Nói cách khác, tâm thức giống như một không gian ảo ảnh trong đầu, khi đi vào đó, cường giả có thể làm bất cứ thứ gì mà không cần sợ ảnh hưởng tới bên ngoài.
Hiển nhiên là hiệu quả tu luyện thần thức ở trong đó cũng chẳng khác gì bên ngoài, còn có thể phát triển mạnh mẽ hơn.
Thiết Thiệt nói liên tiếp một mạch, nó vừa nói vừa hỏi lại vì sợ bản thân nói nhanh quá khiến cho Cao Phong có phần khó hiểu.
Trên mặt Cao Phong khi nghe những điều mới lạ thì không giấu được nỗi phấn khích, hắn lại đưa quyển bí tịch kia lại quần hơn.
“Ta hiểu rồi, để ta thử xem qua!” Cao Phong mở miệng nói.
Nói xong hắn liền dùng thần thức mà đắm chìm trong quyển bí tịch, im lặng không nói thêm cái gì nữa.
Trãi qua một khoảng thời gian, cuối cùng Cao Phong cũng đã xem qua một lượt cuốn bí tịch, đại khái nó sẽ có công dụng như sau.
Thái Hư công là một loại thần thông được sáng tạo từ một vị cường giả có tu vi thâm hậu từ rất lâu về trước, nó có tác dụng giúp cho bồi bổ sinh lực cùng với tinh thần của người tu luyện.
Chính vì tác dụng đó mà nó được các cường giả ở giai đoạn đầu vô cùng coi trọng, thường được dùng làm nền tảng để phát triển tâm thức. Chẳng hiểu vì cơ duyên gì mà Phạm Bá lại sở hữu được cái loại bí thuật cao siêu như vậy.
Thái Hư công được chia thành năm tầng khác nhau, mỗi một tầng đều mang lại công dụng tích cực cho người luyện.
Chẳng hạn như tầng một sẽ là bồi bổ kinh mạch, đào thải độc tố trong cơ thể, nhờ đó mà sinh lực di chuyển sẽ giúp nhục thân trở nên cường đại, không còn bị tắc nghẽn.
Nó còn giúp nâng cao thần thức bằng việc cường giả tu luyện Thái Hư Hóa cảnh, một huyễn cảnh cho phép cường giả có thể hoạt động trong tâm thức như là mô phỏng chiến đấu hoặc là học các phù văn thần thông. Đây mới chính là điều đặt biệt của Thái Hư công.
Cao Phong đọc xong thì tỏ ra vô cùng phấn kích bởi cái loại bí tịch này, hắn không ngờ chỉ là bí tịch đầu tiên mà đã lợi hại như vậy.
Nếu như tu luyện thành công, có thể tu vi của hắn sẽ nâng cao đến mức mà bản thân cũng không thể không ngờ.
Nhưng mà có điều, Cao Phong vẫn còn chưa nắm chắc, đó là...
Trong căn phòng nho nhỏ, chỉ có hai tiếng người vang lên, một trầm một vừa. Hai người này chính là Cao Phong và Thiết Thiệt, chỉ thấy họ tranh luận gì đó rất là sôi nổi.
“Thiết Thiệt, có vài chữ ta chưa thông suốt, ông giúp ta đọc được không?”
“Trời, cái tên này, ngươi vẫn chưa học hết chữ pháp sao, thật đúng là...” Cái bóng Thiết Thiệt vừa nghe thì đã cau có nói lại.
Trong mắt nó dường như có tia sáng lưu chuyển, ánh mắt thần thần bí bí mà nhìn Cao Phong, dường như đang có chuyện che giấu.
“Ta mệt rồi, để ta đi ngủ một chút, khi nào ta dậy rồi nói nhé.” Cao Phong đưa tay che miệng ngáp, hắn vừa hành động thì cũng leo lên trên giường.
Thiết Thiệt chẳng phản đối nữa, nó cũng cảm thấy tên nhóc này đã thật sự tận lực, cho nên nó cũng cùng một bộ dạng mà đi theo Cao Phong.
. . .
Vài ngày sau đó, bất kể lúc nào Cao Phong cũng chăm chỉ tập luyện, không dám trì hoãn dù chỉ là vài canh giờ. Cứ cách vài ngày là hắn lại đi tới hồ Hạc Linh ngâm mình tĩnh tu. Khi về thì liền lôi bí tịch Thái Hư công ra tu tập.
