Bên ngoài người này đang mặc lớp áo màu xanh dương, ngang bả vai còn có thêm một mảnh vải mỏng cùng màu đang bay phấp phới, được ông ta choàng qua ngay cẳng tay.
Cao Phong vừa mới đưa mắt nhìn thì trong tâm thần đã cảm thấy có chút sợ hãi, hắn không dám chần chừ nữa mà vội bước dậy đi ra chào hỏi.
“Thưa, học trò...”
Vừa nói được mấy chữ, đột nhiên Cao Phong bắt gặp thấy ánh mắt của người đàn ông xa lạ kia, khiến cho tâm thần hắn trở nên có chút kinh hãi. Chỉ ngay sau đó, mồ hôi từ man tai tự động đổ ra đầm đìa, giọng nói cũng trở nên lắp bắp không rõ ràng.
Người đàn ông kia có nét mặt hơi già, bởi vì dưới cằm đã lúng phúng có vài sợi râu bạc. Bỗng ông ta đi tới trước, thở ra một cái, lập tức trong bán kính Cao Phong đang đứng xuất hiện một trường lực cực mạnh phóng ra.
Lúc này Cao Phong vẫn đáp cúi đầu ra lễ, hắn vẫn không hề biết chuyện sắp xảy đến. Bỗng nhiên chẳng hiểu từ nguyên nhân gì, toàn thân hắn giống như bị một tảng đá to đè nặng trên lưng, khiến cho đôi chân ngay lập tức đứng không vững.
Đôi chân hắn rung lên bần bật, trên lưng thì nặng trĩu như có nguyên một tòa núi đang đè xuống. Hai mắt Cao Phong nổi lên tia sáng hoang mang, khi mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
Trường lực này chấn áp Cao Phong, khiến hắn cảm thấy toàn thân như bị một lực hút vô hình hướng dưới đất. Đôi chân hắn cũng không giữ thêm được, lập tức quỳ rạp xuống sàn nhà.
Cao Phong dùng hai tay chống thẳng, cố giữ có phần thân trên không bị áp sát trên sàn. Nhưng mà trường lực đè hắn xuống thật quá kinh khủng, Cao Phong cảm thấy như lưng mình sắp sửa nát vụn, toàn thân co giật không thôi.
Trong ngay giờ phút này, hắn tưởng chừng bản thân không còn tỉnh táo để chống đỡ tình trạng này. Phần ngực cùng bụng Cao Phong đau như c·hết đi sống lại, hai tay thì liên tục gửi tín hiệu báo cho hắn biết không thể chịu đựng lâu hơn.
Hai tay hắn chống đỡ mà rung lên bần bật, mặt ứa ra rất nhiều mồ hôi. Mồ hôi vừa tiết ra cũng đồng dạng mà nhanh chóng bị hút xuống mặt đất.
Tưởng chừng như toàn thân sắp sửa bị ép nát tới nơi thì đột nhiên ngay tại chỗ này, trường lực đang đè ép hắn đột nhiên biến mất một cách kỳ quái.
Cao Phong không còn cảm thấy sức nặng ngàn cân trên lưng, ngay tức khắc hắn ho ra khụ khụ, trên khuôn mặt thì vừa hoang mang vừa hoảng sợ.
“Thưa thầy, có hơi quá tay rồi ạ, lỡ như hắn không chịu nổi thì sao!” Hoàng Tuyền bỗng nhiên lên tiếng.
Cô ta nói xong liền lấy ra một viên gì đó nhỏ nhỏ trong túi, khom người ngồi xuống đút cho Cao Phong. Cao Phong đang thở dốc một cách khó khăn, hắn cũng ngước mắt lên thì nhìn thấy được ánh mắt đang lo lắng của Hoàng Tuyền.
Bên cạnh đó còn có ánh mắt đang nhìn chằm chằm của người đàn ông lạ mặt kia, lúc này hắn mới biết chính ông ta là người gây ra áp lực đè lên thân hắn vừa rồi.
“Con yên tâm, ta chỉ dùng một ít thần lực để thử hắn mà thôi. Nếu là học trò của Phạm Bá thì sao có thể là người bình thường được. Con xem, hắn có bị gì đâu!”
Lời người này nói ra, có bảy phần bỡn cợt ba phần nghiêm túc trong đó. Vừa nãy ông ta dùng áp lực lên người Cao Phong như vậy, trong khoảnh khắc hắn tưởng đời mình tới đây coi như xong rồi.
