Từ nãy tới giờ, hắn vẫn đứng ở sau lắng nghe cuộc luận bàn vị viện trưởng và Hoàng Tuyền, đột nhiên khi nghe tới Phạm Bá thì trong lòng cồn cào không thể đè nén thêm được.
Cao Phong giống như bị thứ gì đó trong cơ thể thôi thúc, khiến hắn không nhịn được nữa mà tiến tới trước.
Hắn nói, trên mặt không có chút gì là mất bình tĩnh, dáng vẻ phẳng lặng như tờ đang đối diện trước mặt vị viện trưởng.
Vị viện trưởng già nghe Cao Phong nói xong thì trên mặt hơi có chút bất ngờ nhưng cũng không giữ lại lâu. Ông ta quay mặt ra sau, nhìn về hướng Phạm Bá đang nằm.
“Cách gì? Cách gì? Cách gì sao?...” Ông ta đột nhiên nói lên vài tiếng, lặp lại câu hỏi lúc nãy của Cao Phong. Vừa nói vừa quay mặt đi về hướng hai vị trưởng lão đang ngồi ở phía đằng kia.
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên trầm lại, mấy người tỏa ra áp lực ngột ngạt đè nén lên tâm trạng của Cao Phong. Chẳng ai ở đây còn lên tiếng, ngoại trừ vài tiếng thút thít từ miệng của Như Lan.
Một lát sau, hai vị trưởng lão kia cũng rời khỏi đây, họ nói là có việc cần giải quyết cho nên không thể nán lại lâu hơn. Ngoài ra, họ còn nói sẽ phân phó cho các học trò đi đến tàng thư để tìm kiếm các loại tài liệu từ thời cổ đến nay, xem thử có thể tìm ra cách cứu chữa cho Phạm Bá.
Lúc này, khung cảnh trong phòng càng trở nên trì trệ, tuy rằng có ba người ở đây nhưng không khí lại ảm đạm như là vườn hoang nhà trống.
Bỗng có tiếng người bên ngoài vang lên. Vừa đi tới cửa là một người nam ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, nhìn áo bên ngoài có thể dễ dàng nhận ra hắn chính là người của Dược viện.
Người này hai tay ra lễ xin được gặp viện trưởng, nói là có chuyện khẩn cấp cần được báo cáo. Nghe vậy, viện trưởng Dược viện dường như cũng hiểu ý mà đi ra, sau đó hai người cùng nhau mà đi khất tầm mắt của mấy người trong phòng.
Bỗng đi một thời gian, đủ cho một tách trà nóng trở nên nguội thì vị viện trưởng cũng trở lại, trên mặt mang theo vẻ như là có chuyện trong lòng đang muốn nói ra nhưng lại khó mở lời. Ông ta đi tới chỗ Hoàng Tuyền và Cao Phong đang ngồi, miệng hơi mấp máy.
“Giám sự Hoàng Tuyền, ta có chuyện cần nói với cô, mong cô theo ta đi một lát.” Viện trưởng giữ nguyên sắc mặt, lúc này ông ta lại lộ nét bình thản không ngờ.
Hoàng Tuyền vừa nghe thì cũng có chút ngây ra, nhưng ngay lập tức liền gật đầu chấp nhận.
Hai người nhanh chóng rời khỏi, đi ra phía ngoài cửa, hình như là có chuyện hệ trọng muốn nói.
Mà lúc này ở bên trong phòng, Cao Phong vẫn đang dõi ánh mắt về phía Phạm Bá, hai ngón tay của hắn bắt chéo qua lại không ngớt, dường như đây là trong lúc vô thức mà làm.
Hắn thấy cái người tên Như Lan kia, cô ta vì khóc tới nỗi ngủ quên trên cơ thể của Phạm Bá lúc nào không hay, thật là một cảnh tượng có chút buồn cười.
Trong lòng Cao Phong vẫn có suy nghĩ r·ối l·oạn, hắn không biết phải làm sao. Ý định tu luyện đến một mức nào đó thì đi ra ngoài tìm cách nhưng giờ đây lại gặp khó khăn như vậy.
Bỗng đang trong lúc mơ màng suy nghĩ, thì từ bên tai, Cao Phong nghe được có âm thanh trầm trầm đang nói chuyện với hắn.
“Cao Phong, Cao Phong, tình hình sao rồi!”
