Thiết Thiệt thấy vậy sợ quá, không nghĩ gì thêm mà liền đánh mạnh vào lưng Cao Phong, hòng dùng cách này để khiến cho hắn tỉnh lại.
Quả nhiên là cách này có tác dụng, cuối cùng thì hai mắt Cao Phong cũng dần mở ra, bên trong cặp mắt còn có thứ ánh sáng kỳ lạ lưu chuyển không ngừng.
Cao Phong tỉnh lại, hắn thấy bên cạnh chính là Thiết Thiệt đang không ngừng dùng tay vỗ vào lưng hắn.
“Ta.. ta... ta trở lại rồi!” Giọng Cao Phong có phần gấp gáp, hắn vừa nói vừa thở hỗn hểnh.
“Ngươi bị làm sao vậy, ta thấy bỗng nhiên cơ thể xuất hiện dị tượng, toàn thân co giật không thôi!” Thiết Thiệt cũng làm ra vẻ mặt hơi hoang mang, bấy giờ mới dừng tay lại mà nhảy vồ ra trước mặt.
Sau đó Cao Phong cũng bắt đầu kể lại hết đầu đuôi mọi việc, vừa kể trên mặt lại hiện ra dáng vẻ có chút thất vọng, chứng minh bằng việc hắn liên tục thở ra hơi dài.
“Không sao cả, chuyện này bình thường, ai mà chả có lần đầu. Bĩnh tĩnh đi, rồi ta sẽ thử lại.” Thiết Thiệt nghe xong mọi việc thì cười nói.
“Nhưng mà tại sao tâm thức của ta lại nhỏ như vậy!” Cao Phong vẫn có chút thắc mắc, liền hỏi lại.
“Ngươi quên rồi à, tâm thức cũng giống như thần thức. Bởi vì hai thứ phát triển song hành cho nên một khi thần thức càng cường đại thì tâm thức mới trở nên rộng lớn được!”
“Cái ngươi thấy của Phạm Bá trước kia, là do thần niệm của hắn ta mạnh mẽ, mới có thể duy trì không gian lớn như vậy. Còn ngươi do mới lần đầu khai tâm nên chỉ vừa di động là không gian thần thức đã bị sụp đổ rồi!”
Thiết Thiệt lại một lần nữa giải thích, nó cũng không quên thêm vào vài câu an ủi Cao Phong. Tuy rằng nó biết thiên phú của tên này thật sự rất là kinh khủng, nhưng mà cũng phải nói vài câu để trấn an tinh thần của hắn lúc này.
“Ta phải luyện tập nhiều hơn mới được, tuy đã thành công đạt được tầng thứ nhất của Thái Hư công, nhưng hiệu quả tuyệt vời vẫn còn ở các tầng phía sau. Chưa kể tới là thuật pháp Thái Hư Hóa cảnh nữa.”
Cao Phong cũng không còn buồn chán, chỉ sau một lúc đã lấy lại được tinh thần. Hắn vẫn còn mong chờ rất nhiều vào các tầng phía sau, định bụng là sẽ tích cực tu luyện để nâng cao tu vi của bản thân.
Nghe vậy, Thiết Thiệt bỗng nhiên cười khẩy. Nó ngửa người ra sau, nằm xuống bắt chéo hai chân lên.
“Không dễ vậy đâu, tuy ngươi đã luyện xong tầng một nhưng vẫn còn chưa luyện đến mức đỉnh phong được thì nói gì đến tầng sau.
Các tầng khác trở lên, mỗi tầng đều như bậc thang cao trời vợi, không dễ sáng chiều là luyện thành đâu nhóc ạ!”
“Cái gì, còn có đỉnh phong nữa hả, ta tưởng là đạt rồi chứ... Vậy để ta tiếp tục luyện tiếp!”
Cao Phong tắt lưỡi, chép chép miệng vài cái, hắn tỏ ra hơi có phần mệt mỏi. Nhưng hắn cũng không có nói gì nhiều, sau đó liền xoay người ngồi xuống mà tiếp tục việc luyện cái bí pháp Thái Hư công này.
“Cốc cốc”
Hai mắt hắn sắp sửa nhắm lại, thì bỗng nhiên bên ngoài vang đến vài tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cũng làm kinh động đến Thiết Thiệt, khiến nó đang nằm chỏng vó dưới đất cũng vội hóa thành luồng sáng mờ mà bay vào túi trữ vật.