Vậy mà ông ta có thể nói đây chỉ là bài thử. Vả lại ông ta còn nhắc đến Phạm Bá.
Nghe đến đây, sắc mặt của Cao Phong có chút co lại. Sau khi hắn uống viên thuốc kia, khí huyết trong cơ thể cũng dần được hồi phục.
Nhưng mà giờ đây, khi đối diện với người trước mặt, hắn vẫn tỏ ra e sợ không khác gì lúc đầu.
Một lát sau, Hoàng Tuyền cũng bắt đầu giới thiệu cho Cao Phong biết về thân phận cùng với lý do tại sao mà người đàn ông lạ mặt này lại ở đây.
Ông ta chẳng ai xa lạ, chính là vị đệ nhất trưởng lão của tông môn Nguyên Thanh, tên Lý Văn Kiệt, cũng là thầy từng dạy dỗ cho Hoàng Tuyền cùng với Phạm Bá.
Cũng chính ông là người năm xưa đã đi tới làng của hai người, phối hợp cùng các tông môn khác dẹp yên đợt thú triều năm ấy, còn cứu giúp và đưa Phạm Bá và Hoàng Tuyền về đây nuôi dạy.
Đối với hai người mà nói, Lý Văn Kiệt chả khác gì người cha nuôi của họ. Với bọn họ, ông ấy cũng tự nhận mình là cha đỡ đầu.
Từ khi mà Phạm Bá bị bệnh tới nay, Lý Văn Kiệt vẫn ở trong một tòa núi cách xa nơi này để bế quan tu luyện. Trong khoảng thời gian mà ông tu luyện thì dù trời có sập xuống thì tuyệt đối ông không cũng không đi ra ngoài.
Nhưng mà chuyện này liên quan đến Phạm Bá, đích thân Hoàng Tuyền tự mình đến cầu kiến cho nên Lý Văn Kiệt cũng phải phá lệ mà ra ngoài, xem tình hình của Phạm Bá thế nào.
Sau một hồi lâu nghe kể, cuối cùng Cao Phong cũng có chút yên tâm về người này, lúc nãy hắn còn tưởng ông ta là vị sát thần nào đó.
Lý Văn Kiệt là thầy của thầy hắn, xét theo xưng hô mà hắn biết thì hắn nên gọi ông ấy là thầy ông.
“Thưa, thầy ông, con là học trò của Phạm Bá!” Nét mặt Cao Phong lúc nãy cũng bớt đi căng thẳng, hắn nhẹ giọng nói.
“Giỏi giỏi, ngươi có thể chịu được áp lực như vậy mà không kêu lên một tiếng xin tha, quả nhiên là rất giống thầy ngươi năm xưa. Ta chịu, ta chịu. Haha!” Lý Văn Kiệt cười cười, vỗ vai Cao Phong nói.
Khi nghe tới câu này, trong đầu của Hoàng Tuyền bỗng hiện lại những cảnh vật năm xưa. Những bóng hình giữa cô và Phạm Bá cùng với thầy Văn Kiệt tưởng chừng như đã quên, bấy giờ lại đồng loạt tái hiện như vừa mới hôm qua.
Hoàng Tuyền không tự chủ mà đảo ánh mắt nhìn qua Phạm Bá, thấy thân thể yếu ớt nằm bất động như vậy. Trong giây lát đột nhiên cô thấy mắt mình cay như dính ớt, nước mắt tự động trào ra.
Mà lúc nãy bỗng nhiên trên mặt vị đệ nhất trưởng lão lại có dị biến, hai mắt ông ta bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên. Ông ta hướng ánh mắt về phía Cao Phong, rõ ràng là đang dùng thần thức xem xét gì đó.
Một lúc sau, ánh sáng trong mắt cũng tắt đi, lúc này vị trưởng lão Lý Văn Kiệt mới lên tiếng.
“Nhưng mà có chút đáng tiếc, sinh mệnh lại là Thạch Thanh. Điều này thật sự là đáng tiếc mà!”
Ông ta đang dùng thần thức dò qua sinh mệnh trên người Cao Phong, phát hiện đây là sinh mệnh Thạch Thanh thì có chút tiếc nuối mà nói.