Đây là tiếng Thiết Thiệt, nó đang thuật truyền âm mà bí mật nói chuyện với Cao Phong. Bởi vì nó không muốn ai khác ở đây nhìn thấy, cho nên từ nãy tới giờ vẫn ở trong túi trữ vật.
Lúc này nó xác định bên ngoài không còn ai, cho nên mới truyền âm nói chuyện với Cao Phong một chút.
Nghe được tiếng nó nói, sắc mặt Cao Phong bỗng có chút thay đổi, miệng cũng hơi khẽ mà dùng truyền âm.
“Tình hình không ổn, ta nghe nói Phạm Bá đột nhiên trở nặng. Bây giờ không biết giải quyết ra sao.”
Nói rồi đột nhiên Cao Phong đấm mạnh nắm đấm xuống sàn nhà, gây nên một hồi chấn động nhẹ.
“Tức thật, ta còn định nhanh chóng tu luyện... thế mà!”
Trong lòng hắn tức giận như lửa đốt, khí huyết bỗng dưng sồi trào như nồi nước đang đun trên lửa.
Bởi vì vài ngày trước, từ lúc mà Thiết Thiệt đã thuật lại cuộc chiến lẫn người mà Phạm Bá đã đụng độ thì Cao Phong đã nảy ra một ý.
Hắn định khi nào thực lực bản thân đủ có thể tự vệ, sẽ rời khỏi tông môn Nguyên Thanh, đi về phía Nam. Sau đó tìm cách đi vào tông môn Thất Huyết, nhân cơ hội đó mà điều ra về loại ma độc ban trên người Phạm Bá.
Kế hoạch này tuy có chút nguy hiểm, nhưng hiện tại đây chính là đường duy nhất mà Cao Phong cùng Thiết Thiệt có thể nghĩ tới.
Không đi vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Để có thể cứu được Phạm Bá thì dù có duy hiểm và gian nan cỡ nào, Cao Phong cũng không để mắt tới.
Nhưng mà việc này bọn hắn vẫn chưa bàn ra với Hoàng Tuyền, không biết cô ta có đồng ý hay không. Bởi vậy nên trước mắt việc mà Cao Phong có thể làm chính là không ngừng gia tăng thực lực.
Chính vì lẽ đó, mà suốt mấy ngày qua, không khi nào là Cao Phong lơ là lười biếng. Hắn liều mạng chú tâm tu luyện, cũng chỉ mong tu vi gia tăng để có thể sớm này thực hiện kế hoạch.
Mà giờ đây, tin tức Phạm Bá trở nặng như sét đánh bên tai, hắn chưa kịp ra ngoài thì tình hình Phạm Bá đã trở nên như ngọn đèn treo trước gió.
Thâm tâm hắn bây giờ rối bời như tơ vò, không biết phải làm sao, hắn đột nhiên hé môi lẩm bẩm.
“Nè Thiết Thiệt, lúc trước ngươi nói với ta, tuổi của ngươi có thể so với núi non, kinh nghiệm thì có thể so với biển cả. Vậy ngươi không có cách nào để cứu Phạm Bá hay sao?”
“Ngươi hỏi ta mấy lần rồi hả, nếu như ta có cách thì ta đã sớm ra tay rồi, so với ngươi thì Phạm Bá cùng ta thân thiết hơn rất nhiều hiểu chưa.”
“Chỉ là lúc trước hiến tế bản nguyên để giúp cho Phạm Bá, nhiều mảnh trí nhớ của ta cũng tự nhiên mà tổn hao, khiến cho giờ đây kí ức của ta không được trọn vẹn như lúc đầu.”
Thiết Thiệt hơi tỏ ra tức giận, nó vừa nói mà vừa hậm hực trong miệng, bộ dáng giống như đang muốn hạ bệ Cao Phong.
Cao Phong nghe vậy thì khẽ cười cười, đành mở lời nói ngọt để tỏ lòng thành xin lỗi cái con thú này. Thiết Thiệt bây giờ đối với Cao Phong, còn đáng giá hơn cả ngàn vàng.
“Rồi rồi, ta xin lỗi, ta lỡ lời mà thôi!”
Hắn thở dài một hơi, đột nhiên nghiêm sắc mặt suy nghĩ gì đó.
Việc mà hắn nghĩ tới không biết nghiêm trọng tới mức độ nào mà thấy hai mắt hắn hết nhíu lại rồi giãn ra, cứ như vị tướng quân đang điều hành trận mạc.