“Ai ở ngoài đó!” Cao Phong mở mắt ra, hắn cố tình quát to để người ngoài cửa nghe thấy.
“Là ta, Hoàng Tuyền!”
Vừa nghe âm giọng quen thuộc, lại nghe người này nói tên Hoàng Tuyền, mặt của Cao Phong cũng có phần giãn ra. Hắn nhanh chóng ngồi dậy chỉnh lại quần áo, không quên vỗ vỗ vào mặt vài cái rồi mới mở cửa ra ngoài.
“Thưa cô, có chuyện gì cần tìm!”
“Đi theo ta!”
Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, cũng chưa nghe xong câu nói, Cao Phong đã bị Hoàng Tuyền nắm lấy tay kéo đi. Thoáng nhìn thì khuôn mặt cô ta có phần gấp gáp, biểu lộ ra có chút thất thần như là chuyện gì lớn xảy ra.
“Chẳng lẽ là về Phạm Bá!” Cao Phong thầm nghĩ, hắn vừa rồi bị Hoàng Tuyền kéo đi quá nhanh, đâm ra cũng biết cô ta đang vội nên không có hỏi thêm.
Cái này chỉ là hắn đoán mò, nhưng điều này cũng là điều mà Cao Phong không hề muốn đoán đúng nhất.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai người đã dần đi đến bậc thang cuối cùng để rời khỏi núi. Thân ảnh một xanh một đen ngay lập tức bị hàng cỏ vàng ươm trên đường che mất, chẳng còn thấy rõ tung tích.
Quả thật, lời dự đoán của Cao Phong lần này đã linh nghiệm. Hai người bọn họ đang đi trên con đường đến Dược viện, nơi mà Phạm Bá ở lại trị thương.
Chả cần phải hỏi thêm gì, khi đi gần tới nơi này thì Cao Phong cũng đã đoán được lý do vì sao Hoàng Tuyền phải gấp gáp như thế. Chỉ có duy nhất một việc, đó là việc liên quan tới Phạm Bá.
Trong hơn một tuần vừa qua, Cao Phong cũng đã cùng Hoàng Tuyền đến đây thăm Phạm Bá thêm một lần nữa. Lúc đấy thì như lời viện trưởng Dược viện đã nói, ông ta đã dùng Băng tinh thuật làm chậm quá trình xâm nhập của ma độc ban, khiến nó không di chuyển lung tung.
Nhưng tại sao hôm nay, có chuyện gì mà Hoàng Tuyền lại gấp gáp kéo hắn đi như vậy.
Trên mặt Cao Phong hiện rõ vẻ mơ hồ, hắn cũng mong là không có chuyện gì quá nghiêm trọng xảy đến. Bởi vì lần trước tới thăm, nắm được tình hình của Phạm Bá, cho nên Cao Phong mới yên tâm tu luyện.
Nếu như xảy ra chuyện gì hệ trọng, hắn cũng không biết phải làm sao, chẳng lẽ phải lần nữa nhìn người thân ngã xuống. Cao Phong không hề muốn.
Đột nhiên từ phía căn phòng mà Phạm Bá đang ở, tiếng của người nào đó quen thuộc vang lên, làm cho Cao Phong phải rời khỏi mớ suy nghĩ mà chú ý về đó.
“Phạm Bá ơi Phạm Bá, ta đã nói với chàng rồi, khi đi xuất hành thì phải né ngày mùng năm, mười bốn và ngày hai ba ra. Chàng đâu có nghe, để rồi giờ phải chịu như này đây.”
Tiếng khóc cùng chất giọng có phần yểu điệu đặc trăng, không lầm vào đâu được chính là của cô vợ vờ Hồ Như Lan của Phạm Bá. Cô ta đã đến sớm từ lúc nào, chắc là đang khóc lóc thảm thiết ở bên trong.
Gần đây Cao Phong cũng không có gặp cô ta, cô ta được Hoàng Tuyền sắp xếp ở lại căn phòng trước kia đã ở của Phạm Bá. Lúc đầu Hoàng Tuyền thu xếp như vậy, còn sợ cô ta ngại ngùng. Không ngờ trái với vẻ bề ngoài, cô ta khi nghe được ở phòng Phạm Bá thì lại có biểu cảm thích thú mà đồng ý ngay.