Đột nhiên hai mắt ông ta lần nữa chớp động, gương mặt có một chút khác thường như là gặp chuyện gì không ổn.
“Đây... đây...”
Tại khoảnh khắc khi nãy, trong lúc đang thăm dò viên sinh mệnh của Cao Phong. Lúc ông định thôi không xem nữa thì bỗng nhiên lại thấy trong người tên này xuất hiện một quần sáng hình tròn màu xanh lục, như ẩn như hiện mà vây quanh sinh mệnh.
Lý Văn Kiệt có chút bất ngờ, lại lần nữa tập trung mà nhìn kỹ. Kết quả là sau khoảnh khắc đó, thứ ánh sáng kỳ dị kia lại biến mất, giống như là chưa từng xuất hiện.
Ông ta thấy điều kì quái vừa rồi, trong lòng mới không nhịn được mà kêu lên mấy tiếng.
“Thưa thầy, có chuyện gì sao?” Hoàng Tuyền đứng một bên cất tiếng hỏi.
“Không có gì, chúng ta đi qua xem tình hình Phạm Bá thế nào.” Trưởng lão Lý Văn Kiệt cất lại suy nghĩ trong đầu, nghe Hoàng Tuyền hỏi thì cũng không nói gì mà liền đi về phía giường Phạm Bá.
Lúc này thì cái cô Như Lan cũng đã choàng tỉnh, cô ta cũng không biết người này là ai, nhưng cũng lập tức ra chào hỏi. Kết quả sau một hồi trò chuyện, hai bên đều có vẻ thuận hòa mà cùng đi lại chỗ Phạm Bá.
Ông ta tiến lại gần Phạm Bá, dùng thần thức xem xét kỹ càng, trên mặt cũng lộ nét mơ hồ như bao người từng xem qua. Khi xem xong, cuối cùng cũng đưa ra kết luận, mà kết luận này đối với những người khác cũng không có gì khác biệt.
“Cái loại ma độc ban này thuộc ban độc gì thì ta cũng chưa từng thấy qua. Chẳng lẽ thật sự trên đời này có tồn tại thứ này hay sao.” Lý Văn Kiệt làm ra nét mặt âm u như mây mù, khẽ thở dài mấy hơi.
Chỉ thấy ông ta nói xong, lại lần nữa đưa tay lên mặt ngẫm nghĩ, sau một lát nhìn qua hết đám người xung quanh mới nói.
“Ta biết một cách có thể giúp nó rồi, các ngươi mau đưa cơ thể Phạm Bá đi cùng với ta.”
Nói xong, vị trưởng lão Lý Văn Kiệt mới làm ra bộ dáng ôn hòa, tiến lại gần chiếc bàn nhỏ.
Vừa nghe lời ông ta nói, sắc mặt của mọi người trong phòng đều có phần ngạc nhiên đến lạ thường. Ai cũng không tin được lời vừa nói, thậm chí Hoàng Tuyền cùng Như Lan còn đồng thanh hỏi lại.
“Thưa, có thật không!”
“Nhanh nhanh chuẩn bị mọi thứ, chúng ta cần đi đến một nơi cũng khá xa đó. Nếu trì hoãn nữa thì không kịp đâu.” Vị đệ nhất trưởng lão nghiêm giọng nói, vừa nói xong là liền đưa tách trà trên tay uống một hơi dài.
. . .
Một lúc sau, tại nơi lân cận của tông môn Nguyên Thanh.
Nơi đây mây trời thoáng đãng, lại có gió thu nhè nhẹ thổi qua, khiến cho sắc trời có vẻ đẹp thêm vài phần.
Đột nhiên ở cuối chân trời, xuất hiện là vài đốm sáng nhiều màu đang bay về phía bên này. Hiện ra giữa trời, chính là vị trưởng lão họ Lý, bên cạnh còn có Hoàng Tuyền và vị viện trưởng Dược viện.
Xung quanh ba người đều có một lớp ánh sáng đậm bao quanh, dải sáng sáng dài tới nỗi mỗi lần bay qua đều khiến cho một phần khí tức để lại.
Ở phía sau còn có một chiếc thuyền bay nhỏ, trên đó chính là Cao Phong cùng với Phạm Bá đang nằm.
Bọn họ đang nằm một hướng mà bay đi, tốc độ phải gọi là nhanh vô cùng, chỉ cần chốc lát là đã bay đi vài dặm.