“Này nhỏ, sao ngươi không hiểu à, ý ta là dù có cố thì cũng không thể hiểu không? Nó giống như cái chum nhỏ vậy, dù có cố đổ đầy nước nhưng hiển nhiên là nó sẽ không nhiều bằng hồ lớn phải không!”
Thiết Thiệt lại bắt đầu nói, nó vừa nói vừa leo trèo qua hai vai của người thanh niên mặc áo màu đen này.
Cao Phong nghe nói vậy thì cũng có trầm lại nhưng cũng sớm nở nụ cười nhạt, trong lòng dường như chả có chút muộn phiền.
Hắn liền đưa tay bắt lấy con thú đang bay kia, xoa xoa cái đầu mặc cho nó có vùng vằng chống cự.
“Viên sinh mệnh Thạch Thanh thì sao chứ, có thể trở thành cường giả là tốt rồi? Ta tin nếu bản thân cố gắng thì việc gì mà chẳng làm được.”
Cao Phong vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh mà nói, hắn cũng không quên bước đều để theo kịp tốc độ của giám sự núi Đông đang ở phía trước.
“Cái tên này, thật là hết nói nổi. Thôi được, nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng sẽ ra sức giúp ngươi. Ta cũng mong cho ngươi nhanh chóng tăng tiến tu vi, còn ra ngoài mà cứu Phạm Bá.”
Thiết Thiệt bấy giờ mới thoát khỏi bàn tay Cao Phong, nó bay ra liền trở lại ngồi trên vai, lắc lắc cái đầu mà nói.
Chỉ trong chốc lát, cả hai người lại đùa giỡn với nhau, người khều người cạp, cứ như đôi bạn thân thiết. Họ chẳng có chút dáng vẻ nào của người mới gặp nhau chưa đầy hai ngày.
Mà lúc này lại thấy ánh mắt của Hoàng Tuyền lại có phần kỳ quái, giống như là đang suy tính chuyện gì.
Từ nãy tới giờ, có một chuyện vẫn khiến cho cô phải đắn đo mãi không thôi, đó là việc tư chất Thạch Thanh như Cao Phong lại có thể tăng nhanh tu vi chỉ sau một lần ngâm mình ở hồ Hạc Linh.
Điều này quả thật hết sức vô lý, nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể kết luận được là nguyên nhân do đâu.
Bỗng Hoàng Tuyền lại đảo ánh mắt, nhìn ra phía sau, hướng người Cao Phong mà dò xét, trên mặt xuất hiện vài nét nghi hoặc.
“Thưa giám sự Hoàng Tuyền!”
Đột nhiên cả hai người vừa mới đi vào cổng núi Đông, thì có một người hình như đã đợi sẵn ở đó. Người này là người phụ nữ, cô ta nhanh chóng ra lễ và bẩm báo gì đó với Hoàng Tuyền.
Chỉ thấy cô ta khẽ tiến tới trước mặt Hoàng Tuyền, thì thầm to nhỏ vài câu, lát sau khi xong xuôi lại lui ra đứng sang một bên.
Hoàng Tuyền vừa nghe lời người phụ nữ kia nói, trên mặt liền xuất hiện vẻ khác thường, liền quay mặt nhìn về phía Cao Phong.
“Ta có việc phải đi, ngươi về phòng nhớ chuyên tâm luyện tập!”
“Vâng!” Cao Phong đáp lại.
Nói xong, cô ta cùng với người phụ nữ kia liền sóng bước đi cùng nhau. Lại thấy họ men theo bậc thang, chỉ một lát đã rời khỏi nơi đây.
Cao Phong hướng mắt nhìn theo, đợi hai người kia đi rồi hắn mới ngước lên trên hỏi.
“Này Thiết Thiệt, ngươi có biết người vừa mới tới là ai không?”
Thiết Thiệt không trả lời ngay, nó bình tĩnh ngồi lại trên vai Cao Phong, gương mặt có vẻ đăm chiêu.
“Ta chịu, chắc chỉ là người phụ tá bình thường mà thôi, ngươi đừng quá quan tâm. Nên đi về phòng thì hơn.”