Tuy hiện tại Cao Phong không biết giữa hai người lớn này còn điều gì phát sinh hay không, nhưng nhìn biểu hiện kia chắc là Như Lan chính là người buồn nhất khi Phạm Bá gặp chuyện.
Cao Phong và Hoàng Tuyền vừa đi tới nơi, cũng nhanh chóng bước vào. Trong căn phòng này, ngoài Phạm Bá và Hoàng Tuyền, còn có thêm vị viện trưởng và hai người khác.
Hai người này cũng không phải tầm thường, ai cũng tỏa ra khí chất cùng với áp lực bất phàm.
Một người là đệ tứ trưởng lão, là cha của tên Phạm Hữu Đạt lúc trước đã gặp, tên Phạm Chính Thắng. Người còn lại là đệ lục trưởng lão, là trưởng lão cuối cùng trong tông, ông họ Cao tên La Công.
Hai vị trưởng lão cùng với vị viện trưởng đang ngồi trên chiếc bàn gần đó, bộ dạng như là đang chờ Hoàng Tuyền cùng Cao Phong, chỉ có mình Như Lan là đang ôm lấy Phạm Bá, trên mặt nước mắt đầm đìa.
Cao Phong vừa thấy hai người này thì nhận ra ngay, bởi vì lúc mà vào sảnh điện đã từng diện kiến qua. Hắn ta không chần chừ, đi vào thì liền đưa tay ra lễ mà chào hỏi, sau đó cũng lùi ra phía sau, để tình hình lại cho Hoàng Tuyền xem xét.
“Thưa viện trưởng cùng hai vị trưởng lão, tình hình của Phạm Bá ra sao rồi. Tại sao mấy ngày trường còn bình thường mà đến hôm nay đột nhiên trở nặng như vậy?” Hoàng Tuyền cất tiếng hỏi, giọng điệu có phần còn gấp hơn cả hành động bên ngoài.
Nghe cô ta đặt câu hỏi, sắc mặt của viện trưởng Dược viện cũng có vài phần xấu đi. Ông ta đang ngồi thì từ từ đứng dậy, đi tới giường của Phạm Bá, nhìn qua một lượt rồi chậm rãi nói.
“Tình hình của đệ tam trưởng lão thì ta đã từng nói qua, ta cũng không dám chắc loại ma độc ban này thuộc loại ma ban gì, cho nên cũng không có cách giải quyết triệt để.
Bởi vì đêm qua, khi học trò của ta đến đây thăm khám, phát hiện dấu hiệu bất thường trên cơ thể đệ tam trưởng lão, cho nên ta mới đi tới đây.”
Viện trưởng liên tục lắc đầu, chỉ thấy bên trong hai mắt ông ra xuất hiện đốm sáng, rõ ràng là đang dùng thần thức để xem xét.
Được một lúc, bỗng thấy viện trưởng từ từ trở lại chiếc bàn gần đó, trên mặt xuất hiện vẻ muộn phiền, lại liên tục lắc đầu khiến cho Hoàng Tuyền cùng Cao Phong vô cùng lo lắng.
“Sao vậy viện trưởng?” Hoàng Tuyền không nhịn được mà hỏi.
Nghe Hoàng Tuyền hỏi, sắc mặt của viện trưởng càng trở nên nghiêm trọng. Ông ta nhìn qua hai người trưởng lão, gật đầu với họ, sau đó mới thở dài nói.
“Trong hơn một tuần, ta đã cùng hai vị trưởng lão đây xem qua nhiều loại tài liệu, nhưng kết quả lại chẳng tìm được tung tích.”
“Mà băng tinh thuật của ta cũng không còn tác dụng, vừa hôm qua khi ta thi triển để chấn giữ độc ban thì phát hiện ra một việc vô cùng tà độc. Khi băng thuật tiến vào, lập tức nó bị âm khí trong cơ thể Phạm Bá tiêu trừ. Từ đó khiến cho không cách nào có thể làm chậm quá trình tiến nhập của ma ban.”
Khuôn mặt của viện trưởng vừa nói vừa nhăn nhó, dáng vẻ như là chuyện này ngoài sức tưởng tượng của ông, lộ ý là ông đã không còn đủ sức lo liệu.
“Vậy thưa còn cách gì không viện trưởng?” Đột nhiên Cao Phong lên tiếng, trên mặt bỗng trở nên đỏ bừng bừng.