà không quay lại nhìn Cao Phong dù chỉ một lần.

Cô ta nói, viên sinh mệnh trong thiên địa này chính là cội nguồn phát triển của các cường giả. Nhưng mà không phải ai cũng giống như ai, có người có tư chất vượt trội thì ngược lại có người có tư chất kém.

Cũng chẳng biết là từ khi nào và do ai, viên sinh mệnh đã được chia ra thành nhiều tư chất khác nhau, càng lên cao là càng đặc biệt.

Kém nhất là sinh mệnh Thạch Thanh, sau đó là Bạch Ngọc, Lam Tinh, Hồng Bảo, Thiên Tinh, và cuối cùng cũng là tốt nhất cũng là nghịch thiên nhất mang tên sinh mệnh Hoàng Kim.

Những người có tư chất viên sinh mệnh càng tốt thì tài năng phát triển, cùng với thiên phú như là đường lớn, luôn dễ dàng nâng cao thực lực. Trái lại, thì người có tư chất kém sẽ rất khó khăn để có thể gia tăng tu vi.

Bỗng Hoàng Tuyền lại nói.

“Nhưng mà ngươi cũng đừng lo, chỉ cần...”

“Chỉ cần học trò cố gắng hơn bọn người có tư chất tốt là được đúng không?” Cao Phong từ đâu xen vào.

Lời Cao Phong vừa dứt, lập tức khiến cho Hoàng Tuyền có chút sững sờ mà dừng lại bước chân đôi chút.

Thật ra ý cô muốn nói ban nãy là chỉ cần Cao Phong là người được Phạm Bá thu nhận, dù có phải dùng mọi nguồn lực thì cô cũng sẽ giúp hắn, ráng giúp hắn đột phá lên tới tiểu cảnh Luyện Cân.

Không ngờ hắn lại nói chỉ cần cố gắng nhiều hơn, điều này làm cho Hoàng Tuyền bất ngờ nhưng cũng có phần mừng thầm.

“Không dễ thế đâu nhóc. Tiềm năng phát triển của sinh mệnh Thạch Thanh có hạn, ngươi không dễ dàng đột phá chỉ bằng cách chăm chỉ đâu!”

Trên đầu Cao Phong đột nhiên xuất hiện thân ảnh nhỏ nhắn, nó chính là Thiết Thiệt. Hắn đang nói cho Cao Phong hiểu hạn chế của sinh mệnh mà hắn sở hữu.

Nhưng trong lòng Thiết Thiệt còn một suy tính khác, bởi vì suy tính này mà từ nãy tới giờ, hắn đắn đo tới nỗi không chui ra bên ngoài.

“Ta có nên bí mật nói với nó, nó sở hữu thật ra là sinh mệnh Hoàng Kim hay không?” Thiết Thiệt suy nghĩ trong lòng, vẫn đang lưỡng lự chưa thể quyết định.

“Vậy chỉ cần người ta cố gắng một thì ta cố hai, người ta cố hai thì ta cố bốn, cứ thế chỉ cần gấp đôi hoặc gấp ba người khác là được chứ gì!”

Cao Phong lại nói, ánh mắt hắn đăm đăm chứa đựng rất nhiều quyết tâm trong đó, không có vẻ gì là thất vọng khi nghe tới khuyết điểm mà hắn đang mang.