Câu nói của Thiết Thiệt vừa dứt, lại thấy Cao Phong cũng tiếp tục bước đi, tốc độ có vẻ ngày một nhanh hơn. Hắn đang cảm thấy hơi đói, định bụng khi về phòng sẽ nhờ một người tạp dịch đi lấy cho hắn một ít thức ăn.
Phòng của hắn ở một dãy nhà có phần thoáng đãng, xung quanh đều chẳng có lấy một cây cối nào. Nhưng mà có một điều kỳ lạ nữa là hình như nguyên cả dãy phòng này, chỉ có mình hắn ở.
Cao Phong cũng không biết tại sao nơi này lại trống nhiều tới vậy, hắn định là hỏi Hoàng Tuyền nhưng nghĩ lại những chuyện cỏn con như này tốt nhất là không hỏi thì hơn.
Khi về phòng, hắn ăn trưa thì cảm thấy dường như ngon hơn bình thường vài lần. Mà không chỉ vậy, cơn đói của hắn còn kéo dài hơn trước, khiến hắn ăn một mạch hết cả hai ba phần ăn của người trưởng thành mà vẫn không thấy no.
Hắn ăn xong thì lại quay ra ngủ, cảm thấy nhất thời bản thân như tán lực mà mệt mỏi vô cùng. Cao Phong đi lại giường, chưa được chợp mắt được lâu thì bỗng lại nghe Thiết Thiệt nhảy bổ lên ngực nói.
“Này, này đừng có ngủ chứ!”
“Chuyện gì? Tự nhiên ta mệt lắm rồi, muốn ngủ một chút!” Cao Phong ngáp một tiếng đáp lại.
“Là chuyện giúp gia tăng tu vi!”
“Sao?”
Cao Phong vừa nghe tới cách gia tăng tu vi thì hai mắt đã sáng quắt như sao, hắn không cần nói thêm liền như quên luôn cơn buồn ngủ mà nhảy phốc rời khỏi giường.
Mặc cho miệng liên tục ngáp ngắn ngáp dài, Cao Phong vẫn cố giữ tỉnh táo ngồi xuống để nghe Thiết Thiệt nói.
“Ngươi đem cái túi trữ vật của Phạm Bá ra đây ta xem!” Thiệt Thiệt đưa miệng nói, nó cũng bay xuống ngồi đối diện với hướng Cao Phong.
Lời này vừa dứt, lập tức Cao Phong cũng đưa tay lấy ra chiếc túi nhỏ từ bên hông, cẩn thận đặt xuống trước mặt. Hắn vẫn chưa biết cách mở cái túi này, chỉ biết chờ vào Thiết Thiệt ra tay.
“Mở ra đi!”
“Ta... ta vẫn chưa biết!” Cao Phong có chút ngập ngừng.
“Kém thế, ta làm một lần thôi, nhìn mà học theo!”
Nói xong, bỗng nhiên trên bàn tay của Thiết Thiệt xuất hiện một đốm sáng nhàn nhạt. Nó giữ ánh sáng này trong tay, vừa nói vừa đưa tới gần ở túi trữ vật.
“Chuyện này có gì là khó đâu, Phạm Bá đã dùng thần niệm để chỉ định ngươi rồi. Chỉ cần dùng chút thần thức đưa vào là nó sẽ tự động mở ra!”
Cao Phong nuốt một ngụm nước bọt lớn, hắn càng nghe thì càng chăm chú, bảo đảm không bỏ sót chi tiết nào.
“Làm đi!” Thiết Thiệt đột nhiên nói lớn, nó đưa cánh tay lại gần túi trữ vật thì dừng lại, sau đó lùi ra sau mấy bước.
Thần thông sử dụng túi trữ vật là một loại thuật pháp đơn giản, chỉ cần cường giả sử dụng một chút thần thức đưa vào là sẽ lấy được đồ cần thiết ra, vô cùng tiện lợi.
Bởi vì Cao Phong chưa biết mục tiêu cần lấy là gì, cho nên mới cần dùng tay để mở. Đối với các cường giả mà đã biết rõ thứ họ cần lấy thì chỉ cần dùng thần niệm một cái, đồ vật đó sẽ tự động được đưa bên ngoài.
Cao Phong cũng vận một chút sinh lực ra bàn tay, từ khi hắn đọc qua cuốn điển tịch điều khiển sinh lực trong cơ thể, khả năng vận hành của hắn đã ngày càng tiến bộ.