“Sao vậy, ngươi đang suy nghĩ gì sao. Ta thấy tim ngươi bỗng đập nhanh quá!” Thiết Thiết cũng cảm nhận được bất thường, nó nửa đùa nửa thật mà nói.
“Haizz, ta đang nghĩ tới một việc. Việc này ta nghĩ nhưng không thấy thông suốt được.” Cao Phong thở dài đáp lại.
“Việc gì?” Thiết Thiệt cao giọng hỏi lại.
Lúc này giọng nói Cao Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, hắn nói rành mạch mà kể hết sự tình chuyện suy nghĩ trong đầu.
“Có phải lúc trước, ngươi từng nói Phạm Bá khi xưa chỉ là học trò bình thường, sau này nhờ thực lực tăng nhanh, lập nhiều công trạng cho nên mới được nâng lên làm chức trưởng lão, ngang hàng với các cụ đi trước phải không.”
“Đúng, ta có nói!” Thiết Thiệt đáp.
“Vậy tại sao tông môn hay đúng hơn là tông chủ không cử hết nhân lực hoặc đích thân tìm các mối quan hệ để là cứu giúp Phạm Bá. Không phải Phạm Bá là một trong những người rất quan trọng với Nguyên Thanh tông hay sao?”
Thiết Thiệt nghe vậy thì có phần ngơ ra, hơi lúng túng.
“Chuyện này... chuyện này hình như chúng ta cũng chưa từng nghe Hoàng Tuyền hay ai nói qua.”
“Chính vì ta thấy lạ cho nên từ nãy tới giờ ta mới suy nghĩ về nó. Nguyên Thanh tông dù gì cũng là một trong những thế lực lớn của phía Tây, thậm chí còn có tiếng nói trên đại lục vậy tại sao mà tông chủ lại không có động tĩnh.”
Nét mặt Cao Phong có phần bình tĩnh, hắn vẫn giữ tốc độ câu nói.
“Vậy ngươi nghĩ nguyên nhân do đâu!”
“Ta... ta cũng không biết, chuyện này ta thấy còn nhiều điều kỳ quái quá.”
Cao Phong lắc lắc cái đầu, quả thật hắn vẫn có chỗ chưa thông suốt, cho nên nếu Thiết Thiệt không hỏi, hắn cũng không muốn trả lời.
Hắn nói xong câu này thì đột nhiên im lặng, thả lỏng tinh thần một chút cho thoải mái được phần nào.
“Này, nhỏ, ta thấy ngươi đầu óc cũng có chút sáng ra rồi đó, không giống như lần đầu Phạm Bá gặp ngươi. Nhìn lúc đó ngươi cục mịch chả khác gì cục đất trong chậu.” Thiết Thiệt bỗng cười lên, nó nói với Cao Phong bằng giọng có phần tán dương.
Vừa nghe tới câu này, Cao Phong lại đảo ánh mắt mà nhìn về hướng giường Phạm Bá, trên mắt đột nhiên cay xòe.
“Tất cả cũng nhờ thầy Phạm Bá mà thôi, chỉ tiếc...”
Đột nhiên vừa nói tới đây, Cao Phong bỗng trở nên im bặt. Hắn vừa rồi nghe thấy bên ngoài phát ra vài tiếng bước chân cho nên không nói thêm mà nhìn ra cửa.
Tiếng chân bước dồn dập, hình như là không chỉ có một người. Ít nhất cũng là hai người trở lên.
Cao Phong chăm chú nhìn ra, ánh mắt chớp động như đang dùng thần thức quan sát.
Quả nhiên trước mặt hắn, từ phía bên trái cửa, có ba nhân ảnh người có quen có lạ đang từ từ bước vào.
Đi ở phía bên cạnh chính là bóng dáng của người phụ nữ độ tầm hai mươi, mái tóc xanh mơn mởn được cô thả ngang vai. Người này không ai khác ngoài Hoàng Tuyền, bên cạnh cô ta chính là vị viện trưởng của Dược viện này.
Mà đi ở bên phải, lại hiện ra bóng dáng ai đó có phần xa lạ. Khí tức trên thân thể này mạnh mẽ vô cùng, liên tục tỏa ra uy áp ra phía xung quanh, giống như là đang cố tình làm thế để thị uy.