Để cho thông suốt được nội dung trong đó, Cao Phong cũng đã cố gắng học thêm một ít chữ cổ có phần khó hiểu. Hắn không ngờ mấy chữ này mà Thiết Thiệt vẫn có thể nhận biết, thật là không thể nào coi thường cái con thú nhỏ biết bay này được.
Ngoài thời gian đó ra, hắn cũng cùng Hoàng Tuyền luyện thêm một vài tư thế võ thuật chiến đấu, đó là những thứ căn bản mà Cao Phong cần phải học thêm.
Cũng nhờ sự kiên trì này mà trong hơn một tuần sau đó, tu vi của hắn cuối cùng cũng đã đi đến Rèn Thể hậu kỳ, đây chính là phần thưởng cho sự quyết tâm của Cao Phong.
“Chỉ cần ngươi duy trì tu luyện tư vậy, ta dám cá dù cho có là sinh mệnh Thạch Thanh thì cũng sẽ đột phá được lên Cường Thể mà thôi!” Thiết Thiệt lên tiếng.
Trong căn phòng quen thuộc, giờ đây chỉ còn một mình Cao Phong đang ngồi im giữa phòng, hắn đang đắm chìm trong thần thức mà luyện tập cái bộ Thái Hư công.
Thiết Thiệt đứng một bên quan sát, qua ánh mắt của nó có thể thấy dường như đang có vẻ hài lòng. Trong đầu nó đang có suy nghĩ gì đó, một suy nghĩ mà Thiết Thiệt không thể nói ra.
Mà lúc này, xung quanh Cao Phong được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng nhạt hơi có phần trong trẻo, nó từ từ tập trung lại rồi đi tới đỉnh đầu.
Cao Phong đang cố gắng hoàn thành quá trình tu luyện tầng thứ nhất của bí pháp đặt biệt này, hắn tò mò muốn biết liệu nó có hiệu quả ra sao và cũng háo hức muốn trông thấy tâm thức của riêng hắn.
Một lát sau, thấy Cao Phong nhất hai bàn tay lên, từ từ xoay tròn rồi đặt lên hai đầu gối. Ngay khi đó, toàn bộ lớp ánh sáng vàng nhạt quanh người lập tức bay tới đỉnh đầu, dần chìm vào bên trong.
Cao Phong đã hoàn thành phần luyện ngày hôm nay, hắn cuối cùng cũng luyện xong tầng thứ nhất của Thái Hư công.
Hắn thở dài một hơi cũng bắt đầu có cảm giác thư giãn sau khi quá trình đại thành, Cao Phong cũng nhớ về mấy ngày hôm trước.
Khi mới tu luyện cái bộ Thái Hư công này được mấy ngày, đêm nào Cao Phong đi ngủ cũng thấy toàn thân tê nhức. Khi đến sáng ngủ dậy, kỳ lạ là hắn đều thấy trên da xuất hiện những bọng nước màu đen li ti, trông vô cùng kỳ quái.
Không chỉ trên da, mà ở khóe mắt, lỗ mũi hay là lỗ tai đều cùng xuất hiện một thứ chất đen như vậy, sờ lên thì thấy nhầy nhụa, có phần hơi ghê tay.
Lúc đó Cao Phong cũng có chút hoảng sợ, không biết cơ thể đang xuất hiện tình trạng gì. Nhưng khi đọc kĩ lại Thái Hư công, hắn mới nhận ra đây chỉ là một trong những công dụng của nó.
Hiệu quả tầng thứ nhất chính là đào thải c·hất đ·ộc trong cơ thể ra bên ngoài, từ đó khơi thông dòng chảy sinh khí khắp kinh mạch. Nó còn giúp viên sinh mệnh phái tiết cực hạn, có thể nâng cao sinh khí mạnh hơn.
“Ngươi cũng có chút bản lĩnh đó, mau thử vận dụng những kinh văn đã học để mở tâm thức đi!” Thiết thiệt bỗng nhiên lên tiếng, nó vừa từ trên giường nhảy bổ một cái đã đứng trên vai Cao Phong.