Hắn đưa tay điểm chỉ, lập tức túi trữ vật như có ý thức mà tiền mở ra. Khi mở còn thấy rõ có một thứ gì như làn sương trong trẻo mờ mờ, đang từ trong túi mà bay ra bên ngoài.
“Được rồi đó, việc còn lại cứ để ta!” Thiết Thiệt trông thấy Cao Phong đã mở được túi thì biết đã tới lúc bản thân cần hành động.
Nó lập tức tiến tới miệng túi, dùng cái tay nhỏ đưa vào trong đó. Chỉ một lát sau, đột nhiên thấy nó chui cả đầu vào bên trong, liên tục cựa quậy giống như là muốn tìm cây kim ở giữa biển vậy.
Cao Phong nhìn thấy thế thì cũng có vài phần thắc mắc, hắn không nhịn được mà hỏi.
“Ngươi định lấy thứ gì hay sao, nó có ích gì cho việc tu luyện của ta chứ.”
Bỗng như hiểu ra điều gì đó, Cao Phong lại nói tiếp.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta...”
“Đúng vậy, ta đang tìm một loại bí tịch giúp ngươi nâng cao tu vi.”
Thiết Thiết chen ngang câu nói của Cao Phong, nó vừa nói vừa bò trường tới lui để chui đầu vào sâu hơn, cốt là muốn tìm được một loại thần thông gì đó giúp cho Cao Phong tu luyện trong giai đoạn này.
Một lát sau Thiết Thiệt mới từ từ chui ra, thấy rõ trên miệng nó đang ngậm theo một quyển gì đó, xem chừng chính là bí tịch thần thông mà nó vừa nhắc tới.
Mà cái loại này cũng có phần kỳ lạ. Vừa rời khỏi miệng túi đã thấy xung quanh tỏa ra luồng khí trong trẻo dao động, khiến cho Cao Phong không tự chủ được mà cũng quay đầu nhìn tới.
“Đây, đây ngươi xem qua một lượt đi!”
Trước mặt cả hai là một quyển điển tịch mà Thiết Thiệt đã tìm thấy. Thứ này có vẻ là phù hợp với Cao Phong, nó được Phạm Bá giữ lại từ khi ông còn là học trò như hắn.
Đây chỉ là các loại bí tịch tu luyện bình thường, không phải là các công pháp hay các bảo thuật cao siêu, cho nên Thiết Thiệt mới mạnh dạn đưa ra đề cử cho Cao Phong theo đó mà tu luyện.
“Cái này được nè, ngươi xem qua thử đi!” Bỗng có tiếng Thiết Thiệt vang lên, nó nói to rồi ngậm quyển sách tới đưa cho Cao Phong.
Cao Phong lập tức đón lấy, hắn cầm sát viên đá đỏ tới để nhìn cho rõ hơn. Bàn tay hắn khéo léo lật từng trang điển tịch, vừa lật vừa đảo mắt đọc các dòng văn trong đó.
“Thái Hư công? Thái Hư công là gì vậy?”
“Ta cũng không biết nhiều về bí tịch này, chỉ vừa đọc qua vài chỗ thì thấy hình như đây là một dạng tu luyện giúp tăng cường thần thức, kèm theo mở rộng tâm thức của ngươi. Từ đó có thể gia tăng tu vi một cách đáng kể.”
“Tu luyện tâm thức, có phải là một chỗ trông như mặt hồ phẳng phải không?”
“Đúng, nhưng đó là tâm thức của Phạm Bá, tâm thức của ngươi sẽ không giống với hắn ta đâu?” Thiết Thiệt dùng nét mặt tươi tắn trả lời, hắn định nhân lúc này giải thích luôn cho Cao Phong có thể hiểu.
Tâm thức, nói một cách dễ hiểu là một không gian được tạo ra từ thần thức của các cường giả, dường như được đặt tại sâu bên trong tâm trí của con người.
Mỗi cường giả khi tiến vào cảnh giới ban đầu thì sẽ liên hệ được với tâm thức, từ đó có thể dễ dàng tiến vào. Khi mà cường giả có đủ thực lực, còn có thể kéo người khác cùng đi vào bên trong.