Cao Phong nghe vậy thì liền gật đầu, ngay sau đó trên mặt có chút giãn ra. Hắn đưa tay bắt một hình pháp quyết như đã được tiếp nhận, từ từ thi triển mở ra không gian tâm thức.
“Khai!”
Hắn hô lên một tiếng, lập tức xung quanh sinh khí màu vàng đột nhiên tăng vọt. Ngay sau đó, liền có dòng chảy sắc vàng lưu chuyển, vờn quanh ngay trên đỉnh đầu của Cao Phong.
Hai mắt hắn nhắm chặt lại, luân phiên dùng thần niệm mà thúc giục tâm trí. Bởi vì tâm thức chính là được cấu thành từ thần thức, nếu như tâm không vững thì không gian không thể duy trì, còn với lần đầu mở thì sẽ ngay lập tức thất bại.
Cao Phong biết rõ điều này, có nên giờ đây hắn cố giữ cho tâm như kiềng ba chân, không hề có chút dao động nào được xảy ra.
Không gian xung quanh càng lúc càng lúc hiện nhiều đường sáng, những đường sáng này vừa xuất hiện thì cũng nhanh chóng bao vây lại trên đầu Cao Phong.
Đột nhiên khi đang nhắm mắt, Cao Phong cảm thấy hai mắt phát sáng lên, không gian ở phía trước từ nãy tới giờ vẫn tối đen, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng gì đó.
Cao Phong từ từ mở mắt ra quan sát, hắn thấy bản thân đang đứng tại một nơi nào đó, không xuất hiện cảm giác cũng không nghe thấy âm thanh nào tại nơi đây.
Mà cảm nhận này lại có chút quen thuộc, chính là cái lúc mà Cao Phong lần đầu được Phạm Bá đưa vào tâm thức.
Nhớ lại như vậy, Cao Phong cũng không còn hoảng sợ, hắn liền bắt đầu di chuyển bước chân đi. Bỗng nhiên chỉ vừa cất bước, không gian xung quanh đã bắt đầu sụp đổ, cả cơ thể của Cao Phong cũng liền bị ảnh hưởng mà rơi xuống một nơi nào đó.
Cao Phong lần nữa mở mắt, phát hiện bản thân đang đứng trên một đồng cỏ, xung quanh hoa tươi thơm ngát. Hắn biết đây chính là tâm thức, điều này chứng tỏ bản thân đã thành công trong việc mở ra không gian.
Có điều diện tích nơi đây quá nhỏ, chỉ là một khoảng đất. Nó chẳng tính là bao so với không gian mà hắn đã thấy của Phạm Bá, đó như là một mặt hồ dài vô tận, tới nỗi thấy cả đường chân trời.
Tò mò với không gian xung quanh này, Cao Phong cũng bắt đầu di chuyển, hắn định đi xem giới hạn của nơi này là ở đâu.
Chỉ vừa đi được mấy bước, đột nhiên từ trên trời xuất hiện một tiếng động, tiếp theo từ đâu hiện ra một cái lỗ đen sâu ngòm.
Cao Phong có thể thấy rõ, hắn đang từ từ bị hút lên trên mặc cho có cố bám vào những cây nhỏ gần đó. Mà không chỉ mình hắn, dường như cả không gian ở đây đều như vậy, cũng cùng số phận mà bị hút lên.
Hắn không biết điều gì đang diễn ra, sợ quá nên nhắm chặt hai mắt. Đột nhiên sau một khoảng, lại như xuất hiện cảm giác gì đó khác thường.
Cảm giác này là từ lưng, Cao Phong cảm nhận được có thứ gì mềm mềm đang đặt lên, rồi tiếp đó từ tai nghe được âm thanh mơ hồ dẫn rõ ràng.
“Cao Phong, Cao Phong, Cao Phong..!”
Thì ra giọng nói này là của Thiết Thiệt. Nó vừa nãy đã thấy hai mắt Cao Phong sáng lên thì biết hắn đã đi vào bên trong cho nên đang đứng một bên canh chừng.
Mọi việc dường như vẫn ổn cho tới khi bản thân Cao Phong xuất hiện những cơn co giật, bắt đầu từ ngón tay cho đến khi lan ra cả cơ thể.